“Đâm vào chúng ta ư? Trần Ngọc Châu ư?" Sắc mặt Sở Tiêu Tiêu tái nhợt.
"Ngoài hắn ra thì còn ai nữa?" Tôi chắc chắn là hắn vì không điều tra được gì từ tên tài xế say rượu này, lần ngày chắc chăn là sát thủ mà Trần Như Hải cử đến. Bọn họ to gan thật đấy, bây giờ cả nước đang quan tâm đến họ như vậy nên họ không giở được những thủ đoạn đường đường chính chính mà bắt đầu dùng những thủ đoạn hèn hạ sau lưng này.
Sở Tiêu Tiêu sợ hãi: "Trần Ngọc Châu đâm vào xe tôi cơ mà, cậu ta đang nhắm vào tôi sao. Tuy là câu cũng ở trên xe tôi nhưng hắn ta thuê sát thủ chắc sẽ không biết rằng cậu cũng ở trên xe tôi đâu. Nếu chuyện này là Trần Ngọc Châu làm thì chứng tỏ cậu ta đang nhắm vào tôi sao?”
Sở Tiệu Tiên cũng rất có lý nhưng Trần Ngọc Châu tại sao lại muốnn, nhắmvào cô ấy, nếu như có thù thì bây giờ tôi chắc chắn là kẻ thù không đội trời chung với Trần Ngọc Châu rồi.
Đột nhiên Sở Tiêu Tiêu nói: "Không hay rồi, nếu Trần Ngọc Châu muốn giết tôi thì sẽ có một ngày hắn cũng nhắm vào Lâm Phương...”
Tim tôi đột nhiên đập thình thịch nhưng cũng không phải là không có khả năng này.
“Trước đây Trần Ngọc Châu đối xử thế nào với Lâm Phương?”
Sở Tiêu Tiêu nói: "Trước đây tôi cảm thấy cậu ta rất tốt với Lâm Phương. Sau này, tôi mới biết là cậu ta giá bộ, nghe nói trước đây hắn còn dùng tính mạng của bố Lâm Phương để uy hiếp cô ấy nữa. Nhưng mà tôi không ngờ cầu ta lại dám thuê sát thu đến bắt cóc Lâm Phương, càng không ngờ hôm nay cậu ta còn thuê sát thủ đến giết tôi. Tôi thực sự có mắt như mù mới nhìn lầm người như thế”.
Tôi lạnh lùng nói: "Cô ở nước ngoài nên không biết hắn đáng sợ như thế nào đâu, nên hắn làm mấy chuyện này cũng không có gì lạ. Trước đây, hắn đã bỏ thuốc mê cưỡng hiếp một cô gái ngoại tỉnh sau đó cô ấy mang thai rồi kiện hắn ta cưỡng hiếp, hắn ta đã hại chết cô gái đáng thương đó ngay trong ca sinh mổ."
“Trời ơi!" Sở Tiêu Tiêu kinh ngạc há hốc miệng ra.
“Cô và Lâm Phương phải cẩn thận đấy, hắn không phải nhằm vào hai người mà hằn nhằm vào tôi. Từ nay về sau trước khi tôi diệt trừ hắn ta thì hai người phải giữ khoảng cách với tôi."
Có lẽ bị dọa cho sợ rồi nên Sở Tiêu Tiêu chỉ cúi đầu chứ không nói gì.
Lúc đó trong lòng tôi bỗng nhiên rất lo lắng, nói: “Chuyện này cô đừng nói với Lâm Phương, đừng để cô ấy lo lắng."
Sở Tiêu Tiêu thở dài một hơi: " Cậu tốt với Lâm Phương thật đấy, cậu thích cô ấy thật à."
Bỗng chốc tôi nhớ đến lời Lâm Phương nói rằng Sở Tiêu Tiêu cũng có ý với tôi nên những lời vừa nãy của tôi chắc cũng làm cô ấy tổn thương rồi. Tôi sợ rằng bản thân mình tự mình đa tình nên cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ đành sững sờ đứng yên tại chỗ.
"Được rồi cậu đã thích Lâm Phương như thế thì tôi sẽ cùng giúp cậu diệt trừ Trần Ngọc Châu”. Sở Tiêu Tiêu nắm chặt tay lại tự cổ vũ động viên cho bản thân mình.
Nhìn cô ấy như thế đầu có giống thích tôi chứ! Nhưng mà vốn dĩ tôi đã không hiểu phụ nữ nên bây giờ không hiểu hành động của cô ấy cũng là điều bình thường.
"Cô giúp tôi ư? Cô không muốn sống nữa à? Nhanh về nhà đi, đừng ở đây mà rước họa vào thân”.
Sở Tiêu Tiêu hét lên: “Cậu dám coi thường tôi à? Năm xưa, tôi là chị đại ở thành phố Thông này đấy. Lúc nãy, tôi có chút sợ hãi nhưng mà bây giờ tôi chỉ muốn giết chết Trần Ngoc Châu thôi. Trương Siêu, tôi biết nhất định cậu sẽ có cách mà”.
Tôi cười khổ rồi nói: "Tôi mà có cách cũng sẽ không bị thương nặng nằm ở đây rồi, cô về nhanh lên”.
“Tôi đi rồi thì ai chăm sóc cậu? Hơn nữa, lần này cậu còn cứu tôi một mạng mà bây giờ câu lại đuối tôi đi ư? Đúng là tên đàn ông vong ơn phụ nghĩa”.
Cô ấy trợn mắt nhìn tôi khiến tôi sớm chút phụt máu ra.
“Cô cứu tôi hay là tôi cứu cô thế? Cô cứu tôi thế nào, nói nghe xem thử.”
Tôi chỉ muốn đòi lại công bằng thôi, không ngờ câu này của tôi khiến mặt Sở Tiêu Tiêu đỏ ửng lên không nói được câu nào.
