**********
“Hàn Khôn ở Đan Mạch ba tháng có về đâu! Khi hắn quay lại thì công ty này bị đảo lộn hết rồi. “Cho dù có bị đảo lộn thì tôi cũng không phải là cổ đông. Tài khoản được giao từ tay tôi, Hàn Khôn muốn truy cứu thì tôi vẫn phải chịu trách nhiệm. Anh có thể trốn tránh được còn tôi thì không. Sếp Liễu à, ai cũng là người thông minh nên anh đừng làm khó tôi nữa.” “Hừ. Liễu Vinh hừ lạnh lùng, giọng điệu khách khí hồi nãy không còn nữa mà có một chút khó chịu: “Tôi đã nói đến nước này mà xem ra anh vẫn đứng về phía Hàn Khôn nhỉ? Anh Cam à, đừng trách người anh em này không nhắc nhở anh, người thức thời mới là tuấn kiệt”
Ông Cam cười ha ha nói: “Sếp Liễu à, tôi không đứng về phía ai cả mà tôi đứng về phía hội đồng quản trị. Bây giờ anh thế này, đưa năm sáu người đến bao vậy tôi như thể đe dọa tôi giao tài khoản ra. Ngày mai chuyện này truyền đến tại các thành viên khác thì nó sẽ không có lợi gì cho anh đâu." “Anh đang đe dọa tôi à?” Liễu Vinh có chút tức giận: “Hôm nay tôi nói thế này. Hoặc là anh đưa tài khoản ra ngay lập tức, hoặc là cút ngay cho tôi!”
Ông Cam cũng không chịu thua và lạnh lùng nói: “Tôi là giám đốc cấp cao của công ty, muốn sa thải tôi thì phải do chủ tịch Tập đoàn hoặc hội đồng quản trị đưa ra quyết định tập thể.”
Liễu Vinh cười ha ha: “Hội đồng quản trị ư? Anh vẫn nghĩ rằng Hàn Khôn có thể quay lại để cứu anh à? Anh Cam à, tôi không ngại nói với anh là Hàn Khôn đang mắc kẹt ở Đan Mạch và tạm thời sẽ không thể quay lại được đâu. Con bài duy nhất trong tay hắn là con trai của Trương Tuấn, bây giờ cậu ta đang ở sảnh tầng trệt, thậm chí không thể lên lầu được. Ba tháng là tôi có thể khiến anh biến mất hoàn toàn ở thành phố Thông này, đến tro cốt cũng không tìm được nơi để chôn cất đầu, anh còn chờ ai cứu anh nữa? Bây giờ tôi thương lượng với anh là còn nể mặt anh, anh muốn gặp hội đồng quản trị thì cũng được thôi, thứ hai tuần sau sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị, Hàn Khôn không về được thì tôi là giám đốc lớn nhất có mặt ở đó, để xem ai khác dám giữ anh lai!" “Liễu Vinh, mẹ nó đồ lòng lang dạ sói!” Bị những lời nói vô liêm sỉ của Liễu Vinh làm cho tức đến phát run, ông Cam không khống chế được liền chửi một câu.
Tôi nghe thấy một tràng cười của Liễu Vinh, sau đó giọng nói của ông Cam có chút thay đổi, giống như bị ai đó khống chế và giọng ông ấy không được lưu loát lắm, chỉ có thể bật ra mấy câu chửi thề từ trong cổ họng. “Ôi trời anh Cam à, anh không muốn uống rượu mời mà lại muốn uống rượu phạt. Tôi biết tên họ Hàn đó có nhiều thủ đoạn, có hắn ở đây thì công ty không ai dám làm bừa. Nhưng ai bảo bây giờ hắn đi Đan Mạch chứ. Anh vẫn nên sớm tỉnh ngộ đi, anh tưởng tên họ Hàn đó tốt đẹp lắm ư?” “Hàn Khôn có không tốt thì cũng tốt hơn tên lòng lang dạ sói như anh. Ít nhất thì anh ấy không hề ích kỷ, anh ấy làm mọi thứ đều suy nghĩ cho Tuấn Nhiên, chứ không như anh chỉ nghĩ về việc hốt tiền về túi mình! Bây giờ anh lấy tài khoản rồi kiểm tra, giá cổ phiếu của Tuấn Nhiên chắc chắn sẽ giảm sút và công ty có thể sẽ suy sụp. Anh không quan tâm chút nào mà anh chỉ quan tâm đến việc anh có thể cắn được bao nhiêu miếng thịt từ Tuấn Nhiên thôi
Liễu Vinh bị ông Cam nói thế thì rất tức giận chửi đổng lên: “Xàm xí Hàn Khôn nâng đỡ đứa con trai ngốc nghếch không hiểu gì của Trương Tuấn kia, anh nghĩ là anh ta muốn làm gì hả? Hàn Khôn đã tìm thấy đứa trẻ đó từ lâu rồi, tại sao từ trước đến nay chưa bao giờ công khai thân phận của cậu ta? Đây gọi là lấy vua để ra lệnh cho các chư hầu đấy!
