Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

chương 243 xem mệnh




*Chương có nội dung hình ảnh


**********



Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện8*8.vip






Tôi cười nói: "Yên tâm, tôi không chết được. Tôi không có nhiều kinh nghiệm về những cái khác lắm, nhưng kinh nghiệm vào sống ra chết lại là số một, số hai là kinh nghiệm nói chuyện với Diêm Vương



Khoang thuyền lại bắt đầu rung lắc kịch liệt, tôi thấy bóng dáng Nguyệt Mãn Cung và Khương Minh ở phía xa xa, vội vàng bảo ông Mạc mau rời đi. Ông Mạc cũng không dây dưa lằng nhằng mà cầm theo bức tranh chui vào trong khoang thuyền.






Tôi không muốn dùng dằng với Khương Minh, chỉ muốn tách ra khỏi bọn họ để tới buồng lái. Bỗng dưng Lâm Khang lại chui ra từ trong khoang thuyền, điên cuồng chạy về phía tôi: “Anh rể, con mẹ nó có chuyện gì vậy? Có phải thuyền này sắp chìm rồi không”



Mẹ nó chứ, tôi muốn chạy cũng không kịp nữa, Khương Minh đã nghe thấy rồi.






Khương Minh nhạy bén ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi.



"Trương Siêu, hóa ra là cậu!”






Khương Minh hét lên một tiếng, không thèm để ý con tàu xóc nảy, thất tha thất thểu lao về phía tôi: “Tại sao cậu lại ở trên thuyền hả?"



Nếu như nói đồng đội ngu như heo thật sự tồn tại, thì Lâm Khang này chính là đồng đội heo không thể chuẩn xác hơn được.






Tôi vỗ đầu Lâm Khang, sau khi gầm lên một tiếng liên nhét hàn quay trở lại khoang thuyền rồi xoay người định bỏ chạy, nhưng đã không kịp nữa, phía sau tôi đã bị người ta chặn lại, chính là Nguyệt Mãn Cung.



Mẹ nó






Thuyền rung lắc rất mạnh mẽ, Khương Minh không thể không bám lấy chiếc dây thừng trên vách tường, nếu không ông ta sẽ đứng không vững. Nhưng Nguyệt Mãn Cung thì khác, bóng dáng cậu ta chẳng hề dao động chút nào, chấp tay sau lưng đi về phía tôi.



Bầu trời rõ ràng không có trắng, nhưng Nguyệt Mãn Cung vừa bước ra, trên gương mặt lại giống như có ảnh sáng hắt lên.






Người này không lên cấp ba thật đáng tiếc, nếu không chắc chắn sẽ là một hot boy học đường, bị một đám con gái trong trường gọi là oppa, nào tới nỗi phải học cái gì mà bịp với chả bợm, ai bảo đánh thì đánh, khổ sở như thế này.



"Ai vậy?" Nguyệt Mãn Cung hỏi.






Khương Minh đáp: "Cậu ta là Trương Siêu. Cậu ta là con trai của Kỷ Yên Nhiên và Trương Tuấn, tên này xuất hiện ở đây chắc chắn không phải là trùng hợp rồi.”



Tôi vội nói: “Ông nói chuyện phải có bằng chứng chứ, đừng có cái gì cũng đổ lên đầu tôi thế






Tôi quyết tâm liều mạng, trong tình huống này tôi còn có thể làm gì được chứ? Tôi chỉ có thể khẽ cắn mỗi chơi xỏ, nhưng dù sao Núi Vô Tưởng cũng không ở chỗ tôi, ông ta không nằm được thóp của tôi.



Sắc mặt Nguyệt Mãn Cung âm trầm, mất tự nhiên đánh giả tôi.






Lúc này chiếc thuyền đã giống như chiếc lá, bị sóng biển đánh dạt qua dạt lại, bầu trời âm u, nhìn có vẻ sắp nổi lên bão lớn.



Khương Minh nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ độc ác, ông ta khẽ gầm lên: “Cậu đúng là loài lang sói, ngày trước tôi không giết cậu là sai lầm của tôi. Hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho câu






Ông ta vừa ra lệnh, những người trong giang hồ đang đứng xung quanh vốn không để ý tới sóng gió, đều vậy quanh tôi, ánh mắt như muốn lột da ăn tươi nuốt sống.



Tôi căng thẳng nuốt nước miếng một cái nói: "Khương Minh, giữa tôi và ông có thù oản cá nhân, nhưng đó là chuyện của hai chúng ta, ông đừng nghĩ tới chuyện kéo cả thuyền cùng chết theo!”






Nguyệt Mãn Cung hỏi: “Thế là sao?”



Tôi nói: “Các người không hiểu về tàu thuyền, không biết hiện tại rất nguy hiểm, con thuyền này không hề hoạt động, tất cả tua bin bên dưới đều đã bị tắt, không thấy thuyền viên đầu cả. Sóng lớn hơn một chút con thuyền này chắc chắn sẽ lật, đến lúc đó mấy trăm mạng người đều chết hết một lúc!” Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Tr*uyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truy*ện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !






