"Cháu..."
Trong chốc lát tôi có chút do dự nhưng đương nhiên không phải do tôi sợ ra chiến trường.
Nhưng nếu là trên chiến trường thì tôi mới không sợ. Bây giờ đây không phải là chiến trường mà đây là thành phố Thông, người con gái tôi thích và bạn bè tôi đều đây. Nếu tôi nhúng tay vào vụ án này thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Tiểu Thái có chút sốt ruột hỏi "Đội trương Trương anh còn do dự gì nữa?"
Còn ông gia thì rất hiểu tôi bèn nói" Đội trưởng Trương của cậu không phải nhát gan cũng không phải sợ sệt mà cậu ấy nhất thời chưa hiểu ra mà thôi”.
Tôi vò vò đầu rất muốn giải thích với ông ấy, nếu bảo tôi quay về Tây Nam thì cho dù là bom đạn của kẻ địch đáng sợ đến mức nào tôi cũng sẽ không do dự.
Nhưng ở đây thì lại khác!
Đừng nói là cảnh tàn sát khốc liệt mà những chuyện Trần Ngọc Châu làm với Lâm Phương đã khiến tôi không thể nhẫn nhịn được mà hận không thể lập tức tiêu diệt Trần Ngọc Châu để Lâm Phương sống một cuộc sống an toàn vui vẻ rồi.
"Tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu trả lời xong rồi hẵng quyết định có làm hay không"
“Ông già...cháu..."
“Tôi chi hỏi cậu rằng cậu có còn là người của đội báo tuyết không?"
Mấy chữ nhẹ nhàng đơn giản nhưng lại khiến trái tim tôi như bị mấy ngọn núi đè xuống và một dòng máu nóng mãnh liệt chảy lên tận đầu tôi.
Tôi khàn giọng nói: "Đương nhiên! Cháu mãi mãi là thành viên của đội Báo tuyết!"
Tôi biết rồi, bất cứ lúc nào tôi cũng không thể rũ bỏ trách nhiệm và vinh quang khi làm một người quân nhân dù cho tôi đã xuất ngũ.
Cuộc sống trong quân ngũ đã làm tôi thay đổi và tôi cũng mãi mãi thuộc về quân ngũ.
Lão thỉ trưởng không có chút ngạc nhiên gì liền vỗ vai tôi rồi dặn dò Tiểu Thái sẽ ở lại đây cùng cậu. Lát nữa cục trưởng Trương sẽ bảo lãnh cho cậu ra ngoài và đương nhiên không dùng danh nghĩa của tôi. Thân phận của cậu còn cần tiếp tục giữ bí mật. Hồi nãy, mấy người cảnh sát đó ở đây tôi cũng có dặn dò rồi nên quan hệ giữa tôi và cậu sẽ không bị ai tiết lộ ra ngoài đâu. Vụ án này nên điều tra thế nào thì Tiểu Thái sẽ nói cho cậu biết”.
Nói xong ông ấy liên chào Tiểu Thái rồi rời khỏi.
Khi đi ông ấy còn tiện tay khóa cửa sắt lại, tôi có chút sững sờ liền nắm lấy song sắt rồi hỏi: " Này, ông già kia chú đùa với cháu hả, không dùng danh nghĩa của chú bảo lãnh thì ai bảo lãnh cho cháu chứ? Bảo Tiểu Thái bảo lãnh à?"
Lão thủ trưởng ở một tiếng rồi cười một cách xấu xa: " Cậu đã trở thành Trương Bán Thành rồi mà còn không có ai đến bảo lãnh cho cậu sao?"
Vãi! Mắc lừa ông ấy rồi.
"Ông già, đừng đi, quay lại đây ngay!"
Đáng tiếc là phòng giam đơn này của tôi tận phía trong cùng nên tôi hét lòi cả họng cũng không có ai nghe thấy cả.
Mãi đến chiều thì người của Hàn Khôn mới đến bảo lãnh cho tôi.
Tôi vừa đi ra khỏi trại tạm giam thì Chu Tiểu Cường với một cặp mắt đỏ ngầu như ác cẩu đứng chặn đường tôi.
Tôi thấy ông ta đã thay quần áo bình thường còn tóc tai thì rối bời, hoàn toàn không còn là dáng vẻ oai phong hồi nãy nữa.
