**********
“Trùng hợp?” Tôi cười khẩy: “Cậu nói thử xem sao có thể trùng hợp đến vậy?”
Triệu Tử Thâm không hề đỏ mặt, thẳng thắn đáp: “Tôi sai anh ấy theo dõi anh.”
Nếu không vì thằng nhóc này cách màn hình, thì bây giờ tôi cũng muốn bóp cổ cậu ta và hỏi tại sao cậu ta có thể không biết xấu hổ mà làm như vậy. “Tạm biệt.” Tôi cầm điều khiển từ xa định tắt TV. “Đợi đã, anh Siêu, hãy nghe tôi giải thích, anh đừng tuyệt tình như thế.” Cậu ta tru trẻo: “Tôi sai rồi, anh phải cho tôi cơ hội sửa sai đi chứ." “Lần trước ở biệt thự của cậu, tôi chưa nói rõ à? Tôi đã nghe câu sửa sai này của cậu không chỉ một lần.
Thằng nhóc này chẳng khác gì thuốc cao bối trên da chó, dính vào là không gỡ ra được. Bây giờ tôi rất hối hận, lúc đó không nên đồng ý Triệu Cung Minh, để giờ bị hai bố con này tính kế.
Thằng nhóc này còn rất thông minh, nếu tôi không cẩn thận, tôi sẽ rơi vào cái bẫy của cậu ta ngay.
Vậy nên mới nói, không sợ lưu manh xã hội đen có văn hóa, chỉ sợ kẻ có văn hóa còn thích bám nhằng những không nhá.
Tôi không muốn phí lời với cậu ta nữa, tôi đã chán ngấy với những lời vô nghĩa cậu ta muốn nói rồi.
Triệu Tử Thâm không bỏ cuộc và nói bằng mọi cách: “Anh Siêu, anh như vậy cũng tuyệt tình quá, bang Hồng Đăng chúng tôi có chỗ nào không xứng với anh? Tôi phải anh ấy đi theo anh, nhưng đó cũng là để bảo vệ anh an toàn. Anh Siêu, anh suy nghĩ thêm chút đi, anh...”
Tôi tắt TV, tắt điện thoại, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Dù sao bây giờ cũng đang bão, tôi không tin thằng nhóc này có thể giết tới tận đây, bất kể ngày mai ra sao, ít nhất hôm nay tôi cũng được yên tĩnh một đêm.
Thằng nhóc Triệu Tử Thâm rất thông minh, cũng biết xem xét thời thế, là một đồng đội đáng tin cậy hiếm có. Nhưng tôi sẽ không bao giờ hợp tác với xã hội den.
Thằng nhóc này có một tật xấu đó là quá thông minh, thông minh quá sẽ bị thông minh hại ngược lại. Cậu ta luôn biện minh cho lý do mình muốn làm lão đại xã hội đen là rất đàng hoàng, nhưng sao có thể vậy được? Những lời này quá giả dối, làm sao tôi có thể tin cậu ta?
Hôm nay quá mệt mỏi, tôi vừa đặt đầu xuống gối là cơn buồn ngủ ập tới ngay. Trước khi ngủ, tôi lật tìm số điện thoại của Sở Tiêu Tiêu, cũng may điện thoại không bị nước mưa làm hỏng, còn gọi điện được, có điều trời đang bão, tín hiệu không tốt, vẫn chưa thể gọi được.
Giờ đã là đêm khuya, chắc Sở Tiêu Tiêu đã ngủ rồi, đợi sáng mai tôi sẽ đi tìm cô ấy để làm tất những việc chưa làm xong!
Khi tôi mơ màng sắp ngủ thiếp đi, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, tôi hỏi là ai?
Thì giọng của ông Cam vang lên. “Thiếu gia, là bác.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy mở cửa cho ông Cam. “Muộn vậy rồi sao bác lại đến đây?” “Bác trăn trở mãi không ngủ được. Hôm nay xảy ra chuyện này, coi như Liễu Vinh đã trở mặt với Luật sư Hàn. Dù là vì tự vệ, trước khi Luật sư Hàn trở về, cậu ta cũng chắc chắn sẽ biến Tuấn Nhiên thành vật trong túi của mình. Bác không yên tâm, nên phải đến bàn bạc với cháu cần làm gì.”
Tôi cho ông Cam vào phòng, thấy bác ấy vẫn còn run rẩy, chắc là hồi nãy bị lạnh, tôi bèn tăng số điều hòa cao hơn một chút.
Tôi quay lại thì thấy ông Cam đang nhìn tôi, nước mắt trào ra. “Haiz, bác đứng đây nhìn châu giống như nhìn bố cháu trước đây vậy. Mới thoảng một cái đã qua nhiều năm, bố cháu cũng đi lâu rồi.”
Nhắc đến bố, lòng tôi cảm thấy rất khó chịu. “Bác Cam, bác cũng là bạn cũ của bố cháu. Trong nhiều năm qua, Tuấn Nhiên rất may mắn khi có bác.”
