Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 112 Tôi không thể nói






**********



Không hiểu sao khi nghe Cận Tri Dực hỏi rốt cuộc ngày xưa đã xảy ra chuyện gì, Giang Tiêu Tiêu lại khôi phục chút lý trí, mím môi đáp: "Không thể nói, tôi không thể nói..."






Cô không thể nói cho bất kỳ ai biết chuyện đó.



Nói đến đây, cô gục xuống bàn ngủ thiếp đi.






Cận Tri Dực vốn đang hào hứng, cứ tưởng rằng có thể hỏi được điều gì đó, vậy mà kết quả...



Anh ta cũng bất lực luôn, cô đã uống say mà vẫn khó gạ lời ghê.






Có điều Cận Tri Dực đã nhận ra Giang Tiêu Tiêu có trở ngại tâm lý, cô ấy thích anh mình nhưng lại cảm thấy hai người không thể đến được với nhau.



Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Giang Tiêu Tiêu cảm thấy như vậy?






Rốt cuộc trong một năm ấy đã xảy ra



chuyện gì?Cận Tri Dực càng nghĩ lòng càng ngứa ngáy, không kìm được muốn điều tra, thế nhưng anh ta sợ anh trai và chị dâu tức giận, vì vậy Cận Tri Dực hết sức rối răm.






Cuối cùng anh ta không hỏi gì nữa mà đưa Giang Tiêu Tiêu về nhà.



Sau khi về đến nhà, Giang Tiêu Tiêu ngủ luôn.






Hôm sau thức dậy cô hơi chóng mặt,



toàn thân nồng nặc mùi rượu. Giang Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày, trong đầu tua lại những chuyện đã xảy ra tối qua...






Cô và Cận Trị Dực đi ăn cơm, sau đó uống ít rượu, tiếp nữa đã xảy ra chuyện gì nhỉ...



Giang Tiêu Tiêu vừa tắm vừa cổ nhớ lại xem tối qua mình có làm chuyện gì khác thường không.






Cô thoáng khựng lại, nhớ mang máng là



Cận Tri Dực dụ mình nói chuyện. GiangTiêu Tiêu hoảng sợ, tối qua mình có nói điều gì không nên tiết lộ không?






Song cô nghĩ mà mà không nhớ ra rốt cuộc mình và Cận Tri Dực đã nói những gì.



Giang Tiêu Tiêu không khỏi ảo não, cô biết ngay là Cận Tri Dực không mời mình ăn cơm một cách đơn giản mà, biết vậy thì tối qua mình không nên uống rượu.






Giang Tiêu Tiêu thở dài, chỉ mong mình không nói lỡ. Sau khi tắm xong cô liền đến công ty.



Bên chỗ Cận Tri Dực, buổi chiều anh ta vừa tới công ty đã bị Cố Niệm kéo lại.






"Cậu hai ơi, anh mau nghĩ cách đi! Chủ tịch làm việc không ngủ không nghỉ, cả đêm qua ở lại công ty không về, cũng không ăn uống gì cả. Cứ cái đà này thì không ổn đâu!"



Nghe vậy, Cận Tri Dực hơi nhíu mày rồiđi vào văn phòng. Quả nhiên Cận Tri Thận vẫn đang làm việc, cả đêm không về, chẳng còn dáng vẻ đẹp trai và lạnh lùng kiêu ngạo như thường ngày.






Đây là lần đầu tiên Cận Tri Dực thấy anh trai có tính ưa sạch sẽ của mình có bộ dạng này. Ài, chẳng phải là thất tình sao?



Cận Tri Dực thở dài, anh ta biết mình có khuyên cũng vô dụng nên không kể cho anh mình nghe chuyện mình đi tìm Giang Tiêu Tiêu mà về nhà đón Tiểu Bảo.






Vốn dĩ Tiểu Bảo đến văn phòng với tâm trạng háo hức. Tuy nhiên, vừa trông thấy Cận Tri Thận là bé tỏ ra ghét bỏ ngay.



"Ba ơi, ba hội quá, ba chưa tắm đúng không? Còn chưa cạo râu nữa."






Cận Tri Thận bị ghét bỏ chỉ thản nhiên nhìn con trai và em trai mình chứ không lên tiếng.



Tiểu Bảo dứt khoát đi đến lấy mất tài liệu trong tay anh rồi nói: "Ba ơi, dáng vẻnày của ba ghê quá, mau về nhà với Tiểu Bảo rồi tắm rửa đi!"






"Tiểu Bảo, đừng nghịch." Cận Tri Thận từ chối.





Tiểu Bảo nhìn anh và nói năng như người lớn: "Ba à, Tiểu Bảo không nghịch đâu. Ba nhìn lại dáng vẻ của ba bây giờ đi, nào giống đàn ông nhà họ Cận chúng ta chứ!"






Bé vừa dứt lời, Cận Tri Dực bên cạnh không nhịn được cười thành tiếng. Nhận thấy ánh mắt bực dọc của anh trai mình, anh ta vội lên tiếng: "Đúng đó anh, Tiểu Bảo nói không sai!"