“Bị hạ cấp bậc rồi à?” Tôi hỏi.
Chu Tiểu Cường liền nắm lấy cổ áo tôi sau đó lập tức có mấy người chạy đến tách chúng tôi ra.
Chu Tiểu Cường cứ nắm chặt lấy tôi không chịu buông tay, hắn cắn chặt răng rồi hỏi tôi: “Lão già hồi này là ai hả? Ông ta không phải đến để bảo lãnh cho mày thì tại sao lại hạ cấp bậc của tao?"
Một người cảnh sát đứng bên cạnh khuyên rằng: " Ôi trời, Tiểu Cường à anh bỏ tay ra đi. Hạ bậc của anh là vì anh tra tấn bức cung, cục trưởng Trương đã nói với anh rồi mà. Bảo anh về nhà nghỉ ngơi đi chứ không phải bảo anh ở đây mà gây chuyện đâu. Nếu anh còn thế này có muốn bị hạ xuống cấp cơ sở không hả?"
Một đám cảnh sát vội vàng dặn dò rồi khuyên nhủ còn một vài người thì vội vã đến trước cửa ra vào ngăn cản bọn nhà báo đang chụp trộm.
Dưới sự khuyên can của mọi người cuối cùng Chu Tiểu Cường cũng thả tôi ra, tôi chỉnh sửa lại quần áo rồi quay người rời khỏi.
Xem ra chuyện ông ấy đến tìm tôi không bị tiết lộ ra ngoài thật và cũng không có mấy người biết quan hệ của tôi và ông ấy.
Tôi đi được vài bước rồi chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng, sau đó bèn đi quay lại chỗ Chu Tiểu Cường.
"Chu Tiểu Cường, tôi và anh không thù không oán, anh thay cục trưởng Hứa đến đánh tôi chứ gì."
Chu Tiểu Cường ngây người ra rồi một mực phủ nhận: " Nhảm nhí!".
Tuy là nói như thế nhưng vừa nghe tôi đã biết chuyện là thế nào rồi.
Tôi nói: “Anh bị tên họ Hứa đó lừa gạt rồi, bây giờ anh bị thế này hắn có đến cứu anh không? Haha anh xem anh có ngu hay không!"
Bị tôi chọc vào nỗi đau hắn giống như một con chó điên một lần nữa nhào đến
chỗ tôi nhưng rất nhanh sau đó đã bị người khác ngăn lại ngay.
Tôi liền nói: " Anh cũng đừng buồn quá bởi vì bản thân tên họ Hứa đó cũng không yên ổn được bao lâu nữa đâu."
Lâm Phương nghe nói tôi được bảo lãnh ra rồi nên liền vội vã chạy đến đồn công an đón tôi.
Hai chúng tôi vừa gặp nhau mặt ai nấy cũng đều đỏ ửng lên, chỉ bị nhốt vài ngày mà chúng tôi giống như cách biệt cả một thế kỉ vậy.
Lâm Phương nhào vào lòng tôi, tôi ôm lấy cô ấy và lúc này tôi cảm thấy cái gì cũng đầy đủ mãn nguyện lắm rồi.
"Phương Phương em gầy hơn rồi đấy, mấy hôm nay để em phải lo lắng cho anh rồi".
Quầng mắt Lâm Phương thâm sì vì mấy hôm nay cô ấy vừa phải lo lắng cho tôi vừa phải chăm sóc bố cô ấy, chắc là mệt lắm rồi.
“Chỉ cần anh không sao là được, em lái xe của anh đến đây đấy chứ em không có xe." Lâm Phương có chút ngại ngùng nói.
Tôi giữ chặt lấy cô ấy rồi nói: "Của anh cũng là của em, thật không ngờ em cũng biết lái xe đấy"
“Anh thôi đi, những chuyện anh không ngờ còn nhiều lắm. Đi nào, em đưa anh đi ăn một bữa tẩy trần để tẩy hết vận đen trên người anh đi."
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Phương tôi cảm thấy tất cả đều xứng đáng.
Vừa lên xe tôi nhìn vạch chỉ xăng trên xe rồi buột miệng hỏi: “Em đổ xăng cho anh rồi à?"
