Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 253 Ông Mạc




*Chương có nội dung hình ảnh


**********










Sở Tiêu Tiêu quay lại nhìn về phía tôi với vẻ mặt lúng túng, trước mặt cô ấy là một người đàn ông cao xấp xỉ tôi, đang mỉm cười chào hỏi Sở Tiêu Tiêu “Xin chào, tôi là Lý Cát, là con trai của Thị trưởng Lý. Cậu hán là Trương Siêu, hình như chúng ta đã từng học chung một trường.



Tôi đã nhớ ra người này là ai, chính là con trai Thị trưởng theo đuổi Sở Tiêu Tiêu hồi còn học trung học, sau đó bị cô ấy từ chối.






Lý Lương thấy con trai ông ta đứng ở cửa phòng bệnh không đi, không biết có chuyện gì liên quay trở lại nhìn, lúc này ông ta mới chợt nhận ra Sở Tiêu Tiêu là ai.



Tôi tức giận nói: "Đúng vậy, chẳng qua chắc cậu không nhớ tôi thôi.






Lý Cát cũng chẳng thèm giả bộ, cười nói: "Quả thực là không nhớ thời trung học cậu cũng không ở trong tầm quan hệ của tôi. Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn về phía Sở Tiêu Tiêu, thậm chí còn chẳng thèm liếc tôi một cái, hoàn toàn không để tôi vào mắt. “Tiêu Tiêu, sao nào, đã lâu không gặp, có thể đi uống với tôi ly cà phê được không.



Gương mặt Thị trưởng Lý Lương đã tái nhợt, ông ta biết tôi và Sở Tiêu Tiêu là một đôi, nhưng Lý Cát không biết, còn mơ mộng đòi theo đuổi Sở Tiêu Tiêu nữa chứ.






Sở Tiêu Tiêu cười đáp: "Không được đầu, tôi đã có bạn trai rồi.



Tôi nghĩ tới đây là hết, hoàn toàn không ngờ Lý Cát lại tự kiêu đến mức hỏi lại: “Ai vậy? Ai có thể ưu tú hơn tôi chứ? Vậy mà lại có thể theo đuổi được em






Sở Tiêu Tiêu ôm cánh tay, vỏ vỏ ngực tôi: "Trương Siêu “Cậu ta?"



Lý Cát đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, tôi đã quá quen với ánh mặt này, chính là cái nhìn vừa khinh bỉ lại khó tin.






Không cần đoán tôi cũng biết trong lòng anh ta nghĩ gì, chắc chắn anh ta đang nghĩ công tử vừa giàu có lại đẹp trai như anh ta còn chẳng theo đuổi được Sở Tiêu Tiêu, cái thứ nghèo khó như tôi thì dựa vào cái gì chứ.



Nhưng dù là ánh mắt Lý Cát đã thể hiện hết tất cả suy nghĩ trong lòng, ít nhất ngoài miệng anh ta cũng không nói gì cá. “Con trai, bố chưa giới thiệu với con, Trương Siêu chính là người hùng của chúng ta trong vụ tai nạn này, nếu không nhờ cậu ấy lại thuyền về, chuyện lần này có thể là vấn đề rất lớn, cái mũ trên đầu bố có lẽ cũng không giữ được nữa






Tôi cười nói: Thị trưởng qua khen rồi." “Chang hề quả lời đầu. Trương Siêu đồng thời là đại cổ đông, thành viên hội đồng quản trị của Tập đoàn Tuấn Nhiên, tập đoàn lớn nhất thành phố Thống này của chúng ta. Thật đáng kinh ngạc, một thanh niên tài năng anh tuấn như vậy còn có thể đưa mọi người trở về bình an trong một vụ đảm tàu, không phải anh hùng trẻ tuổi thì là gì?



Tôi không biết Lý Lương có đang cố ý nhạc nhở con ông ta không nên để mặt tới Sở Tiêu Tiêu hay không, mà ông ta càng nói, sắc mặt con trai ông ta càng kém nhưng ông ta lại hoàn toàn lỡ đi như không thấy.






Lý Cát xoa xoa cái mũi, khá lúng túng. Người con gái anh ta thích bị tôi lấy mất, bố anh ta còn nói đỡ cho tôi tin rằng không có ai không thấy buồn bực trong lòng. Một người đàn ông bình tĩnh tự chủ, trước mặt người phụ nữ mình thích đều muốn thể hiện một chút. “Chào Trương Siêu" Anh ta cố kéo miệng cười, đưa tay bắt tay tôi. Thật xin lỗi, tôi không nam rõ làm chuyện ở thành phố Thông. Tôi du học nhiều năm, không biết rõ mấy chuyện trong nước. Tôi nhớ hình như cậu còn chưa học hết cấp ba."



