**********
Cái chết của Tôn Xảo Xảo là đả kích rất lớn đối với tôi và Thái Tiểu Băng, lời Triệu Tử Thâm nói càng khiến chúng tôi thần thờ một lúc lâu.
Trên găng tay của Triệu Tử Thâm còn dính máu, cậu ta cởi nó ra, tháo khẩu trang xuống và nắm chặt lấy bả vai tôi: “Người anh em, tôi hiểu.”
Thái Tiểu Băng vò tóc, nghẹn ngào đè nén nỗi đau khổ cực độ trong cổ họng, vành mắt đỏ hoe hỏi tôi: “Đội trưởng, tại sao chúng ta không thể cứu được em ấy, chỉ còn thiếu một chút nữa!!!
Mắt tôi cũng đỏ, đã trải qua nhiều chiến trường, chứng kiến nhiều cảnh sống chết, tôi vẫn không thể nào thản nhiên đối mặt.
Nhưng lúc này, tôi không để chìm đắm như Thái Tiểu Băng, bởi vì tôi là đội trưởng của cậu ấy! “Tôn Xảo Xảo sẽ không phải chết vô ích, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho em ấy. Ngày hai mươi tám tháng mười, thứ Thạch Thắng định giao chắc chắn làđám súng ống kia. Nhân lúc cậu quay về, hãy xin lệnh điều động và sự giúp đỡ của ông già. Lần này, chúng ta phải một lưới tóm gọn Thạch Thắng! cái tên Tôn Xảo Xảo và quân công sẽ bất diệt mãi mai sau."
Từ ngày chúng tôi gia nhập Báo Tuyết tới giờ đã đem dâng hiến toàn bộ sinh mạng bản thân cho quốc gia và quân đội. Chúng tôi đã sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào, nhưng cái chết của đồng đội và người dân vẫn khiến chúng tôi vô cùng đau đớn, khiến những kẻ mình đồng da sắt chúng tôi trở thành người bình thường yếu ớt.
Thái Tiểu Băng siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng, chúng ta phải báo thù cho Tôn Xảo Xảo!”
Triệu Tử Thâm đưa thuốc lá cho tôi và Thái Tiểu Băng, đằng sau chúng tôi là tấm biển cấm hút thuốc, nhưng tôi suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng vẫn nhận lấy, không hút một điều tôi thật sự sẽ không chịu nổi. “Tôn Xảo Xảo chết vì bộ phận sinh dụcbị rách toạc dẫn tới nhiễm trùng, có thể khẳng định là bị cưỡng bức bạo hành, đau đớn cỡ nào không cần phải nói. Anh cũng đã ngửi được mùi phân trên người cô bé, cô ấy có thể sống quá ba ngày đã là một kỳ tích, vụ cưỡng bức khiến trực tràng bị vỡ, dù được khám cũng chỉ là khâu vá qua loa. Nguyên nhân cụ thể của cái chết có thể khám nghiệm pháp y, nếu có thể lấy được tinh dịch và mô tế bào kẻ cưỡng bức để lại thì có thể bảo cảnh sát bắt người được rồi.”
Triệu Tử Thâm nói chắc như đinh đóng cột, nhưng vẻ mặt rất hoang mang, dường như lời nói này không thể nào thực hiện được.
Câu ta nói dứt câu liền nhìn lên trần nhà tự cười gượng: "Có thể báo cảnh sát, nhưng có thể bắt người được sao? Ai dám tới Dạ Lai Hương bắt người chứ.”
Thái Tiểu Băng tức giận nói: “Vậy chẳng lẽ một mạng người cứ vậy mà chết sao? Cảnh sát mặc kệ? Bây giờ người đã mất, đây là án mạng đó, án mạng phải phải ở đây không có pháp luật, không có công lý nữa sao?"Tôi nhớ tới những lời ngông cuồng phách lối mà Khúc Thục Phương nói với Tôn Xảo Xảo, thực ra nó cực kỳ chân thật.
Ở cái thành phố này, bọn họ mới là luật pháp.
Bản thân Triệu Tử Thâm cũng là xã hội đen, mà ngay cả cậu ta cũng có thể thốt ra những lời tuyệt vọng đến thế này, có thể nói ở đây suy cho cùng chẳng còn luật pháp hay công lý gì hết.
Tôi nói: “Đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên, tới tận bây giờ cũng không nghĩ nó đã trở nên như vậy.”
Triệu Tử Thâm nhìn chằm chằm vào làn khỏi lượn lờ, nở nụ cười nói: “Lúc anh Cát chết tôi cũng nghĩ giống anh. Tới tận bây giờ tôi cũng không ngờ, hóa ra thành phố Thống này lại đen tối như thế đen đến mức tôi không thể hít thở nổi.”
Mối thù của Tôn Xảo Xảo tôi nhất định phải báo, không vì cái gì khác, chỉ vì cô bé từng nằm trong lòng tôi gọi tôi là chủ bộ đội, xin tôi hãy cứu cô bé.Triệu Tử Thâm nói cho chúng tôi biết, Tôn Xảo Xảo chết bất thường, chuyện như thế này bác sĩ chắc chắn phải báo cảnh sát.
Cậu ta xét thấy hai chúng tôi chưa muốn để lộ thân phận liền để chúng tôi rời khỏi bệnh viện trước, tránh để tới lúc đó cảnh sát lại nghi ngờ chúng tôi, sẽ làm sáng tỏ chuyện hai chúng tôi cứu Tôn Xảo Xảo.