Khương Minh hét lên: "Đừng nghe cậu ta! Tên sói con này quỷ kế đa đoan giống hệt Ký Yên Nhiên."





Ông ta vừa hét lên, một cơn sóng to đã đánh chúng tôi ngā rap ra đất.






Tôi lau nước trên mặt kêu lên: “Ngoại trừ tôi ra, có ai trong các người biết lái thuyền chứ, có gan thì giết tôi đi, mọi người cùng nhau chết ở đây!”



Mọi người đều bị sóng đánh đến ngất ngây con gà tây, nằm úp sấp trên thuyền. Khương Minh vẫn không chịu buông tha tôi, ông ta rất cố chấp, hoàn toàn không lo lắng đến sống chết của mình.






Ông ta cương quyết không chịu buông tha tôi, nhưng những người khác đều không chịu nổi.



"Anh Khương, hãy để cậu ta tới buồng lái đi."






Có người lên tiếng trước, nhưng Khương Minh vẫn không chịu nhượng bộ, ông ta rút một cây súng từ bên hông ra chĩa vào đầu tôi, cắn răng nghiến lợi nói: “Núi Vô Tưởng nhất định là cậu cầm đi, giao ra đây, nếu không chúng ta cùng nhau chết!”



Ông ta vừa dứt lời, phía sau cổ bằng nhiên có một lưỡi dạo màu trắng như tuyết, Khương Minh kinh sợ.






Liễu Như Thị thở hổn hển: "Anh Khương, xin lỗi, anh thả



cậu ta trước đi.






Khương Minh không cần mạng của mình, không có nghĩa là người khác cũng không cần



Con thuyền rõ ràng không chịu nổi nữa, nghiêng trái đổ phải, ngoại trừ Khương Minh hẳn ra, làm gì có ai không so chet?






Mặt Khương Minh đầy tơ máu, ông ta gầm lên: "Liễu Như Thị, cô phản bội tôi? Cô muốn đối đầu với nhà họ Khương chúng tôi sao? Cô quên hiệp ước đồng minh của tám gia tộc lớn rồi sao?”



“Xin lỗi, giờ tôi không quan tâm. Tất cả mọi người đều trên cỏ bố mẹ già, dưới có con nhỏ. Con gái tôi tháng sau kết hôn, tôi còn chưa muốn chết"






Khương Minh đời nào nghe lọt những lời này, đám người chỉ nghe lệnh ông ta giờ lại kề đạo lên cổ ông ta. Ông ta làm sao chịu nổi sự tương phản này chứ?



“Liễu Như Thị, nhà họ Khương chúng tôi có thù tất báo, có tốt nhất nên cân nhắc!






Liễu Như Thị chớp chớp mắt, buông đạo xuống.



Ngay lúc Khương Minh đang cười tự cho mình đúng, bỗng nhiên Liễu Như Thị tung một đấm nên vào huyệt thái dương của ông ta.






Khương Minh này chỉ là cái bao cỏ, rên cũng chả kịp đã nằm xuống, lúc ông ta định bò dậy, Liễu Như Thị lại đạp một phát lên đầu ông ta, ông ta giãy giụa muốn lấy súng, đạo của Liễu Như Thị đã giống như tia chớp ghim xuống bên đầu Khương Minh. Ủng hộ team c*húng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip



Liễu Như Thị từ trên cao xuống nhìn vào Khương Minh nói: "Khương Minh, ông chỉ còn một bàn tay thôi, dùng tiết kiệm một chút."






Khương Minh làm sao chịu được sự nhục nhã lớn như thể: "Cô đang khiêu chiến hiệp ước giang hồ...



"Ông đừng không biết điều như thế, tôi nể mặt nhà họ Khương mới khách sáo với ông một chút, ông đừng có làm loạn nữa. Hiệp ước giang hồ quy định tám gia tộc lớn không thể đấu chọi nhau, nếu không sẽ chém chết hết. Nhưng giờ là lúc nào rồi hả? Hơn nữa, việc tôi làm không tính là phản bội, nhà họ Khương ông rốt cuộc có phải minh chủ do ông Cát quyết định hay không còn chưa biết đâu!”






Khương Minh đỏ cổ, gào lên với đám người vây xung quanh: "Các người cứ nhìn cô ta vi phạm hiệp ước đồng minh như vậy sao?”



Những người còn lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhưng không ai lên giúp ông ta. Khương Minh giống như chó nhà có tang, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.






Liễu Như Thị ôm quyền với tôi và nói: “Anh bạn nhỏ, vừa rồi đắc tội. Cậu biết lái thuyền vậy phiên cậu cứu chúng tôi ra ngoài. Các anh em, bây giờ anh bạn nhỏ này là cứu tinh duy nhất của chúng ta, chúng ta thoát mạng rồi, cũng không thể để cậu ấy gặp chuyện gì. Nếu ai gây phiền phức cho cậu ấy, chúng ta cùng tiêu diệt kẻ đó!”



“Cùng tiêu diệt






Cập nhật n*hanh nhất trên Truyện88.vip
970957230.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK