Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54: Xét xử.




Triệu Cung Minh cũng dần đi ra khỏi đoàn người, bây giờ không có ai dám trực tiếp chĩa mũi nhọn về nhà họ Trần.



Nhà họ Trần chính là một con mãnh thú độc ác trong thành phố Thông, lão tiện nhân Trần Như Hải luôn thu lại móng vuốt của mình còn Trần Ngọc Châu thì lại khác, hẳn luôn khoe khoang móng vuốt của mình và cả thành phố Thông đều biết rõ thế lực của nhà họ Trần.



Tôi bị cảnh sát lôi vào xe, đến nơi chúng không nói gì thêm mà trực tiếp ném tôi vào phòng giam đơn.



Tôi bám lấy cửa sắt hét lên: “Trần Ngọc Châu, mày định làm gì tao hả?"



Trần Ngọc Châu nhếch miệng nói: “ Muốn mày chết!"



Hai chúng tôi căm thù nhìn nhau qua song sắt một lúc, tôi có thế chắc chắn rằng mối hận của hắn với tôi đã đến cực điểm và cho dù Trần Như Hải đến cũng không thể ngăn cản được hắn nữa rồi. Thế thì tôi yên tâm rồi.



Trần Ngọc Châu cảnh cáo tôi thêm vài câu, đến nửa đêm thì cảnh sát đột nhiên nói có người muốn gặp tôi.



Không nhờ người muốn gặp tôi lại là Sở Hoài Ân.



Sở Hoài Ân vừa nhìn thấy tôi bèn thở một hơi thật dài.



" Tiểu Trương à, tôi không nói vòng võ nữa. Hôm nay tôi đến để cầu xin cậu một việc, hãy khuyên đứa con gái không hiểu chuyện của tôi đi."



Từ lúc nhìn thấy Sở Hoài Ân tôi đã biết ông ta muốn nói gì rồi.



Sở Hoài Ân tiếp tục nói: “Chúng ta đã gặp nhau ở nhà hàng và tôi cũng có ấn tượng tốt với cậu, cậu không phải là đứa không biết điều. Sở Tiêu Tiêu không thể tiếp tục kiện Trần Ngọc Châu nữa, làm thế sẽ hại chết tập đoàn Sở Thị chúng tôi! Có lẽ cậu không biết rằng bây giờ tập đoàn Sở Thị đang trong thời kì nguy hiểm nhất, nhà họ Trần giở trò khiến chúng tôi nợ nần chồng chất và có thể phá sản bất cứ lúc nào. Cậu hãy khuyên Tiêu Tiêu đi, chỉ cần nói rút đơn kiện thì mọi thiệt hại của cậu tôi sẽ đền bù!"



Nghe xong những lời này tôi chỉ muốn lắc đầu.



“Bác Sở à, điều bác nói đều đúng. Nhưng bác đã suy nghĩ chưa, Sở Tiêu Tiêu là con gái bác, cô ấy suýt chút bị cưỡng hiếp đấy. Cô ấy không quan trọng bằng những chuyện khác sao.”



Sở Hoài Ân bị tôi nói cho cứng miệng nên không biết trả lời thế nào.



Tuy rằng Sở Tiêu Tiêu sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng bố cô ấy chưa từng xem cô ấy là người thân quan trọng nhất, đúng là đáng thương. Không biết tại sao tôi lại đồng cảm hơn với Sở Tiêu Tiêu như thế.



Một lúc sau Sở Hoài Ân nói: " Nói thế nào đi chăng nữa thì Tiêu Tiêu nhất định phải thay đổi lời khai. Trương Siêu à, tôi thấy cậu cũng khó khăn nên đã cho cậu cơ hội rồi nhưng cậu không biết trân trọng nó. Đó là cậu tự đẩy bản thân mình xuống địa ngục đấy!"



Tôi dựa vào ghế rồi uể oải vươn vai một cái: “ Vậy thì cứ đợi xem!"



Tôi không hề biết rằng khi tôi bị nhốt vào đây thì tình cảnh Sở Tiêu Tiêu cũng không tốt hơn tôi là mấy.