Tôi cũng bắt tay anh ta, cảm thấy anh ta cố ý siết mạnh một cái, hắn là muốn đánh phủ đầu tôi. Tôi thấy thật nực cười trước hành động ngày thơ ấy.








Lý Cát thấy tôi cười liền nói: “Thật ngại quả, có phải đã làm cầu bị đau rồi không? Tôi luyện đấm bốc, đôi lúc không cẩn thận dùng lực hơi mạnh. Ngày trước Sở Tiêu Tiêu luôn chế tối luyện đầm bốc quá thô lỗ, còn nói cô ấy thích những anh chàng thư sinh. Ha ha, tôi mà không luyện đấm bốc không biết chừng giờ đã ở bên Sở Tiêu Tiêu rồi. Nhưng tôi cảm thấy đàn ông vẫn nên mạnh mẽ một chút, có phải không.



Sở Tiêu Tiêu cười đầy ẩn ý, còn Lý Lương và mấy vị lãnh đạo thành phố khác đều đã bụm miệng rồi, tất cả đều có chung vẻ mặt: Xin cậu đó, đừng làm ra vẻ nữa được không.






Tôi cũng siết mạnh bàn tay của Lý Cát, chưa cần dùng hết sức thì Lý Cát đã kêu á lên một tiếng, gương mặt đỏ bừng lên.



Tôi cười nói: "Không sao cả, tôi cảm thấy cậu nói rất đúng, đàn ông nên mạnh mẽ một chút mới tốt. Tôi chưa học xong cấp ba đã nhập ngũ rồi, ha ha, năm năm làm quân nhân, bốn năm trong quân đội đặc chủng, không muốn làm quân nhân chuyên nghiệp nên năm nay vừa xuất ngũ.






Bỏ dạng Lý Cát đặc sắc không thể tả, anh ta nam bàn tay bị tôi làm đau, sừng sở đủng đó nổi không nên lời.



Vẫn là Lý Lương phản ứng nhanh, kéo con mình đi, nếu không chẳng biết Lý Cát còn muốn đứng ngơ ngẩn ở đó đến bao giờ






Sau khi nhìn họ đi khuất, tôi quay đầu thấy Sở Tiêu Tiêu đang nhìn mình cười xấu xa. "Đây là lần đầu tiên em thấy anh ghen đó, ôi chao ôi." Sở Tiêu Tiêu ôm eo tôi, vô tư nói: "Em đang tính xem mình còn bao nhiều đối tượng mờ ám, gọi họ tới một lượt cho anh ghen nhé. “Có ai như em không hả? Có phải muốn làm anh tức chết không



Tôi thật sự dở khóc dở cười, chẳng qua chuyện này cũng không thể trách Sở Tiêu Tiêu được, cô ấy chính là nhân vật nổi tiếng trong trường học, là đối tượng không ít gã đàn ông thèm khát, người muốn theo đuổi cô ấy nhiều vô số kể.






Chẳng trách được, chỉ có thể trách bạn gái tôi quá hấp dẫn, tôi có thể có được người bạn gái hấp dẫn như vậy, xem ra tôi cũng khá trâu bò đấy chứ.



Hai ngày nay, Nguyệt Mãn Cung ở phòng bệnh bên cạnh tôi, động một chút là tới tìm tôi. Tôi biết cậu ta là nhà họ Doãn tìm tôi trả thủ, nhưng có bóng đèn khổng lồ như cậu ta ở đó, tôi và Sở Tiêu Tiêu có muốn làm nóng người một chút cũng không được.






Không còn cách nào khác, Sở Tiêu Tiêu đành bịn rịn quay về làm việc, để lại tôi và Nguyệt Mãn Cung trong phòng trưng mat nhìn nhau.



Tôi gọi điện tới tiêm mi hoành thánh củi Lửa, hỏi ông Mạc đã trở về chưa nghe thấy lễ tân trực điện thoại nói ông ấy còn đang diễn ở trên tầng ba tôi liên yên tâm, nếu ông ấy không chạy, nhất định thứ đó van ở chỗ ông ấy.






Tôi nôn nóng muốn nhìn bức tranh kia và di thu bên trong một chút, xem rất cuộc nó là thứ gì, dù sao nó cũng là tác phẩm mẹ tôi để lại.



Nhân lúc Nguyệt Mãn Cung đi vệ sinh, tôi lặng lẽ chạy khỏi bệnh viên, gọi xe đi tới cửa tiệm hoành thánh Củi Lửa.






Ông Mạc quả nhiên đang ở tầng ba, tôi vừa mới đi lên, còn chưa cất tiếng ông ấy đã cất cây đàn nhị đi và đứng dậy, hưởng về phía tôi nói. "Đi theo lão phu




1451165680.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK