Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 125 Thân phận thật






**********



“Chú Hàn, chủ yên tâm đi, cháu sẽ đi ngay.






“Đợi đã, Tiểu Siêu...” Hàn Khôn ngập ngừng một lát rồi thở dài: “Cho dù Liễu Vinh nói gì thì cháu cũng đừng tin hắn ta."



Tôi rất muốn hỏi Hàn Khôn là Liễu Vinh sẽ nói gì với tôi? Nhưng dựa theo tính cách của Hàn Khôn thì e là chú ấy sẽ không nói với tôi nên tôi có hỏi cũng vô ích thôi. Nhưng những lời của Hàn Khôi lại hoàn toàn khơi dậy sự tò mò trong lòng tôi, rốt cuộc là những lời gì mà lại khiến Hàn Khôn lo lắng như thế?






“Yên tâm đi chú Hàn, Liễu Vinh đột nhiên muốn kiểm soát tài khoản, đây rõ ràng là muốn chiếm đoạt quyền lực. Những lời anh ta nói nhất định là có mục đích nên cháu sẽ không tin đâu.”



“Vậy thì tốt, nhưng chú Hàn vẫn muốn dặn dò cháu một câu là đừng làm căng quá với Liễu Vinh. Ngoài việc kiểm tra tài khoản thì những chuyện khác cháu nhường anh ta đi rồi chờ chú về giải quyết”“Vâng, cháu chờ chú về.”






Tôi cầm điện thoại và nhìn Sở Tiêu Tiêu đang yêu kiều nằm dưới tôi, tôi tức giận đến mức muốn đập đầu vào tường. Tên Liễu Vinh này không có lúc nào để gây chuyện nữa sao mà lại gây chuyện vào lúc này chứ!



Sở Tiêu Tiêu gãi lòng bàn tay của tôi và cố tình học theo giọng điệu của tôi: "Em sẽ đợi anh về.”






“Vậy thì em không được chạy, đợi sáng sớm mai anh về. À không, đợi lát nữa anh về rồi cho em biết tay anh...”



Sở Tiêu Tiêu cứ nằm nhìn tôi vừa chửi xéo vừa mặc quần áo, cô ấy vừa nhìn vừa cười một cách vô tâm, tôi tức giận nhào vào sờ mó cô ấy một hồi đến khi cô ấy cầu xin thì tôi mới buông cô ấy ra.






Sau khi ra ngoài, tôi bị một luồng gió lạnh trên hành lang thổi vào và đột nhiên như bừng tỉnh một chút, tôi không biết là chuyện gì đã xảy ra. Tôi ở bên Sở Tiêu Tiêu là sẽ trở nên không biết không biết xấu hổ thế ư, không giống nhưtrước đây khi tôi ở bên Lâm Phương lúc nào cũng lo lắng là sẽ mạo phạm Lâm Phương.



Nếu không phải có việc gấp của Tập đoàn Tuấn Nhiên thì tối nay tôi thật sự không muốn rời đi. Nhưng tôi quá hiểu Hàn Khôn, nếu không phải là chuyện cực gấp thì chú ấy rất ít khi lo lắng như thế.






Tôi hy vọng tối nay mọi thứ không phiền phức quá để có thể giải quyết nhanh chóng. Khi xe rời khỏi hầm để xe, tôi nhìn vào đèn sáng trên đỉnh tòa nhà, Sở Tiêu Tiêu vẫn đang đợi tôi ở đó.



Tập đoàn Tuấn Nhiên là do bố mẹ tôi một tay gây dựng. Tên của công ty được lấy từ tên Trương Tuấn của bố tôi và tên Kỷ Yên Nhiên của mẹ tôi hợp thành.






Hàn Khôn đã kể sơ qua với tôi, lúc đầu bố tôi làm nghề sản xuất nước, sau này khi ông kiếm được một ít tiền thì ông bắt đầu làm xây dựng. Chính vào thời điểm kinh tế phát triển này, cả nước đều hưng thịnh ngành xây dựng nên Tập đoàn Tuấn Nhiên trở nên mạnh mẽ vàcũng chính lúc này bố mẹ tôi gặp chuyện. Điều khiến Tập đoàn Tuấn Nhiên có thể phát triển là bố tôi đã kí kết một vài dự án bất động sản trong nửa năm trước khi qua đời. Những năm gần đây các dự án bất động sản đang rất hưng thịnh và giá trị thị trường của Tuấn Nhiên tăng vụt như bay.



Hàn Khôn không hề cúi đầu, chú ấy nói rằng công lao của chú ấy là giúp Tập đoàn Tuấn Nhiên tránh được nhiều cạm bẫy. Điều thực sự khiến Tuấn Nhiên phát triển mạnh mẽ chính là một số quyết định của bố tôi và việc thực hiện xuất sắc của ủy ban quản lý tài sản. Hàn Khôn chủ yếu là duy trì mối quan hệ giữa các cổ đông trong công ty, những cổ đông này có thể níu được con tàu lớn như Tuấn Nhiên đều là những người có tầm nhìn, lòng can đảm và cũng rất có tham vọng. Trong những năm qua, vị trí Tổng giám đốc Tuấn Nhiên vẫn để trống và cổ đông lớn nhất là một người ngoại đạo không biết gì như tôi, người muốn nuốt chửng Tuấn Nhiên không ít và tên Liễu Vinh này là một trong số họ.






Liễu Vinh ban đầu cũng làm trongngành xây dựng và lúc đó đã đầu tư cổ phần vào Tập đoàn Tuấn Nhiên. Từ sau khi bố tôi qua đời thì ông ta luôn muốn biến Tuấn Nhiên thành của mình, ông ta đã mấy lần giở thủ đoạn nhưng may mà đều bị Hàn Khôn nhìn thấu hết.