Ông Cam cười ha ha: “Vua cũng được, đồ ngốc cũng được. ít nhất thì trong tay cậu bé đó còn có lượng cổ phần lớn nhất của Tuấn Nhiên. Có cậu ta thì Tuấn Nhiên sẽ không sụp đổ. Tôi đã nói từ trước rồi, anh Liễu à, tôi chỉ là người làm thuê thôi, tôi không quan tâm việc ai trong số các anh làm ông chủ mà chỉ cần công ty này còn ổn thì tôi còn có thể kiếm được miếng cơm ăn. Tôi không tận tâm với bất kì ai mà tôi chỉ tận tâm với Tập đoàn Tuấn Nhiên.”
Liễu Vinh im lặng, tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của ông ta, e là thật sự không làm gì được ông Cam rồi.
Một lúc sau ông Cam đột nhiên hét lên đau đớn một tiếng, nhưng tiếng hét này nhanh chóng bị người ta bịt miệng lại. Không hay rồi, lẽ nào ông ta định giết ông Cam thật sao?
Liễu Vinh nói: “Cam Linh, cho dù anh và Hàn Khôn thực sự tìm được một hoàng tử thì sao nào? Hoàng tử này như cái bình phong thôi, ngay cả tòa nhà của công ty cũng không thể lên được. Con đường hôm nay là sự lựa chọn của anh, hoặc là anh đưa tài khoản ra hoặc là tôi sẽ bắt đầu đập từ cánh tay trái của anh.”
Tôi vội vàng xông vào văn phòng, những người bên trong đều giật mình khi nghe thấy tiếng động bất thường.
Trước đây tôi đã gặp Giám đốc Cam, là một ông già tầm bảy mươi tuổi. Tuy đã nhiều tuổi nhưng ông ta không hề hồ đồ chút nào và là người mà Hàn Khôn rất tin cậy. Ông Cam bị hai người đàn ông cao lớn đè xuống bàn, hai tay bẻ ngược ra sau lưng, ông ấy gần bảy mươi tuổi rồi nên sao có thể chịu đựng được việc này. Trán ông ấy ướt đẫm mồ hôi, mặt xanh lét nhưng vẫn cắn răng chịu đựng không nói tiếng nào, đúng là cứng rắn. “Cậu là ai?!” Liễu Vinh là người đầu tiên kịp phản ứng.
Ông ta chưa bao giờ gặp tôi nên không thể nhận ra tôi. Đồng thời ông ta cũng nghĩ Trương Siêu đã bị chặn lại ở tầng dưới nên ông ta không nghĩ tôi là Trương Siêu.
Tôi nói: “Thả bác ấy ra!”
Liễu Vinh có lẽ nghĩ rằng tôi là nhân viên của Tuấn Nhiên nên phớt lờ tôi và ra lệnh cho một vài tên thuộc hạ: “Tổng cổ nó ra.”
Ông Cam thì lại nhận ra tôi nhưng không nói. Có lẽ là ông ấy đang xem xét tình hình hiện tại. Liễu Vinh đưa theo rất nhiều người mà chúng tôi chỉ có hai người, nếu bây giờ tiết lộ danh tính của tôi thì có thể chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm.
Ba tên bảo vệ lập tức nhìn chằm chằm vào tôi và họ chuẩn bị ra tay mà không nói lời nào.
Tôi lo lắng đến nỗi toát hết mồ hôi, ba người này tôi không hề để mắt đến mà tôi lo lắng cho cánh tay của ông Cam.
Tôi hét lên: “Ông có thả bác Cam ra không?”
Liễu Vinh cười khẩy: "Được đấy anh Cam, anh vẫn có một tên thuộc hạ trung thành đấy. Tuổi này mà còn có cấp dưới trung thành như vậy là không dễ dàng gì rồi. Nếu anh không vì bản thân thì cũng phải vì tiền đồ của mấy anh em chứ."
Ông Cam đau không thể chịu được, vì nhịn để không hét lên mà ông ấy không nói gì cả. Liễu Vinh xám mặt nói: “Bé gãy xương lão già đi.”
Tôi vô cùng lo lắng muốn lao đến cứu ông Cam ngay nhưng ba người đó đã chặn đường tôi lại.
Liễu Vinh nói: “Chàng trai à, tốt hơn hết thì cậu cố gắng thuyết phục anh Cam đi, người thức thời mới là tuấn kiệt.
Ông ta vừa nói xong thì liền há hốc mồm ngạc nhiên và hít một hơi thật sâu. Bởi vì tôi đã nắm lấy thắt lưng của một tên bảo vệ, gần chín mươi kilôgam bị tôi xách lên như một món đồ chơi, giống như một con rùa lộn ngược, chân tay vùng vẫy trong không trung.
Liễu Vinh và mấy người khác đều sừng sở, sau đó họ trơ mắt nhìn tôi nắm lấy tên bảo vệ và đẩy về phía Liễu Vinh.