Bởi vì lần trước tôi lái xe thì bình xăng chỉ còn một ít xăng, còn bây giờ chỉ còn thừa một ít nhưng cũng nhiều hơn lần trước. Không ai đổ một lần một ít xăng cả nên chắc chắn là đổ đầy một lần nhưng đi đến bây giờ chỉ còn thừa lại chút này.
Thói quen của trinh sát viên là thích quan sát nên những chi tiết này đã trở thành tiềm thức trong đầu não của tôi chứ lúc đó tôi không có ý suy nghĩa gì sâu xa hơn.
Lâm Phương có chút ngại ngùng nói: Mấy hôm nay em dùng xe của anh vì em muốn tìm ai đó giúp anh mà không có xe thì không tiện lắm."
“Của anh thì cũng là của em mà, sau này em cứ thoái mái dùng”
Lâm Phương có chút cảm động nhìn tôi, tôi liền cười haha rồi nói: "Nhưng mà xe này không phải của anh đâu, xe của anh là chiếc xe ba gác ở nhà đó, em cần không?”
“Anh thôi đi”.
Trên đường đi Lâm Phương hầu như là kế những chuyện sau khi tôi vào tù cho tôi nghe.
Sau buổi xử kiện hôm đó khắp cả nước được một phen sôi nổi nhất là trên mạng.
Thì ra là vẫn chửi tôi và từ sau lần xử kiện đó trên mạng đột nhiên xuất hiện tin tức “bác bỏ tin đồn", có rất nhiều tài khoản nặc danh tự nhận mình là người biết rõ tình hình rồi lên mạng nhao nhác bàn tán cách làm người của Trần Ngọc Châu.
Nhân phẩm của tên Trần Ngọc Châu này ở thành phố Thông rất tồi tệ và những ở việc đen tối hắn làm thì có rất nhiều. Lúc đầu có người cố ý tung những tài liệu xấu của hắn ra và tôi đoán là do Hàn Khôn tìm người làm việc đó. Dân mạng vừa đọc được cái này thì tất nhiên sẽ hứng thú hơn một tên lính xuất ngũ Trương Siêu rồi nên mới tìm trăm phương ngàn kế tìm ra những tài liệu xấu của Trần Ngọc Châu.
Thời gian dài như vậy đến nỗi chuyện thời học tiểu học Trần Ngọc Châu giật bím tóc của con gái cũng bị lôi ra bàn tán.
Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, dư luận của Trần Ngọc Châu còn chưa chìm xuống thì mọi người đã dời sự chú ý lên người họ hàng thân thiết của Trần Ngọc Châu- đó là bố ruột Trần Ngọc Châu là thậm chí là dượng hắn.
Lần này khiến Trần Ngọc Châu rất sợ hãi còn Trần Như Hải thì thận trọng cẩn thận liền nhốt con trai mình lại không cho Trần Ngọc Châu ra ngoài gây chuyện nữa.
Điều này khiến cho Trần Ngọc Châu hết sức buồn bực hắn liền chuyển lời ra ngoài rằng:“ Nếu như Trương Siêu ra ngoài thì tôi nhất định sẽ tìm người xử lí hắn!"
Sự kìm nén của Trần Ngọc Châu đã đổi lại bình yên cho nhà họ Trần trong một thời gian rất ngắn, tuy bên ngoài dư luận còn như vũ bão nhưng tạm thời hầu như là không uy hiếp gì đến nhà họ Trần nữa.
Lâm Phương thấy tôi cau mày lại bèn nói: "Tuy chúng ta thực sự không phải là đối thủ của Trần Ngọc Châu nhưng ít nhất đến bây giờ có nhân dân cả nước nhìn chúng ta, Trần Ngọc Châu sẽ không dám giở trò mờ ám gì với chúng ta đâu"
Tôi liền cười nói: Em nói đúng đấy!"
" Bớt trêu chọc em đi nhé."
"Anh có trêu chọc em đâu nhưng mà có một chuyện em nói sai rồi, chúng ta không những không sợ Trần Ngọc Châu giở trò mờ ám mà bây giờ mới là lúc chúng ta chính thức ra tay với hắn. Phương Phương em yên tâm đi, anh nhất định sẽ khiến em được sống những ngày bình yên không còn lo âu gì nữa."