Lần này, chắc là vì tối qua tôi đã công khai thân phận của mình để ông ta biết rằng thời gian sắp không còn nhiều nữa và đúng lúc Hàn Khôn đang ở Đan Mạch nên hắn liền vội vàng ra tay. Thằng cha này!






Nằm ở phía tây bắc của thành phố Thông, khu thương mại phồn hoa nhất - vị trí trung tâm của quận Tần Dương - là địa điểm đánh dấu của thành phố Thông, lúc này tòa nhà Tập đoàn Tuấn Nhiên đèn đóm sáng rực.



Tôi đã đến nơi này hai lần, lần đầu tiên là Hàn Khôn đưa tôi đến và lần thứ hai là bây giờ.






Mặc dù đã là giờ tan ca nhưng quầy lễ tân của Tuấn Nhiên vẫn đang tăng ca. Họ không biết danh tính thực sự của tôi nên khi thấy tôi bước vào thì họ nghĩ tôilà khách, bèn chào đón tôi từ xa.



Tòa cao ốc Tuấn Nhiên chỉ đứng sau khách sạn Lệ Đô về chiều cao và được thiết kế bởi nhà thiết kế thiên tài tài năng nhất của Tập đoàn Tuấn Nhiên. Toàn bộ tòa cao ốc nằm sát bờ biển, nhìn từ xa nó trông giống như một chiếc thuyền buồm được thắp sáng rực rỡ, bức tường bằng kính phản chiếu biển ở phía không xa. Và ngay khi tôi bước vào tòa cao ốc thì đập vào mắt tôi là bức tường bằng kính trong suốt từ sàn đến trần, đằng sau nó là cảnh biển đen ngòm cùng với ngọn hải đăng xa xa.






“Cho hỏi anh tìm ai a? Có hẹn trước không?”





“Tôi không cần hẹn trước.”






“Không được, không hẹn trước thì anh không thể đi vào. Nhẫn viên lễ tân đuổi theo tôi.



Tôi vội vã đến giải vây cho anh Cam nên cũng không có tâm trạng dây dưa với cô ấy. Nhưng nghĩ lại thì người ta cũng đang cố gắng làm tốt công việc củamình.






“Thưa anh, xin hãy hợp tác với công việc của tôi. Anh muốn gặp ai thì tôi có thể hẹn trước cho anh.”



“Tôi muốn gặp giám đốc Trương, tôi tên là Trương Siêu, cô hãy hỏi anh ấy đi.”






Giám đốc Trương biết tôi là ai và có thể chứng minh thân phận của tôi bằng một cuộc gọi.



“Nhưng bây giờ đã hết giờ làm việc rồi, ngày mai tôi sẽ hẹn cho anh.”






Tôi nói: “Không cần vội, bây giờ cô hỏi đi rồi anh ấy sẽ trả lời cô.”



Không có cách nào nên nhân viên lễ tân phải gọi điện thoại, mới nói vài câu với giám đốc Trương thì khuôn mặt cô ta không ổn lắm và liên tục gật đầu. Sau khi cúp điện thoại thì cô ta nhìn tôi một cách áy náy.






“Giám, giám đốc Trượng bảo anh lên đó di a."Tôi gật đầu và đang định đi thì điện thoại ở quầy lễ tân lại vang lên và cô ấy nói với tôi chờ một lát.



“Chào sếp Liễu, vâng, đúng ạ... nhưng Giám đốc Trương đã bảo tôi... Vâng ạ, bất cứ ai cũng không thể lên à? Vâng ạ.”






Cúp điện thoại xong thì khuôn mặt cô nhân viên quầy lễ tân có chút ngượng ngùng rồi nhìn tôi và nói: “Sếp Liễu nói là bây giờ không bất kỳ ai được lên đó.”



“Liễu Vinh ư?”






“Sếp Liễu nói rằng Giám đốc Trương hiện không ở trong công ty nên không cho anh lên đó. Anh à, tôi cũng không có cách nào khác, anh đừng làm khó tôi nữa...”



Cô ấy cũng chỉ là nhân viên nên tôi làm khó cô ấy cũng không có ích gì cả.






“Được rồi, vậy thì tôi không gặp Giám đốc Trương nữa. Cô bảo Liễu Vinh xuống đây đi, tôi muốn gặp anh ta.”



Nhân viên lễ tân hít một hơi, che đôi môianh đào lại và ngạc nhiên nhìn tôi: “Thưa anh, anh đã hẹn trước với sếp Liễu chưa ạ?






Tôi quay lại, đường hoàng ngồi xuống bắt chân lên và nói: “Không, bảo anh ta lập tức xéo xuống đây gặp tôi ngay.



Nhân viên quầy lễ tân như chết lặng. Liễu Vinh là cổ đông lớn của công ty nên chắc chắn cô ấy quen ông ta. Nhìn bộ dạng của cô ấy như thế này thì tôi biết cô ấy đang nghĩ gì. Cô ấy đang tự hỏi liệu tôi có điện không mà lại dám nói chuyện với cổ đông lớn của họ như thế này.






“Cô yên tâm đi mời anh ta xuống đi. Tôi sẽ đợi anh ta ở đây. Cô nói rõ với anh ta rằng nếu anh ta không xuống thì anh ta sẽ phải hối hận



Nhân viên lễ tân do dự một lúc và chỉ đành quay lại gọi điện thoại. Liều Vĩnh nghe điện thoại xong thì có lẽ rất khó chịu, tôi nghe thấy cô ấy đã xin lỗi Liễu Vinh và tầm một phút sau thì gác máy.






Đồng hồ trên tường đã điểm đến chíngiờ và lúc này không còn mấy người trong tòa nhà mà chỉ có một vài nhân viên tăng ca.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK