“Tôi là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Tuấn Nhiên, sau này cũng là cổ đông lớn của anh đó, ông có thể gọi tôi là thiếu gia”.
Nói xong câu này cuối cùng tôi cũng ý thức được tại sao Hàn Khôn lại cứ chân thành gọi tôi là thiếu gia, thực sự là nó rất có tính đe dọa.
Lục Thông lẩm bẩm nói: " Thiếu gia..."
“Lục Tổng đừng xa cách như thế chứ, thân phận của tôi còn cần anh giữ bí mật đó. Sau này khi ở trước mặt người ngoài thì cứ gọi tôi là Tiểu Trương và tôi vẫn là tài xế của anh”.
Cốc cốc cốc!
Lục Thông cảnh giác hỏi: "Ai đấy?"
"Lục Tổng, là tôi, Lâm Phương đây. Tôi mua cafe đây rồi a."
Lục Tổng nhìn tôi chờ ý kiến của tôi, liền nhắm mắt lắc đầu ý là chuyện này không thể nói với Lâm Phương biết.
Lâm Phương ôm mấy bao cafe đi vào, thấy cô ấy mồ hôi nhễ nhại tôi bèn vội vàng đến giúp cô ấy.
" Lục Tổng, xin lỗi a tôi tự mua thêm vài ly. Bởi vì hồi nãy tôi nhìn thấy giám đốc tài chính của tập đoàn Tuấn Nhiên ở quầy lễ tân, tôi có gặp anh ấy một lần khi đi bàn hợp đồng. Sao anh ấy lại đến công ty chúng ta thế?"
Lục Tổng từ ghế sô pha bật dậy lập tức rồi hai tay chấp lại niệm chú a di đà phật.
"Lục Tổng, anh có khách quý vậy chúng tôi đi trước đây”.
“Khoan đã, thiếu… Tiểu Truơng, cậu, cậu khoan hãy đi”
Giám đốc phòng tài vụ Tuấn Nhiên xuất hiện ở đây chứng tỏ những lời tôi nói hồi nãy là thật vì thế sao anh ta có thể nỡ để tôi đi khỏi chứ.
“Tiểu Trương...”
Lúc này Thanh Thanh đã đưa Lão Triệu vào rồi, Lão Triệu quen tôi nhưng biết tôi không muốn để lộ thân phận nên chỉ nhìn tôi một cái xem như chào hỏi.
Thanh Thanh nhìn thấy tôi thì không ưa mắt chút nào những cũng không dám nói gì thêm.
Cuối cùng Luc Tổng chỉ đành nói: “Tiểu Trương ngày mai cậu nhất định phải đến làm việc đấy nhé! Nhất định phải đến đấy!”
Thanh Thanh và Lâm Phương trợn tròn mắt còn tôi thì chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm sau đó gật đầu với Lục Tổng, bảo anh ta cứ yên tâm.
Đi đến bên cạnh Thanh Thanh tôi cố ý nói thật nhỏ với cố ta: "Tôi lại quay lại rồi nè, có tức không?"
Thanh Thanh tức giận đùng đùng nhưng cũng không làm gì được tôi. Chắc là dù thế nào cô ta cũng không hiểu tại sao một người gây chuyện lớn rồi còn đắc tội với khách hàng lớn như tôi rõ ràng là đã bị công ty sa thải rồi tại sao lại còn có thể quay lại công ty làm việc được?
Giám đốc Triệu và Lục Tổng vừa đi vào phòng làm việc nhỏ, thì ngoài đại sảnh mọi người bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi và bắt đầu xôn xao bàn tán. Họ không thể hiểu tại sao Lục Tổng lại cho tôi quay lại làm việc.
Lâm Phương đuổi theo ra ngoài rồi nói. Anh làm thế nào để thuyết phục được Lục Tổng thế? Còn nữa hồi nãy thái độ của Lục Tổng đối với anh cũng tốt quá rồi! Lần này thì tốt rồi, cuối cùng anh cũng có công việc rồi!"
Cô ấy như thế không khiến tôi cảm thấy phiền chút nào mà ngược lại còn khiến tôi rất vui.
" Sao thế? Lo anh không có công việc thì không nuôi được em à?"
“Ai cần anh nuôi chứ, em cũng có công việc mà”. Tuy miệng nói như thế nhưng gương mặt cô ấy lại rất vui vẻ
Nhưng cũng không biết tại sao trong lòng tôi lại cứ hồi tưởng lại những câu nói hồi nãy Thanh Thanh nói với tôi, Lâm Phương lên xe xịn của ai hơn nữa còn cầm hoa hồng nữa.
Vốn dĩ tôi không để ý đến chuyện này, nhưng chuyện này giống như một cái gai và nó đâm vào đâu thì muốn không để ý tới cũng không được.
Tôi không thể trực tiếp đi hỏi Lâm Phương còn Sở Tiêu Tiêu là bạn thân của Lâm Phương thì tôi có thể đi hỏi cô ấy.
Chỉ là bây giờ Sở Tiêu Tiêu cứ trốn tránh tôi không muốn gặp tôi, e là cũng sẽ không muốn nghe điện thoại của tôi đâu. Chuyện này cũng thật kì lạ.
Những việc tiếp theo sau khi đầu tư cho công ty quảng cáo Lục Thông đã có chuyên viên hoàn thành chứ không cần tôi phải ra mặt.