Sở Hoài Ân bắt cô ấy đến đồn cảnh sát thay đổi lời khai nếu không sẽ cắt đứt quan hệ bố con với cô ấy. Chưa đến buổi tối thì toàn bộ thẻ ngân hàng của Sở Tiêu Tiêu đều bị đống băng hết, chứng minh nhân dân cũng bị mất hiệu lực và đến sim điện thoại cũng bị ngừng hoạt động.



Cô ấy kiên quyết không thay đổi lời khai, có chết cũng không thay đổi. Đây không phải là vấn đề thể diện mà còn vì nếu cô ấy thay đổi lời khai thì tôi sẽ phải ngồi tù mọt gông.



Sở Hoài Ân bảo người đến lõi Sở Tiêu Tiêu về nhà, Sau khi bị đánh đập một trận thì không thể nhận ra Sở Tiêu Tiêu là thiên kim tiểu thư nhà giàu nữa. Cho dù máu mũi chảy đây mặt cũng nhất định không thay đổi lời khai.



Sở Hoài Ân tức điện suýt chút rút thất lưng da ra đánh Sở Tiêu Tieu ông ta chỉ vào mặt cô ấy rồi chứ May vi tên Trương Siêu đó mà đây ca nhà vào hố lửa sao, có đáng không hả?”



Sở Tiêu Tiêu khóc lóc nói: “ Bố, đây không phải là chuyện đáng hay không. Trần Ngọc Châu ức hiếp người quá đáng, hắn thuê sát thủ người Việt Nam để giết Phương Phương suýt chút giết chết con. Lẽ nào chúng ta phải nhịn hắn sao?"



" Đúng! Phải nhịn! Mày là ai chứ, Lâm Phương là thứ gì hả? Bây giờ nhà họ Sở lấy gì mà đối đầu với nhà họ Trần hả? Lâm Phương và Trương Siêu chết thì có liên quan gì đến tao. Trên thế giới này mỗi năm có bao nhiêu người chết chứ, tao chỉ quan tâm đến sự sống chết của nhà họ Sở thôi!"



Sở Tiêu Tiêu vô cùng thất vọng vì cô ấy không ngờ bố mình lại là một người máu lạnh như thế.





Sở Hoài Ân Xoa xoa huyệt thái dương rồi nói: Được máy không nói thi tao tim người đến nói với mày.

Ông ta bảo người giúp việc đưa người vào sau đó Lâm Phương hai mắt đỏ hoe xuất hiện trước cửa phòng Sở Tiêu Tiêu.



Sở Tiêu Tiêu ngây người ra không hiểu bố cô ấy đưa Lâm Phương đến đấy làm gì.



Sở Hoài Ân chỉ tay ra hiệu bảo Lâm Phương nói.



Lâm Phương hai mắt đỏ hoe đi được mấy bước chân liền mềm nhũn rồi quỳ xuống trước giường Sở Tiêu Tiêu, nắm lấy tay Sở Tiêu Tiêu. Còn chưa kịp nói gì thì nước mắt đã ào ạt chảy xuống.



Sở Tiêu Tiêu thấy Lâm Phương như vậy rất đau lòng, cô ấy là người rất trọng tình nghĩa và đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn cô ấy thấy người chị em của mình khoc thương tâm như vậy.



"Tiêu Tiêu, bà phải chịu khổ rồi." Lâm Phương sờ lên vết thương của Sở Tiêu Tiêu rồi càng khóc to hơn.



" Phương Phương, bà đừng khóc nữa.” Thấy Sở Hoài Ân đi ra ngoài nên cô ấy liền bớt cảnh giác rồi mỉm cười an ủi Lâm Phương, " Chỉ cần tôi nhất quyết không rút đơn kiện thì Trương Siêu tạm thời chưa bị khởi tố đầu, Bà yên tâm đi, cho dù không vì Trương Siêu thì vì bà tôi cũng sẽ không thay đổi lời khai đầu. Chúng ta là chị em tốt mà, chút đau đớn này có là gì chứ.”



Lâm Phương nằm xuống chân Sở Tiêu Tiêu rồi vừa khóc vừa nói: " Tiêu Tiêu à, lần này tôi đến là để cầu xin bà thay đổi lời khai, xem như tôi cầu xin bà đấy."



Cái gì?" Sở Tiêu Tiêu tưởng mình nghe nhầm, trong lòng cảm thấy rất hồi hộp.



