Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 167 Tiệc thăng chức




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



"Đúng, không phải người của Tuấn Nhiên






Tôi vừa dứt lời, mã của ông Hoàng co giật một cái. Ông ta siết chặt điện thoại và rất muốn nối giản với tôi, nhưng khi nghĩ đến con gái yêu của mình, ông ta đã dân cơn giận dữ này.



"Ông Hoàng làm vậy vốn không phải ý muốn của tôi, tốt hơn là ông nên hợp tác. Tôi nói






" Trương Siêu, bớt ra vẻ lại đi, cậu quá hèn hạt



Tôi bắt đặc đi đáp. "Do các ông ép tôi trước "






Tôi rất muốn cười. Tại sao ông ta không chỉ trích khi ông ta ép buộc tôi vừa nãy? Vậy nên mới nói, tôi không quất trung người mình, người ta sẽ không cảm thấy đau.



Tôi ngồi xuống, bây giờ phải cho họ thời gian suy nghĩ, ép người quá đáng cũng không tốt. Ông Hoàng rõ ràng là thủ lĩnh của đám người này.






Lúc này, tất cả mọi người đều hành động theo lời ông ta. Khi thấy ông Hoảng không nói gì, có vài người nôn nóng hỏi ông Hoàng phải làm như thế não?



Ông Hoàng ông nói một câu đi chứ, chúng tôi đều nghe theo ông. Ông nói đừng hợp tác với Trương Siêu và sếp Cam, bây giờ người nhà của chúng ta đều nằm trong tay họ, vậy phải làm sao day?"






Một số người ngày thường rất nhất gan, nhưng giờđây lại nhìn chăm chạm vào ông Hoàng. Khi một người nôn nông, người đó có thể làm bất cứ chuyên gi, huống gì lần này liên lụy đến người thân nhất của họ chu 2



"Các ông hỏi tôi phải làm gì, làm sao tôi biết? Con gai tôi vẫn đang ở trong tay thang ranh đỏ kia Ông Hoàng như một con sư tử mạnh mẽ bị đảm chó săn bao vây, tức muốn nổ phối. Trương Siêu, thăng hèn này, rốt cuộc mày muốn gì?"






“Ông Hoàng, ông hiểu lầm tôi rồi, tôi chỉ cần các ông làm việc chăm chỉ. Con gái của ông rất đáng yếu, tôi cũng không muốn làm cô bé bị thương."



Tháng láo toét






"Có vẻ như ông chưa hiểu câu chuyện tôi vừa kế Tôi nói: “Tôi có rất nhiều cách khác nhau để thuận phục một người. Chính ông đã ép tôi phải dùng một biện pháp hèn hạ như vậy. Thưa tất cả mọi người, tôi không cần mọi người làm bất cứ việc gì trái pháp luật hay phạm tôi, tôi chỉ cần mọi người hợp tác với tôi, việc này không khó đối với mọi người."



Đám người kia đã không giữ được bình tĩnh từ lâu, nhưng có thể là họ sợ phải chịu trách nhiệm nên vẫn chưa dám thắng thần lấy lòng tôi, mà là điển cuồng nháy mắt với ông Hoàng.






“Ông Hoàng, đừng làm khó tôi, cũng đừng làm khó những người anh em đã theo ông lần lộn." Tôi nói,



Ông Hoàng cười gần. "Mày tưởng rằng làm vậy làsẽ khiến tao nghe theo máy






Tôi đáp đồng nghiệp thân mến, chúng ta không phải bè phái, cũng không phải đấu tranh hay áp bức gì. Tôi chỉ cần mọi người hợp tác với công việc của tôi, mọi người hoàn thành tốt công việc của mình, cá nhân tôi cũng sẽ phát thêm tiền thường cho mọi người. Mọi người không cần lo xa xôi, Tuấn Nhiên không phải xã hội đen, chúng tôi là một công ty chính quy, chúng tôi sẽ không sa thải mọi người vì bất kỳ lý do hay bất cứ điều gì cả.



Lời này của tôi rất rõ ràng, chỉ cần theo tôi thì sẽ bỏ qua chuyện cũ, có mấy người ở đây đã lung lay.






"Chủ tịch tôi không cần tiền thưởng gì cả, làm việc là trách nhiệm của tôi." Lúc này, trước khi ông Hoàng lên tiếng, một cô gái phía sau ông ta run rẩy giơ tay nói với tôi.



Ông không ngờ sẽ có người đầu hàng trước ông ta, thế là quay đầu trừng mắt một cách giận dữ và ngạc nhiên. Cô gái kia vẫn còn trẻ, ngay lập tức bị ông Hoàng dọa sợ và rúc đầu không dám nói gì.