Sao tôi lại quên được chứ, cô ấy nói cứu tôi đương nhiên là chỉ việc để tôi mơ hồ sờ soạng cô ấy nhân lúc chưa ngủ...
Trong lòng tôi nghĩ như vậy tôi liền không kiềm chế được ánh mắt của mình liền nhìn về phía ngực cô ấy. Con người tôi có mỗi tật xấu này, cứ thấy gái xinh là tôi không khống chế được ánh mắt của mình.
Sở Tiêu Tiêu thấy tôi nhìn chăm chăm vào ngực cô ấy thì liền lấy hai tay che ngực lại rồi lấy một chiếc gối đập vào mặt tôi “Tên biến thái này."
Cô ấy chạy ra khỏi phòng bệnh thì đúng lúc chạm mặt với Lâm Phương đang đi vào.
"Sở Tiêu Tiêu sao thế? Sao mặt đỏ ứng lên thế, anh bắt nạt cô ấy chứ gì”. Lâm Phương nhìn bóng lưng Sở Tiêu Tiêu chạy ra rồi hỏi tôi.
Nhìn thấy Lâm Phương nên tâm trạng tôi cũng tốt hơn rất nhiều. Tôi bèn cố gắng ngồi dậy, Lâm Phương liền chạy đến kê hai chiếc gối sau lưng tôi.
“Anh không sao chứ, làm em sợ chết rồi đây"
“Yên tâm đi mạng anh lớn lắm không có chuyên gì đâu. Có bạn gái xinh đẹp như thế này sao anh chết được chứ”.
Tôi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phương rồi ngửi mùi thơm nhẹ nhàng trên người cô ấy, trong lòng tôi cảm thấy rất ngứa ngáy nên bàn tay bắt đầu không để yên một chỗ được. Lâm Phương cũng cảm giác được nên không dám động đậy gì, bộ dạng mặc kệ tôi làm gì cũng được này khiến cho tôi như muốn bốc hỏa hận không thể lập tực đè cô ấy xuống đây...
“Aiya..."
“Anh cẩn thận chút đi, đừng làm hở miệng vết thương. Bị thương nặng vậy rồi anh ngoan ngoãn chút đi."
Lâm Phương trợn mắt nhìn tôi một cái rồi liền đứng dậy bảo tôi nằm xuống không được cử động.
Đúng thật là không bị thương vào lúc nào mà lại bị vào lúc này cơ chứ, một có bạn gái xinh đep ở đây mà tôi chỉ có thể nhìn chứ không ăn được. Tôi càng nghĩ càng thấy bực bội nên có chút uất ức nói: "Cho anh hôn một cái đihôn một cái sẽ nhanh khỏi hơn đấy."
Mặt Lâm Phương đỏ ửng lên rồi cười khúc khích nói: " Em còn tưởng anh là chính nhân quân tử cơ, thì ra anh cũng như những tên đàn ông khác chỉ thích giở trò lưu manh.”
Trong lòng tôi cảm thấy rất ngứa ngáy bèn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Phương rồi hôn một cái: “ Chỉ lưu manh với một mình em thôi, có chịu phối hợp không hả?".
Lâm Phương cúi gằm mặt xuống rồi trợn mắt lên còn tôi thì vẫn không chịu buông tha, cô ấy bị tôi bám lấy không chịu buông ra nên đành nói: " Anh...bây giờ anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã..."
“Chờ anh khỏe rồi thì phải phối hợp chơi trò lưu manh với anh đấy.
" Anh, haizz..” Lâm Phương bị tôi chọc cho cười phá lên, "Anh đừng nói chuyện này nữa, em hỏi anh này hồi nãy anh và Sở Tiêu Tiêu nói gì với nhau thế?"
“Bọn anh có thể nói gì chứ?” Tôi bèn nói.
"Anh đừng giả bộ nữa, Sở Tiêu Tiêu cũng thích anh mà hai người nói chuyện riêng gì với nhau thế? Cô ấy có nói câu nào kì lạ với anh không?”
Tôi cảm thấy Lâm Phương như thế này rất kì lạ, chuyện Sở Tiêu Tiêu thích tôi đã công khai rồi thì có ấy còn có thể nói lời gì kì lạ với tôi nữa chứ.
Không biết có phải do ảo giác hay không nhưng tôi cử cảm thấy Lâm Phương đang thăm dò chuyện khác.
“Cô ấy nói chuyện với anh rất lâu, có việc này đang muốn tìm em để nói chuyện đây”. Tôi nói.
“Anh...muốn nói chuyện gì với em thế?"
Lâm Phương đã cố gắng giữ bình tĩnh, tuy người bình thường không thể nhìn ra có gì khác thường nhưng tôi vừa nhìn đã có thể biết được rằng cô ấy đang rất căng thẳng.
“Thanh Thanh nói với anh rằng trong thời gian anh bị giam thì cô ấy nhìn thấy em lên xe của người đàn ông khác”.
Lâm Phương kinh ngạc nhìn tôi: “Chuyện anh muốn nói là chuyện này ư?"
Cô ấy đột nhiên ngồi thẳng dậy giữ khoảng cách với tôi rồi sau đó lạnh lùng hỏi ngược lại tôi: “ Trương Siêu, anh nói rõ ràng đi có phải anh đang chỉ trích em phản bội anh không?”
“Anh không có ý đó.."
" Vậy anh có ý gì hả? Khi anh bị nhốt vào trại giam em chạy khắp nơi tìm người giúp đỡ anh. Đúng thế, em có lên xe của người đàn ông khác nhưng anh cho rằng là vì ai chứ? Em vì cứu anh đấy, sao anh lại không có lương tâm thế hả mà còn trách em!"