Bà thay đổi lời khai đi. Người của Trần Ngọc Châu cứ quậy phá trong phòng bệnh của bố tôi làm bố tôi tâm lý không ổn định được. Ông ấy cứ như thế thì ngày mai sao tiến hành phẫu thuật được chứ. Tôi cầu xin bà đó, bà hãy thay đổi lời khai đi."



Đầu óc Sở Tiêu Tiêu vang uỳnh một tiếng và nhìn Lâm Phương một cách xa lạ: " Bà biết nếu tôi thay đổi lời khai thì Trương Siêu sẽ ra sao mà? Cậu ấy làm tất cả đều vì bà."



Lâm Phương khóc càng thêm thương hơn dường như khóc đến nổi thở không ra hơi. Có ấy năm lên chân Sở Tiêu Tiêu, nước mắt làm quần Sở Tiêu Tiêu ướt sũng hết.



Trong lòng Sở Tiêu Tiêu rất mâu thuẫn và rất muốn chất vấn Lâm Phương sao lại là người ích kỷ như vậy Nhưng đồng thời một suy nghĩ trong lòng không chế lại và khuyên cô ấy rằng Lâm Phương cũng chỉ là một người đáng thương không còn cách nào khác.



Hai suy nghĩ trong lòng khiến một lúc lâu sau Sở Tiêu Tiêu mới sững sờ nói: “Bà chắc chắn ư?"



Điều khiến Sở Tiêu Tiêu thất vọng chính là Lâm Phương lập tức ra sức gật đầu thật mạnh.



Sở Tiêu Tiêu nói: " Có thể bà không biết rằng lúc ở trong bệnh viện Trương Siêu đã bảo tôi thay đổi lời khai. Cậu ấy nói vì Trần Ngọc Châu không phải Trần Như Hải nên nếu ěp Trần Ngọc Châu quá thì hắn sẽ gây phiền phức cho bà. Vì bà mà cậu ấy bảo tôi thay đổi lời khai đấy."



Nhìn biểu cảm sững sờ của Lâm Phương, Sở Tiêu Tiêu không biết có phải cô ấy đang tự trách mình hay không. Nhưng trong thời khắc này tình cảm từ nhỏ đến lớn của hai người họ đã có một vết rạn nứt khiến cô ấy cảm thấy Lâm Phương đang đứng trước mặt mình vô cùng xa lạ.



Tin tức Sở Tiêu Tiêu thay đổi lời khai đã truyền đến tai tôi và lúc này đã là chín giờ tối rồi.



Trần Ngọc Châu diễu võ giương oai bảo cục trưởng Hứa đích thân đưa hắn đến phòng giam gặp tôi, từ xa tôi đã nghe thấy cục trưởng Hửa dặn dò Trần Ngọc Châu: " Lúc sáng cháu bảo dượng đi bắt Trương Siêu bố cháu tức giận lắm đấy. Cháu phải bình tĩnh một chút, lần này chỉ được nhìn từ ngoài thôi chứ không thể làm gì khác nữa đâu."



" Cháu biết rồi, bố cháu nhát gan quá. Trương Siêu có gì đáng sợ cơ chứ, chẳng qua chỉ là lái chiếc Porsche thôi mà. Cháu đã điều tra rồi, chiếc xe đó không phải của hắn đâu. Dượng xem đi, mục đích của bố cháu là giết Trương Siêu mà. Việc cháu làm cũng chỉ là trăm sông đổ về một biển thôi hơn nữa cháu lợi dụng pháp luật cơ mà, cao tay hơn bố cháu nhiều”.



“Cháu đó, nghe lời bố cháu đi."



“Dượng à, dượng trở nên nhát gan như bố cháu từ lúc nào thế?"



Hai người nói chuyện rồi xuất hiện trước cửa sắt, tôi nằm trên chiếc giường lạnh lẽo quay lưng về phía cửa sắt.



" Trương Siêu, tao chính thức thông báo với mày rằng vụ án của mày tuần sau sẽ chính thức ra tòa xét xử".



Mày cũng lợi hại đấy nhỉ, tòa án thành phố Thông này đều nghe lời mày nói ngày mấy xét xử thì xét xử ngày đó cơ à." Tôi quay lưng về phía hắn rồi cười nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK