*Chương có nội dung hình ảnh
**********
“Ông giả, làng nhà làng những hoài, không ký tên à. Lần này chắc chắn bố mày sẽ tháng, tháng rồi thì chúng ta chla nhau"
Ông chủ Hạ ra hiệu cho người chia bài đổ xúc xac, sau đó quay sang hỏi Lâm Khang: “Chủ em à, lần này cậu đặt giữ "Lón." “Cậu đã đặt lớn nhiều lần rồi, không đối chút sao?" “Tôi muốn lớn, tôi chỉ thích lớn"
Ông chủ Hạ lắc đầu cười rồi đặt hết chip mà người phục vụ đưa đến vào ô lớn. Tôi nhìn lướt qua một trăm nghìn được thế chấp bằng cặp giác mạc.
Một trăm nghìn, chắc hẳn Trần Như Hải từng có lúc ăn một bữa cơm không chỉ một trăm nghìn, cả đời này ông ta cũng không ngờ rang sẽ có một ngày đôi mất của mình bị bán đi.
Chẳng mấy chốc, xúc xắc mở ra, là một điểm, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.
Lâm Khang trợn tròn mắt, hơi lúng túng nói: “Đánh cược có thua có thang"
Hai nhân viên bảo vệ đẻ cậu ta lại, câu ta không còn ngang ngược như vừa này mà rụt đầu lại. "Làm gì đó”
Ông chủ Hạ vẫn rất khách khi Chú em à, cậu lại thua rồi" "Thua là thua, tôi nhận minh thua, giấc mạc thì các ông cử lấy đi, nhưng người thế chấp không phải tôi mà là Trần Như Hải, là ông ta." Lâm Khang chỉ vào Trần Như Hải
Tôi đã quá quen với thói võ sĩ của Lâm Khang nên cũng không ngạc nhiên khi cậu ta hành xử như vậy. Chỉ là những người xem khác vẫn bị kinh ngạc trước sự trở trên của cậu ta, họ đều xì xào chỉ trích sao cậu ta có thể như vậy
Sau khi bị nói như thế, Làm Khang chẳng những không đỏ mặt, ngược lại càng ngông cuồng hơn. "Nói gì đó? Trên giấy trắng mực đen này kỷ tên của tôi à? Là Trần Như Hải, mấy người nói tôi cái đếch gì, đi ra hết đi
Lâm Khang định lao ra khỏi đám đông thì bị bảo vệ chặn đường, cậu ta hơi luống cuống.
Ông chủ Hạ cười nói: "Này chủ em, tôi là người làm ăn đàng hoàng, đương nhiên sẽ không xăng bậy như thế, ai ký bản hợp đồng giấy trang mực đen này thì tôi sẽ đòi người đó. Nhưng dù sao cũng là cậu thua tiền, bây giờ tôi đưa Trần Như Hải đi phẫu thuật cắt bỏ giác mạc cũng cần cậu làm nhân chứng, tránh việc không rõ ràng cho sau này.
Lâm Khang không biết suy nghĩ, cũng không nghĩ nhiều, nghe nói mình không cần chịu trách nhiệm thì đồng ý ngay. “Ông chủ Hạ, chỗ ông nhiều khách thể mà, tôi tin ông sẽ vì danh tiếng của mình mà không làm cần. Nếu không thể sau này ai dám lên du thuyền của ông nữa." Lâm Khang nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm một câu, hẳn là cảm thấy ông chủ Hạ vẫn có chút nguy hiểm, cậu ta nói bóng nói gió cảnh cáo một câu và ám chỉ ông chủ Hạ không nên xăng bậy. "Đó là đương nhiên, chủ em cứ yên tâm."
Ông chủ Hạ nháy mắt ra hiệu cho cấp dưới của mình, hai nhân viên bảo vệ lập tức tiến lên trời Trần Như Hải lại. Sau đó, ông chủ Hạ ôm vai Lầm Khang, trông vô cùng thân thiết. "Chủ em, qua bên đây nào."
Trước đây, mỗi lần đến sòng bạc là Lâm Khang đều muốn trốn tránh ông chủ Hạ, có bao giờ được quảng vai bá cổ, xung anh gọi em như thế này đầu? Cậu ta lâng lâng, lúc mới đi thì rất sợ hãi, nhưng giờ đã quên hết nỗi sợ và đi sang bên khác.
Tôi đi theo họ từ phía xa, bọn họ ra khỏi cửa và lên boong tàu.
Trên boong tàu lúc này gió rất mạnh, bên ngoài vùng biển quốc tế là một mảng đen như mực, thỉnh thoảng lại có vài sinh vật phù du nhỏ phát ra ảnh huỳnh quang nhàn nhạt hòa trộn với ảnh trăng sáng trên bầu trời, đẹp không thể tả, nhưng cũng toát lên một vẻ đẹp hoang dã mà con người không thể kiểm soát được.
