Tôi không cho Lâm Phương cầu xin Thanh Thanh nữa.
“Không cần cầu xin cô ta đâu."
Thanh Thanh trợn ngược mắt lên nói: “Nghe thấy câu này không biết còn tưởng cậu là con nhà giàu có đấy."
Lâm Phương tức giận đòi nói cho ra lẽ với Thanh Thanh nhưng tôi ngăn cô ấy lại không cho cô ấy nói.
“Sao anh lại không cho em nói chứ. Cô ta chỉ là nhân viên lễ tân chứ có phải Lục Tổng đâu chứ, đúng là chó cây thế chủ."
Tôi lau những giọt nước mãt oan ức của cô ấy rồi an ủi: “Được rồi, em cũng biết cô ta chỉ là nhân viên lễ tân mà. Chúng ta không cần để ý đến cô ta, cứ trực tiếp nói với Lục tổng là được”.
Lâm Phương càng không kìm được liền dậm chân: “Bây giờ sao mà gặp được Lục Tổng chứ? Hay là em đi vào tìm Lục Tổng nhé!”
Tôi liền mỉm cười: “ Cũng được, em là nhân viên của công ty nên nói không chừng Lục Tổng sẽ nghe em đó”.
Lâm Phương đi vào văn phòng và Thanh Thanh cũng không có cách gì để ngăn cô ấy lại.
Thanh Thanh chỉ đành trợn ngược mất lên nhìn tôi: “Cái đồ bám váy đàn bà”.
Tôi tươi cười rồi nói: "Nói vậy có nghĩa là khuôn mặt này của tôi có vốn ăn bám à?"
“Cậu biết xấu hổ không thế? Lâm Phương kiếm tiền nuôi cậu từ người đàn ông khác mà cậu cậu ăn bám được cơ à?"
Nói tôi thì không sao nhưng nói Lâm Phương như thế thì đã động đến giới hạn của tôi rồi.
“Cô là con gái mà mồm miệng ăn nói cay nghiệt thế à."
Thanh thanh xì một tiếng: "Cậu cũng lo chuyện bao đồng nhỉ, tôi tận mắt nhìn thấy Lâm Phương leo lên một chiếc xe xin rồi còn ôm một bó hoa hồng vào nữa, không lấp liếm nổi đâu."
Tôi sững người ra và muốn hỏi là từ khi nào nhưng nếu hỏi như vậy thì khiến Thanh Thanh đắc ý rồi, lỡ như cô ta cô ý chia rẽ chúng tôi thì sao.
Hơn nữa Lâm Phương không phải loại người đó.
Nếu cô ấy thật sự yêu tiền thì sẽ không bên tôi đâu. Cô ấy cũng biết chiếc Porcher của tôi là của Hàn Khôn và cô ấy không hề biết thân phận thật của tôi. Tôi tin rằng Lâm Phương không phải loại người đó.
Tôi chỉ xem như là không nghe thấy gì cả bèn đi sang một bên móc điện thoại ra gọi điện cho Hàn Khôn.
“Thiếu gia, cuối cùng cháu cũng được ra ngoài rồi, lần này cháu thành người nổi tiếng ở thành phố Thông rồi đấy. Tên của cháu trên mạng đang HOT lắm đấy thậm chí còn HOT hơn cả tập đoàn Tuấn Nhiên nữa cơ."
Tôi cười khổ: "Chú Hàn đừng trêu cháu nữa, chữa lợn lành thành lợn què thì có."
“Chiêu này của cháu lợi hại đấy, bây giờ ánh mắt của nhân dân cả người đều đang nhìn chằm chằm Trần Như Hải đó. Cho dù ông ta muốn làm gì cháu cũng không động tay động chân được đâu.”
“Điều này làm cháu rất thất vọng vì cháu hi vọng lúc này Trần Như Hải sẽ hát vang tiến mạnh và đưa ra những hành động muốn ép chết cháu”.
Hàn Khôn trầm ngân mấy giây sau đó cười nói: “Cuộc đấu giữa người thông minh với người thông minh thì hoặc là một chiêu phân thắng bại hoặc là kéo dài đến mười năm tám năm. Cháu hi vọng nhà họ Trần có một tên đần độn ư?"
"Vẫn là chủ Hàn hiểu cháu nhất và rất trùng hợp là nhà họ Trần có một tên rất đần độn”. Tôi sợ có người nghe lén nên tạm thời không muốn nói nhiều về chuyện nhà họ Trần bèn nói sang chuyện khác. Chú Hàn chú giúp cháu liên lạc với giám đốc Triệu phòng tài vụ rồi bảo anh ấy lập tức liên lạc với công ty quảng cáo Lục Thông đi."
Hàn Khôn không hỏi gì thêm vì là một chú của tôi và cũng là cấp dưới của tôi.
Thanh Thanh thấy tôi vẫn chưa đi liền không kìm được đứng dậy hét lên.
"Cậu đứng lì ở đây làm gì hả, đây là công ty đừng làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng tôi!"
"Tô Thanh Thanh cô làm gì thế hả?"
Lục Tổng mặt đỏ ửng lên mồ hôi mồ kê nhễ nhại vội vã chạy từ văn phòng ra sau đó anh ta nắm chặt lấy hai tay tôi.
" Cậu, cậu đến rồi à, mời cậu vào."