Tiểu Bảo gật đầu, sau đó kéo Cận Tri Thận ra khỏi văn phòng.






Cận Tri Thận cũng bỏ tay với Tiểu Bảo, đành phải về cùng bé.



Sau khi về nhà họ Cận, Cận Tri Thận tắm rửa rồi ăn uống qua loa, tiếp đó anh định đến công ty nhưng Tiểu Bảo cứ quấn lấy anh."Ba ơi, Tiểu Bảo muốn ngủ trưa, ba kể chuyện cho con nghe được không?"






Bé vừa nói xong, Cận Tri Thận đã bị con trai mình kéo lên giường. Anh cũng đành chịu, không thể làm gì khác hơn là kể chuyện cho Tiểu Bảo.



Cận Tri Thận ở lại công ty suốt một ngày một đêm, cũng không nghỉ ngơi, bây giờ nằm trên giường tự dưng anh mơ màng ngủ thiếp đi.






Tiểu Bảo nằm bên cạnh thở dài nhìn khuôn mặt tiều tụy của ba mình, bé mệt lòng quá đi!



Tiểu Bảo tìm điện thoại trong túi áo Cận Tri Thận rồi ấn gọi Giang Tiêu Tiêu nhưng không ai bắt máy.






Tiểu Bảo không giấu được ánh mắt thất vọng, nhưng ngay sau đó bé đã phấn chấn trở lại, vội leo xuống giường, đôi chân ngắn cũn chạy đi tìm tài xế: "Chú tài xế ơi. chú đưa cháu đi tìm cô Tiêu Tiêu nhanh lên!"



Mấy hôm nay Tiểu Bảo ở nhà ông bàCận, hai ông bà tìm đủ mọi lý do và kiếm cớ không cho bé gặp Giang Tiêu Tiêu. Yêu cầu của Tiểu Bảo khiến tài xế hơi bối rối, cũng may Cận Tri Dực ở bên cạnh cất lời: "Đi đi! Nếu mẹ tôi trách tôi thì cứ nói là tôi bảo anh đưa Tiểu Bảo đi."






Thế là Tiểu Bảo ra khỏi nhà cùng tài xế.



Về phía Giang Tiêu Tiêu, khó khăn lắm cô mới bình tĩnh lại sau cuộc điện thoại kia.






Cận Tri Thận muốn nói gì với cô?



Vô vàn cảm xúc phức tạp trào dâng, Giang Tiêu Tiêu mất hồn mất vía. Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài bỗng trở nên ồn ào, Giang Tiêu Tiêu đi ra ngoài với câu hỏi nghi vấn thì nghe thấy mọi người bàn tán.






"Đứa bé này là con nhà ai thế? Đáng yêu ghé!"



"Thật muốn nắn mặt cậu bé! Xinh traiquá chừng!"






"Bé ơi, cháu tìm ai thế?"



Trong lúc Giang Tiêu Tiêu đang nghĩ hoặc, giọng nói lanh lợi của Tiểu Bảo vang lên: "Cháu tìm cô Tiêu Tiêu."






Một cậu nhóc có khuôn mặt đáng yêu xuất hiện giữa đám đông. Giang Tiêu Tiêu giật mình, không ngờ Tiểu Bảo lại chạy đến công ty của mình.



Tiểu Bảo cũng trông thấy Giang Tiêu Tiêu, bé lập tức chạy như bay tới.






"Cô Tiêu Tiêu ơi, đã lâu không gặp!"



Mấy hôm nay Tiểu Bảo nhớ Giang Tiêu Tiêu vô cùng, nhưng bé bị ông bà Cận trông coi, mà Cận Tri Thận cũng không tới đón nên bé chỉ đành ngoan ngoãn ở nhà.






Tô San đứng gần đó biết Tiểu Bảo, cô ấy cũng không ngờ thái tử nhí nhà họ Cận lại đến đây. Thấy hai người thân thiết như vậy, Tô San giả bộ trêu chọc "Tiêu Tiêu, đây là con của cô hả?"Đồng nghiệp xung quanh không biết gì hết nhưng lại cảm thấy Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo rất giống mẹ con, vì vậy ai ai cũng hùa theo hỏi chuyện: "Phải đó Tiêu Tiêu, đây là con của cô ư? Đáng yêu thật đấy!"



"Tiêu Tiêu, không ngờ cô đã có con! Nhóc có bạn gái chưa? Có muốn đính hôn với con gái cô không?"






Ánh mắt của mọi người khiến Giang Tiêu Tiêu lúng túng, cô vội lên tiếng giải thích: "Không phải đâu, đây là con của ban tôi."



Nói rồi cô lại xin phép Tô San: "Giám đốc Tô, tôi có thể xin nghỉ nửa ngày được không?"






Tất nhiên là Tô San đồng ý ngay tức khắc.



Sau đó Giang Tiêu Tiêu bể Tiểu Bảo xuống dưới tòa nhà, cô hỏi dò: "Tiểu Bảo này, sao con lại tới đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK