Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Nói xong, cô ta không để tôi có cơ hội lên tiếng đã mở cửa đi ra ngoài.
Tôi ngồi xuống giường ổn định lại tâm trạng, hận không thể đón Sở Tiêu Tiêu về ngay bây giờ.
Nhưng tôi cũng không có quá nhiều thời gian khóc xuân tiếc thu, bác Cam đã vội vàng gọi điện thoại tới. "Xảy ra chuyện rồi, bây giờ cháu đang ở đâu?" Bác Cam hỏi tôi. "Cháu ở Lục Thông, sao vậy, có gì từ từ nói."
Giọng bác Cam run lên trong điện thoại: "Nói trong điện thoại không an toàn, cháu mau ra ngoài, chúng ta gặp mặt nói chuyện."
Ngay cả cái đêm tôi và bác Cam bị Liễu Vinh đuổi giết, bác ấy cũng chưa từng hoảng hốt như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến bác Cam khẩn trương đến vậy, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ. "Được, cháu tới ngay lập tức. Bác tìm nơi đáng tin ngồi chờ cháu." "Bác gửi địa chỉ qua Wechat cho cháu."
Sau khi cúp điện thoại, bác Cam gửi địa chỉ cho tôi, là một cửa tiệm vằn thắn tên là Củi Lửa, ở rất gần chỗ của tôi nhưng cách chỗ bác Cam khá xa, có lẽ đó chỉ là nơi để che mắt. "Chủ tịch Trương, anh sắp đi ra ngoài sao? Không phải anh bị mất bằng lái rồi sao?"
Lúc tôi chuẩn bị ra ngoài, Thanh Thanh đốt nhiên nói với tôi.
Tôi vỗ ót một cái, suýt chút nữa tôi đã quên chuyện này.
Thanh Thanh đột nhiên nháy mắt ra hiệu với tôi, bảo tôi im lặng, sau đó hằng giọng nói: "Chủ tịch Trương, để tôi đưa anh đi."
Tôi thầm nghĩ cô ấy đang giở trò quỷ gì vậy?
Thanh Thanh kéo tay tôi đi ra ngoài, vừa đúng lúc, phía sau vang lên tiếng của Lâm Phương. "Trương Siêu, anh muốn ra ngoài sao? Anh không có bằng lái mà, để tôi đưa anh đi."
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Thanh Thanh đã nói: "Đang giờ làm việc cô chạy lung tung làm gì? Hơn nữa cô ăn mặc như vậy, đưa Chủ tịch Trương ra ngoài chẳng phải rất mất mặt sao?"
Thanh Thanh không đợi Lâm Phương trả lời đã lôi tôi đi, Lâm Phương đuổi theo vài bước, nhưng cô ta nhìn trang phục của mình thật sự không ra kiểu gì, thật sự không thể ra ngoài được mới đành thôi. "Cô làm gì vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân nha." Tôi dở khóc dở cười nói
Thanh Thanh ghét bỏ buông lỏng tôi ra, ấn thang máy đi xuống. "Hôm nay anh phải cảm ơn tôi, cho tôi thêm tiền lương đó." Cửa thang máy vừa đóng, Thanh Thanh liền buông tay tôi ra. "Cô đưa tôi ra ngoài một chuyến mà đòi nhiều tiền như vậy à?" Tôi cười nói: “Vậy cô về đi, tôi thuê xe!” “Anh còn có lương tâm không hả?” Bỗng nhiên, Thanh Thanh lấy từ trong túi ra một cái túi nhựa, sau đó nhét vào trong lòng tôi: “Anh tự xem đi.” “Đây là thứ gì?” Tôi mở túi nhựa ra, phát hiện trong đó là bằng lái xe bị xé nát, nhìn tới tấm ảnh chụp, đây không phải là bằng lái xe của tôi sao: “Tại sao bằng lái của tôi lại bị xé nát? Sao nó lại ở đây?”
Tôi chừa từng mất đồ, nên sau khi bị mất bằng lái xe tôi cũng chưa từng nghi ngờ gì. Bộ đội đặc chủng chúng tôi đều đã được huấn luyện nghiêm khắc về những vật riêng tư như thế này, bình thường sẽ không vứt bừa bãi. Nhưng tôi không ngờ bằng lái xe của mình lại bị người ta xé nát.
Thanh Thanh nói: “Hôm ấy anh bảo tôi tìm bằng lái, tôi tìm mãi không thấy. Nhưng tôi nghĩ anh không phải kẻ vứt đồ bừa bãi, bằng lái sao có thể quăng đi được? Tôi liền điều tra camera giám sát ngày hôm ấy, sau đó tìm được thứ này.”
Tôi hiểu được đại khái, mím miệng hỏi: “Ai làm?” “Anh đoán xem, anh chắc chắn không thể đoán được.
Tôi hít sâu một hơi, chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng cũng tan vỡ, hỏi: “Có phải là Lâm Phương không?”
Thanh Thanh che miệng: “Sao anh đoán được?”