Thân hình gần một trăm cân của anh ấy khom người chín mươi độ chào tôi thì cũng có hơi làm khó anh ấy rồi.
Tôi cùng Lục Tổng đi vào văn phòng dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Tô
Thanh Thanh.
Lâm Phương đứng ở cửa phòng làm việc nhìn thấy Lục Tổng nhiệt tình mời tôi vào cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Phương Phương, anh có một vài chuyện muốn bàn với Lục Tổng, em đi làm việc đi nhé."
Lục Tổng nhìn Lâm Phương rồi lại nhìn tôi, chắc là anh ấy cũng không biết tôi muốn bàn bạc gì với anh ta. Nhưng cũng không dám không làm theo lời tôi nói nên chỉ đành bảo Lâm Phương đi rót hai ly café cho chúng tôi.
Lâm Phương không nói gì nhưng ánh mất rất hoài nghi nên không nhịn được nhìn tôi và Lục Tổng một hồi.
Sau khi đóng cửa tôi đứng bên cửa nghe ngóng một lúc chắc chắn bên ngoài không có ai thi tôi mới kéo chiếc ghế ở cạnh làm việc đến rồi tự động ngồi xuống, đặt hai tay xuống tay vịn ghế rồi gật đầu với Lục Tổng.
Lục Tổng nghệch mặt ra chắc là trong lòng cũng đang lẩm bẩm không biết tại sao một tên bảo vệ quèn lại làm điệu bộ như thế.
“Ngồi đi”. Tôi cười nói với Lục Tổng Lục Tổng lau mồ hôi rồi ngồi xuống, trước khi mở miệng nói chuyện thì có vẻ như nghĩ ra điều gì đó bèn lấy bộ ấm trà bên cạnh bắt đầu pha trà cho tôi.
“Lục Tổng cũng khéo tay đấy nhỉ, trà thơm lắm”.
Tôi bưng tách trà lên ngửi, thật ra tôi đâu hiểu mấy thứ này chứ nhưng sống trong quân đội lâu như vậy nên dù cho là lấy lá cây pha trà tôi cũng uống được.
“ Tiểu Trương,cậu đừng trêu tôi. Tôi cũng nói thắng nhé, hôm nay trưởng phòng tài vụ của tập đoàn Tuấn Nhiên có gọi điện cho tôi và nói là đầu tư vốn cho công ty chúng tôi. Chuyện này là thật hay giả thế?"
Tôi nhìn khuôn mặt không kiềm chế nổi hưng phấn của anh ta liền biết đã đoán đúng rồi.
Khi tôi làm việc ở đây đã nhận ra rằng công ty này bây giờ đang rất thiếu hụt tiền vốn.
"Chính xác mà nói chính là đầu tư lấy cổ phần. Tập đoàn Tuấn Nhiên đầu tư mười bảy tỷ đồng để lấy sáu mươi phần trăm cổ phần, còn anh giữ bốn mươi phần trăm cổ phần tương đương với hai lần số tài sản trong tay anh hiện giờ."
"Lợi nhuận lớn như thế ai nghe mà không động lòng cơ chứ?"
Công ty quảng cáo này từ khi thành lập đến bây giờ số vốn đầu tư chắc cũng không đến bảy tỷ đồng đâu. Như thế thì tương đương với việc hai triệu chiếc xe đạp trong tay Lục Tổng bỗng chốc biến thành bốn triệu chiếc xe máy rồi.
Hơn nữa sau khi tập đoàn Tuấn Nhiên đầu tư thì sẽ được tập đoàn Tuấn Nhiên chống lưng rồi. Đây là việc mà tập đoàn Sở Thị mong cũng không được đấy chứ!
Lục Tổng hào hứng nói: "Cậu, cậu nói thật sao? Nhưng cậu có thể thay mặt tập đoàn Tuấn Nhiên bàn bạc sao”.
"Lão Triệu đã nói với anh thế nào trong điện thoại?"
“Lão Triệu? À giám đốc Triệu à, cầu gọi anh ấy là Lão Triệu ư?" Lục Tổng tặc lưỡi nói, Tiểu Siêu là cậu đã làm việc một thời gian trong công ty tôi, cậu đừng đùa tôi đó. Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Tôi nói: "Tôi cần một công việc nhưng đi chỗ khác thì rắc rối quá nên mới mua lại chỗ này của anh."
Nói xong câu này tôi bèn bưng ly nước lên vừa uống vừa tận hưởng biểu cảm vô cùng kinh ngạc của Lục Tổng.
Một lúc lâu sau khi tôi rót đến ly nước thứ năm thì anh ta mới định thần lại: "Cậu, cậu, ý cậu là...cậu và Tuấn Nhiên.. cậu không nói đùa đấy chứ”.
Lão Triệu đã báo người đến đây rồi, anh chuẩn bị con dấu của công ty đi. Ngày mai tiền sẽ được chuyển vào tài khoản công ty anh. Về bên bộ công thương thì bên Tuấn Nhiên sẽ có người đi xử lí nếu anh không yên tâm thì cũng có thể đi cùng"
" Tôi.. tôi..”
"Lục Tổng, không cần ngại ngùng như thế. Sau này tôi còn phải làm tài xế kiêm vệ sĩ của anh đó."
Mặt Lục Tổng đỏ ửng lên: " Tiểu, à không sếp Trương à tôi chỉ có một thắc mắc là. Cậu và tập đoàn Tuấn Nhiên có quan hệ gì?"