Tôi cảm thấy Công Tôn Thanh Phong đã nhìn thấu mình, có lẽ Thạch Thắng sẽ không tin tưởng tín nhiệm chúng tôi nữa, cũng không cần phải diễn tiếp. “Anh đi trước đi thì tốt hơn, chuyện này phức tạp hơn anh nghĩ. Tôi biết rõ hơn anh thành phố Thông này đen tối cỡ nào, anh tuyệt đối sẽ không muốn bị đám chó săn kia cắn ngược một cái đâu.” Triệu Tử Thâm cười nói.
Tôi hiểu ý của Triệu Tử Thâm, vụ lần trước của Trần Ngọc Châu cũng chính là như vậy, rõ ràng hắn muốn bỏ thuốc cưỡng bức Lâm Phương nhưng lại có thể cắn ngược lại bảo tôi cố tình gâythương tích.
Với năng lực của Dạ Lai Hương, chuyện của Tôn Xảo Xảo không biết chừng có thể đổi trắng thay đen, giở trò sau lưng, khiến tôi và Thái Tiểu Băng phải chịu nỗi oan này.
Đương nhiên, tôi ở hiện tại đã không giống như tôi ngày trước, lúc Trần Ngọc Châu chửi bởi tôi, thành phố Thông còn chưa có mấy ai biết tôi là ai, nhưng bây giờ tôi chí ít cũng có hào quang của thiếu gia. “Cậu nói đúng, tiếp theo chúng ta còn nhiều chuyện quan trọng hơn cần phải làm, nếu bị cảnh sát giữ chân, cho dù chỉ là thẩm vấn bốn tám giờ cũng sẽ làm chậm trễ rất nhiều việc”
Tôi và Thái Tiểu Băng rời khỏi bệnh viện trước, lúc chúng tôi vừa bước được một chân ra cổng, xe cảnh sát đã lái vào bệnh viện ở ngay sau đó.
Một cơn gió lạnh thổi tới, tôi lập tức tỉnh táo hơn nhiều.Thái Tiểu Băng nói: “Mùa đông đã tới rồi.”
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Triệu Tử Thâm, cảnh sát vừa tới, câu đầu tiên hỏi là ai đưa người vào, Triệu Tử Thâm khăng khăng nói không biết, người đưa tới đã rời khỏi viện rồi.
Cảnh sát lập tức đi điều tra camera giám sát, may mà Triệu Tử Thâm đã bảo người anh em ở phòng giám sát động tay động chân, vị trí camera quay tới đều không có chúng tôi.
Trong bệnh viện có rất nhiều vị trí không cần chuyên môn, tất cả đều được cậu ta sắp xếp thành người của bang Hồng Đăng. Anh em Hồng Đăng có thể yên tâm được, cho dù kề dao vào cổ bọn họ cũng sẽ không phản bội Triệu Tử Thâm.
Cảnh sát không phát hiện được vấn đề gì từ camera giám sát, muốn mang thi thể của Tôn Xảo Xảo đi, đồng thời muốn báo cáo điều tra bước đầu.
Triệu Tử Thâm bày tỏ bệnh viện nhất định phải giữ lại bản gốc, chỉ có thể đưacho cảnh sát bản sao.
Lúc đó, tôi đang nói chuyện điện thoại với Triệu Tử Thâm, khi cảnh sát bước vào cậu ta còn chưa kịp gác máy, nên tôi có thể nghe được đoạn đối thoại giữa cậu ta và cảnh sát. “Bác sĩ Triệu, xin đừng làm khó chúng tôi. Viện trưởng Triệu sắp về hưu rồi, anh có thể để những ngày công tác cuối cùng của ông ấy được trôi qua yên ổn được không? Tôi hi vọng anh tới nhà vệ sinh bàn chuyện giấy tờ với viện trưởng Triệu.
Đây là uy hiếp trắng trợn! Đám người này quá ngang ngược, thậm chí còn chẳng buồn giả vờ che đậy chút nào.
Triệu Tử Thâm đoán không sai một chữ, chúng tôi còn ở đó chắc chắn sẽ bị cắn ngược một cái, nhưng tôi không ngờ tốc độ của Dạ Lai Hương nhanh như vậy, mới báo án được một tiếng, bọn họ đã móc nối với cảnh sát xong xuôi.
Đầu dây bên kia im như chết, cùng với đó là tiếng loạt soạt của giấy tờ,Giọng điệu của tên cảnh sát đã ôn hòa hơn: “Bác sĩ Triệu là người thông minh, nhất định sẽ hợp tác với cảnh sát chúng tôi. Phải rồi, gần đây đang có đợt càn quét nghiêm trị băng đảng, Hồng Đăng chắc bị bắt không ít nhỉ.”
Con mẹ nó, quan hệ giữa Triệu Tử Thâm và Hồng Đăng quả thực không giấu được nữa rồi. Bây giờ chỉ có thể hi vọng thân phận người đứng đầu của cậu ta còn có thể che giấu trong chốc lát.
Triệu Tử Thâm không nén nổi cơn giận nói: “Anh còn muốn cái gì hả, nói rõ một lần đi. Suy cho cùng tôi cũng không biết ai đưa cô ấy tới. Tôi là công dân tốt, đương nhiên sẽ hợp tác với cảnh sát các người. Nhưng tôi không biết chuyện anh cũng không thể bắt tôi bịa đặt ra được.” “Tôi chỉ nghĩ không biết chừng anh có thể nhớ ra điều gì đó, nếu anh đã không nhớ thì thôi. Tôi đi trước.” Tên cảnh sát kia vừa đi được vài bước, bỗng nhiên lại cười khẩy một tiếng nói: “Phải rồi, những người của Hồng Đăng bị bắt, tôi sẽ tìm người chăm sóc thật tốt. Bác sĩTriệu là thanh niên đầy triển vọng, ngàn vạn lần đừng để người ta báo cáo là có quan hệ với Hồng Đăng, không đáng để tự hủy hoại cuộc đời đầu, anh nói có phải không.”