Có lẽ vì đêm nay đã trải qua sống chết, sắc mặt của ông Cam cực kém, trở nên đa sầu đa cảm hơn. “Bác chỉ làm công việc của mình mà thôi, người cháu phải cảm ơn là Hàn Khôn. Nhiều năm qua, nếu không nhờ Luật sư Hàn đi giao thiệp tứ phương, công ty của chúng ta đã giải tán từ lâu rồi. Cháu không biết đâu, sáu năm trước, công ty chúng ta giành được một mảnh đất là trung tâm thành phố tỉnh, nơi xây Trung tâm Thương mại Tuấn Nhiên bây giờ là một mảnh đất tồi tàn vào năm ấy. Lúc đó Luật sư Hàn đang ở Đan Mạch, không về ngay được, dự án này được Liễu Vinh đề xuất. Sau khi bỏ phiếu, tập thể đã thông qua dự án. Dự án này tốn rất nhiều tiền, hai phần ba doanh thu của Tuấn Nhiên chúng ta khi ấy đều đổ vào nó hết. Ai ngờ, chân trước vừa bước vào, chân sau lệnh tòa án đã gửi tới, hóa ra đây là một mảnh đất tranh chấp!”
Tôi không biết nhiều về kinh doanh và luật pháp, nhưng với dáng vẻ vẫn còn sợ hãi của ông Cam, chuyện này chắc chắn không dễ giải quyết. Không ngờ cái gã Liễu Vinh này đã hiểm độc từ lúc đó rồi.
Ông Cam nói: “Mảnh đất này được Liễu Vinh đề xuất, lúc ấy bọn bác đều tin tưởng Liễu Vinh, công tác điều tra ngày trước rất cẩu thả. Điều này không thể trách ai được cả, thương trường như chiến trường, cơ hội kinh doanh chớp mắt cải là qua. Nào biết quyền sở hữu lô đất chưa được xác định rõ ràng, vẫn đang bị kiện tụng tại một tòa án địa phương nhỏ ở tỉnh bên cạnh. Bọn bác vừa mua nó, thông báo của tòa án đã tới, kết quả đất bị niêm phong.
Tôi thốt lên: "Kiện tụng á, chúng ta đã bỏ ra vàng ròng bạc trắng mà.” “Là kiện tụng, cho dù vụ kiện này diễn ra trong nội bộ, dựa vào quan hệ thì cũng phải mất ít nhất năm, sáu tháng mới có thể kết thúc. Ngân hàng không phê duyệt cho vay về vấn đề tranh chấp quyền sở hữu đất đai, công ty chúng ta lớn như thế, không có doanh thu thì làm sao có thể duy trì được năm, sáu tháng? Đó là muốn kéo Tuấn Nhiên đang sống sờ sờ phải chết mà.”
Tôi khiếp sợ, tôi không đặt chân vào mảng thương nghiệp nên không biết hóa ra còn chiêu ác độc như vậy. Đây rõ ràng là giết người trong vô hình, chỉ với vài thao tác là có thể kéo một công ty lớn như Tuấn Nhiên sống sờ sờ vào chỗ chết.
Tôi cứ tưởng một công ty ở cấp bậc tàu chở máy bay như Tuấn Nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi một số tranh chấp nhỏ, không ngờ ngay cả Tuấn Nhiên cũng yếu ớt đến vậy. “Gã Liễu Vinh này, mẹ kiếp, hóa ra ông ta đã thèm muốn Tuấn Nhiên từ lâu rồi.”
Ông Cam gật đầu: "Lúc ấy công ty phải lên kế hoạch gây dựng lại, vì thực sự bị cái dự án này kéo đến chết rồi. Nếu có tranh chấp đất đai, bọn bác muốn bán lại cũng không bán được Muốn tìm hai người bán đất ban đầu để lấy lại tiền thì hai người đó như bốc hơi biến mất khỏi thế gian, muốn tìm chủ vụ tranh chấp cũng không thể tìm thấy
Tôi tính thử, sâu năm trước không phải lúc tôi mười tám tuổi à? Năm tôi mười chín tuổi, Hàn Khôn mới tìm đến giao phó di chúc cho tôi. Khi đó chú ấy nói vì có chuyện nên bị trễ nãi một năm là nào là chuyện này “Sau đó thì thế nào?
Ông Cam đáp Sau đó? Luật sư Hàn đã trở về từ Đan Mạch, nhưng bạn tác không ai biết cả. Cậu ấy xuống máy bay rồi đến thắng nhà Liều Vĩnh Ngày hôm sau, chủ mảnh đất xuất hiện và kỹ học đồng khoản vay ngân hàng được phê duyệt ngay hôm đó. Mặc dù bạn bắc đã bị tồn thất rất nhiều, nhưng việc xây dựng Trung tâm Thương mại Tuần Nhiền trên mảnh đất đó đã có hiệu quả không thể đo đếm được đến sự phát triển kinh doanh của Tuần Nhiên Liều Vĩnh trộm gà bất thành còn bị mất năm gao."
Tôi ngạc nhiên: “Chú Hàn đã nói gì với Liễu Vinh?” “Không ai biết cả! Nhưng Liễu Vinh đã hận Luật sư Hàn muốn chết vì điều đó. Anh ta vừa hận vừa sợ Luật sư Hàn. Nếu bây giờ Luật sư Hàn ở trong nước, thì có cho anh ta mượn một ngàn lá gan hùm, anh ta cũng không dám làm loạn”