Vốn dĩ đến việc đàm phán lần trước cũng không cần tôi ra mặt vì tập đoàn Tuấn Nhiên vốn dĩ có công ty con và các nghiệp vụ đầu tư, ho sẽ cử chuyên viên đến phụ trách việc này. Nhưng tôi phải cho Lục Thông biết thân phận của tôi để sau này khi làm việc Lục Thông sẽ không làm khó dễ, lợi dụng tôi.
Tôi muốn mua công ty quảng cáo này một phần cũng là vì Sở Tiêu Tiêu.
Vốn dĩ Sở Tiêu Tiêu mở một công ty quảng cáo nhưng đã bị tôi phá hoại rồi. Bây giờ vì giúp tôi mà cô ấy bị bố ruột mình ghét bỏ nên tôi cũng không thể không biết phải trái thế được.
Tôi hỏi Lâm Phương một lần nữa xem có thể cùng tôi đi tìm Sở Tiêu Tiêu hay không vì dù sao cô ấy cũng là bạn thân của Sở Tiêu Tiêu. Nhưng một lần nữa Lâm Phương lại tìm lý do thoái thác bảo là bố cô ấy mới phẫu thuật xong nên phải có người chăm sóc nên không có thời gian, cho bố có ấy khỏe lai sẽ đi cùng tôi
" Vậy được, em đi làm việc đi, anh còn phải đến đồn công an lấy một số đồ đạc”.
Lâm Phương nói: “Trương Siêu, anh không được đến tìm Tiêu Tiêu đâu vì nếu bây giờ anh đi tìm cô ấy sẽ càng gây phiền phức thêm cho cô ấy thôi”.
“Anh biết rồi em yên tâm đi, sao anh có thể giấu em đi tìm người phụ nữ khác chứ”.
Tại sao Lâm Phương lại ngăn cản tôi đi gặp Sở Tiêu Tiêu?
Tôi lái xe dạo dạo trên đường và nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao quan hệ giữa hai bọn họ tốt như thế mà xảy ra chuyện lớn vậy Lâm Phương cũng không đến xem thế nào.
Tôi gọi điện cho Ha Cát Hoài bão cậu ấy giúp tôi lấy đồ đạc của tôi ở đồn công an.
“Anh trai à bảy gio ở đâu thế? Trên mạng đang HOT lắm kìa”.
"Sao cơ?”
“Có một người giấu tên đang soi mói cậu đó! Cậu lên mạng xem đi để tôi gửi địa chỉ trang web sang cho”.
Tôi dừng xe bên lề đường thì thấy tin nhất Wechat Hạ Cát Hoài gửi đến, đây là diễn đàn BBS của thành phố Thông.
Bây giờ mọi người đều dùng Weibo chứ mấy loại diễn đàn này đều đã lạc hậu rồi nên người dùng cũng không nhiều. Hạ Cát Hoài nhìn thấy có người chia sẽ trên Weibo sau đó liền điều tra ra nguồn của bài viết này
Người đăng bài này tự xưng là Dao Ngôn, nhìn có vẻ là phụ nữ. Bài viết này soi mói từ chuyện tôi mặt quân thủng đít đến trước khi tôi đi lính.
Từ khi tôi năm sáu tuổi hung hăng bắt nạt người khác như thế nào rồi đến tôi bị
người ta lật đổ trong trường học như thế nào, trong lời nói không giấu nối sự tức giận.
Tôi lướt xuống dưới đọc tầm hai mươi phút thì mạch máu trong người tôi như ngưng đọng lại và cả người bắt đầu lạnh toát.
Người này còn tung mấy bức ảnh thảm thương của tôi lúc nhỏ lên trong đó có bức ảnh tôi bị cô tôi ấn đầu xuống bồn cầu và dưới bức ảnh còn chú thích là " Trộm tiền bị người nhà bắt được và dạy dỗ cho một trận”.
Đến bản thân tôi cũng không biết có sư tôn tại của bức ảnh này!
Chắc chắn là cô tôi!
Ngoài bà ta ra thì còn ai có bức ảnh này chứ? Bà ta đối xử với tôi như thế rồi còn chụp ảnh lại, bà ta hận tôi như thế sao?
Nhưng tôi đâu có giết người.
Tôi không nhịn được nắm chặt điện thoại, hốc mắt tôi cảm thấy rất cay và phải cố gắng tát vài cái vào mặt mình tôi mới kiềm chế được không cho nước mắt rơi xuống.
Chuyện lần này lớn như vậy chắc chắn cô tôi biết tôi về rồi. Tôi đã gặp bà ta trong buổi xử án và lúc đó tôi đã có một dự cảm không lành chút nào rồi.
Haha tôi đúng là quá ảo tưởng, tôi còn ảo tưởng rằng cô tôi sẽ tha cho tôi. Từ khi tôi bảy tuổi đến khi tôi mười bảy tuổi rời khỏi căn nhà đó, mười năm đằng đẵng mà bà ta cũng không tha thứ cho tôi. Bà ta căm hận tôi cả đời này vậy nên bây giờ sao bà ta có thể bỏ qua cơ hội hiếm có đế dìm chết tôi như này chứ.
Tôi vứt điện thoại sang một bên, mặc kệ trên mạng họ đang nói gì. Dù sao tôi cũng sẽ không gặp lại bà ta nữa và sau này bà ta sảy ra chuyện gì cũng không liên quan tôi.
Tôi không biết nhà Sở Tiêu Tiêu nên hỏi Hàn Khôn tôi mới biết.
“Nơi đó e là cháu không dám đi đâu”.