Tôi đương nhiên không nói cho cô ấy biết, ngày hôm ấy lúc tôi bị cảnh sát giao thông giữ xe tại cửa ra vào đã từng thắc mắc tại sao Lâm Phương lại xuất hiện đúng lúc như thế. Hơn nữa ngoài cửa Lục Thông vốn không có cảnh sát, người cảnh sát kia lại dễ tính như vậy, bình thường bị cảnh sát giao thông bắt lỗi không bằng lái chắc chắn phải tới đội cảnh sát giao thông một chuyến.
Nhưng suy đoán là suy đoán, không thuyết phục như chính tai nghe thấy người khác trả lời khẳng định. Tôi sửng sốt một lúc lâu cũng chưa tỉnh táo lại. “Bây giờ có thể xem camera giám sát được không?” “Tôi biết anh không tin, đã gửi vào điện thoại rồi.” “Chúng ta vào xe trước đi.”
Tôi và Thanh Thanh đi tới bãi đỗ xe, sau khi ngồi vào xe, Thanh Thanh bật điều hòa lên rồi đưa di động cho tôi. Video đã được biên tập, nhưng không hề chỉnh sửa gì, bởi cảnh Lâm Phương lén lút cầm bằng lái xe của tôi xé thành từng mảnh nhỏ được quay rất rõ ràng.
Tim tôi lạnh ngắt như đã chết, quả nhiên không thể trông cậy vào loại đàn bà không nói thật đến nửa câu. “Cô ta làm vậy chắc chắn có mục đích! Cô ta muốn nhân cơ hội tiếp cận anh.” Thanh Thanh nói: “Đàn ông các người không nhìn ra, nhưng tôi thấy rất rõ, cô ta muốn nhân cơ hội này dụ dỗ anh. Hai ngày nạy Tiêu Tiêu không biết đã đi đâu, cô ta tranh thủ thời cơ nhảy vào. Anh phải mau đuổi cô ta đi...
Tôi suy nghĩ, gửi đoạn video này vào điện thoại của mình, sau đó ngồi ngây người tại chỗ cho tới tận khi Thanh Thanh đẩy tôi xuống. “Chuyện này tạm thời đừng nói cho bất kỳ ai.” “Cái gì?” Tròng mắt Thanh Thanh trợn tròn: “Đừng nói anh thật sự còn thích Lâm Phương đó nhé, tôi nhất định phải nói cho Sở Tiêu Tiêu biết, anh đúng là loại đồi bại!”
Tôi dở khóc dở cười: “Cô bình tĩnh một chút, Lâm Phương đã sắp rời thành phố Thông rồi, sau này cô ta sống chết hay làm gì cũng không liên quan gì tới tôi nữa. Được rồi, chuyện này dừng ở đây thôi, đừng nói cho bất kỳ ai biết, được chứ? Để lại mặt mũi cho tôi.”
Thanh Thanh thấy tôi không giống như đang nói đùa, có hơi dao động nhưng vẫn không nuốt trôi chuyện kia.
Tôi không thể làm gì hơn ngoài cười nói: “Thăng chức tăng lương cho cô đó.”
Thanh Thanh liếc mắt: “Anh định mua chuộc tôi à? Tôi là loại người đó sao?” “Vậy cô có cho tôi cơ hội được dùng tiền tài ăn mòn đạo đức của cô không?”
Thanh Thanh cười vỗ ngực nói: “Anh đoán đúng rồi, tôi thật sự chính là người như thế”
Tôi cũng chưa tin tưởng Thanh Thanh lắm, lúc cách tiêm vẫn thắn chừng năm trăm mét, tôi bảo cô ấy dừng xe lại, sau đó ném cho cô ấy một cái thẻ bảo cô ấy thích gì thì tự đi mua. Một tiếng sau tôi sẽ liên lạc lại với cô ấy, nhưng chuyện ngày hôm nay đi tới đây tuyệt đối không được nói ra ngoài.
Thanh Thanh làm động tác kéo khóa miệng, sau đó giơ tay làm dấu OK, cô ấy nhận chiếc thẻ trên tay tôi và biến mất nhanh như chớp.
Tôi bước tới tiệm vằn thắn Củi Lửa, định tìm chỗ ngồi thì ông chủ đã bước tới hỏi: “Ôi, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây vậy, vẫn như cũ hả?"
Tôi thầm nghĩ đây là trò gì vậy, đây là lần đầu tiên tôi đến đây, không phải ông chủ này mắt mờ nhận nhầm người chứ, hay là tôi tìm nhầm chỗ rồi?
Tôi lấy điện thoại di động ra, mở khung chat Wechat với bác Cam rồi hỏi ông chủ: “Có đúng chỗ này không?”
Ông chủ cười bí ẩn, ra dấu mời tôi đi lên tầng rồi gọi to: “Một vị khách quý, tôm lớn không hành”
Tôi đang cảm thấy khó hiểu thì ông ấy chớp mắt với tôi rồi khẽ nói: “Ông Cam đang chờ cháu ở trên tầng, suối hoa mai."
Quán vẫn thắn này nhìn có vẻ nhỏ bé, nhưng cũng rất sang trọng. Nó được bài trí rất cổ kính, tôi vừa bước lên tầng hai đã bị cách trang trí nơi đây làm cho hoàn toàn choáng ngợp. Nói đây là nhà ăn cao cấp cũng không quá, không giống như quán trọ giết người cướp của chặt chém khách hàng vậy.