Tôi không lại gần vì nơi này không có ai, nếu đến quả gần thì sẽ bị phát hiện. ông chủ Hạ hỏi: "Chú em à, cậu có biết ông là là ai không? Người đứng đầu Tập đoàn Cự n. Tôi phải xác nhận với cậu trước, nếu lấy đi giác mạc của ông ta, sau này ông ta trả thủ cậu thì phải làm thế nào?
Lâm Khang cười đáp rất ngông cuồng “Ông không cần lo lắng, ông ta không dám trả thù tôi đâu, trong tay tôi có bí mật của ông ta. Trần Như Hải, ông đừng có nhìn tôi như vậy, cũng không thể nói là cắt bỏ giác mạc của ông là vì tôi, chỉ có thể coi như cắt bỏ vì con trai ông. Ai bảo Trần Ngọc Châu con trai ông không phải thứ tốt gì chứ, do anh ta bất hiếu nên hôm nay ông mới gặp chuyện xui xẻo này. Bây giờ thay vì nhìn tôi, ông lo mà nhìn biển cả nhiều hơn đi, sau này sẽ không nhìn thấy nữa đâu."
Giỏ trên boong tàu rất to, họ phải hét lên khi nói chuyện, có điều trên boong không có ai, họ cũng không sợ lời đối thoại của mình bị người khác nghe thấy
Ông chủ Hạ nói: "Chuyện gì mà có thể khiến ông chủ Trần cam tâm tình nguyện hiến tặng giác mạc của mình vậy? Chú em à, cậu giỏi đấy. "Không phải do tôi giỏi, do con trai ông ta sai từ bên trong, bên ngoài cũng sai theo nên mới sợ người này chuyện kia Trần Như Hải, ông nghĩ thoáng chút đi, bí mật có một không hai này rất đáng giả, ông coi như là trả phí bịt miệng cho tôi đi
Ông chủ Hạ gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa. Bốn gã bảo vệ xếp thành một hàng và lại gần mép boong chờ lệnh của ông chủ Hạ.
Trần Như Hải bị trói chặt, sắc mặt thay đổi liên tục.
Thấy họ không có ý định rời đi, Lâm Khang hỏi: "Lấy giác mạc ở đây hả? Gió to vậy sao?"
Cậu ta vừa hỏi xong thì ngạc nhiên nhìn xuống bụng mình, ông chủ Hạ cầm một con dạo cảm vào bụng cậu ta
Lâm Khang sợ ngày người, đưa tay quét hai vết máu đang chảy ra, sau đó ông chủ Hạ rút dao, xoay người cởi dây trói cho Trần Như Hải. “Ông, các ông..."
Ông chủ Hạ không thèm nhìn cậu ta, chỉ lo dìu Trần Như Hải. "Sư huynh, để anh phải chịu khổ rồi."
Vẻ mặt của Trần Như Hải cực kỳ khó coi, ông ta đấy ông chủ Hạ ra và đi tháng về phía Lâm Khang.
Lâm Khang sợ hãi vô cùng, nhưng cậu ta không thể lùi lại, sau lưng cậu ta là biển, rơi xuống biển lúc này đồng nghĩa với việc chết. "Cậu có bí mật gì, có muốn nói trước mặt sư huynh sư đệ chúng tôi không?" Trần Như Hải nghiến răng hỏi. “Ông, ông muốn giết người bịt miệng “Đúng, đây là chuyện duy nhất cậu đoán đúng vào tối nay. “Giết người, phạm pháp
Trần Như Hải đè vai Lâm Khang lại, Lâm Khang theo bản năng túm lấy Trần Như Hái. “Đồ ngu, nơi này là vùng biển quốc tế Đồng tử của Trần Như Hải đột nhiên giãn to: "Đi chết đi
Ông ta đẩy một phát, bóng dáng của
Làm Khang rớt xuống từ boong tàu tăng ba và biến mất trong biển rộng sóng lớn.
Trần Như Hải nhìn mặt biển u ám, lúc này ông ta mới thở phào nhẹ nhõm và nở nụ cười âm u.
Ông ta và ông chủ Hạ vừa rời khỏi boong tàu, tôi lập tức nhảy xuống biển.
Nước biển đêm tối đen như mực, tôi chỉ có thể căn chặt chiếc đèn pin nhỏ vừa lấy ra từ túi cứu hộ và bơi đi tìm Lâm Khang.
Sóng vào ban đêm rất mạnh, thỉnh thoảng tôi sẽ bị sóng đánh trôi lên mặt nước, sau đó nặng nề chim xuống biển, nước biển mặn chất liên tục giỏi vào mất tôi, cơn đau khiến tôi gần như không thể mở mát.
Cuối cùng, khó làm tôi mới nhìn thấy Lâm Khang, Lâm Khang đã hôn mê, tôi