Ai ngờ vừa dọa lùi một cô gái, một người đàn ông khác đã la lên: "Tiểu Chu nói đúng! Chủ tịch Trương, đây là công việc chúng tôi cần nào ông Cam đến vậy? Tôi vẫn chưa chuẩn bị kỹ số sách, hay là bây giờ tôi bắt đầu chuẩn bị



nói gì cơ?" Ông HoàngĐúng đúng, tôi cũng vậy. Chủ tịch Trương, chúng ta đừng lãng phí thời gian ở đây nữa






"Đúng đó, thời gian không còn nhiều, đêm nay tôi





phải đi sớm đón con trai sau khi giao sổ sách Chủ






tịch Trường, anh, anh đừng làm gì với con trai tôi



Chỉ lát sau, cấp dưới của ông Hoàng đã phản bội hơn một nửa, những người còn lại thấy thế này cũng dao động, chẳng mấy chốc, ông Hoàng đã






trở thành cấp quản lý không có nhân viên. Không có sự ủng hộ của cấp dưới, ông Hoàng lập tức biến thành một thân một mình.



“Ông Hoàng, cứ hợp tác với tôi đi, tôi sẽ không làm khô ông." Tôi khuyên nhủ






Thật ra tôi cũng không muốn uy hiếp một người trung thành và tận tâm như ông Hoàng. Nếu ông ta gia nhập vào phe của tôi, ông ta sẽ là một quân cờ vô cùng có ích.



Không chỉ tôi, ngay cả cấp dưới cũ của ông Hoàng cũng lên tiếng khuyên.






Ông Hoàng rất lúng túng, sầm mặt nói: "Cậu để tôi suy nghĩ lại. Trương Siêu, tôi biết cậu là ai, cậu sẽ không đụng tới con của tôi. Về chuyện này, tôi chỉ có thể không cản tay cậu, nhưng không thể giúp cậu



Nếu ông Hoàng có thể giúp tôi thì tốt rồi, bác Cam từng nói với tôi rằng ông ấy là Phó Giám đốc củaphòng Tài chính. Nhưng ông Hoàng chịu nói tới nước này đã không dễ dàng gì.






Sau khi ông ta bay tỏ thai đó, những người còn lại không có thái độ rõ ràng cũng rối rít ra mặt. Đừng lúc này, bác Cam đang đứng ngoài phòng họp vẫy tay với tôi, bác ấy đã dẫn người kiểm toán đến đây



Bác Cam là người từng trải, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Ngay sau khi bác ấy đến, bác ấy đã làm một số thủ tục trình bày kiểm toán. Sau khi đối phương nhanh chóng đọc quy trình kiếm toàn, tôi ký tên lên vài tài liệu.






"Tôi sẽ phụ trách phần bản giao giữa người kiểm toán và công ty, rất mong các đồng nghiệp sẽ hợp tác" Bắc Cam nói.



Cả phòng Tài chính có ai dám không hợp tác?






Bác Cam ra lệnh một tiếng, đảm người này lập tức nối đuôi nhau quay trở về phòng làm việc của mình, có một số ít ước gì có thể chạy về ngay



Sau khi mọi người đã rời đi hết, bác Cam lộ vẻ nghi hoặc lại gần tối: "Làm thế nào mà đảm người nghe lời ông Hoàng lại bằng lòng giao sổ sách 2






Tôi cười đáp: "Tại sao không bằng lòng chứ, đây là một phần trong công việc của họ."



“Thôi đi, cháu chơi trò bí hiểm với bác làm gì nữa vậy. Bắc đã làm việc ở Tuân Nhiên nhiều năm như vậy, sao có thể không rõ đám người đó là loại gì chứ Đặt không đi, đánh thì thụt lùi, thường là nămvùng do Liêu Vinh xếp vào phòng Tài chính Mặc dù ga họ Hoàng cũng là người của Liễu Vinh những hành vi của cậu là vẫn khả đứng đắn, tháng nhóc này và Liễu Vinh là sư huynh đệ đồng môn, hai người có tình bạn cũ, cậu ta giúp Liễu Vinh là điều bình thường. Những kẻ còn lại là tay sai của Liễu Vinh, họ đã được hưởng lợi rất nhiều từ Liêu Vinh, theo lý mà nói, họ sẽ có lập trường rất kiên định, sao cháu có thể thuyết phục họ vậy?"






Tôi thầm nghĩ, cũng không hẳn là thuyết phục, có thể coi như là tôi lấy thất đức thuần phục người khác.



Thấy tôi cười không nói, bắc Cam cảm khái Thiếu gia, lần này bác đã thực sự tin phục cháu. Nếu là người khác, bác sẽ nghĩ rằng, một tháng nhóc nhỏ tuổi thì sao có thể quản lý được công ty lớn như thể? Có phải Luật sư Hàn quá liều lĩnh khi giao cho cháu cổ phần cao nhất công ty? Thật ra bọn bác đều đề nghị cậu ấy từ từ rồi giao lại cổ phần cho cháu. Không phải do bác có ý đồ riêng, mà là người chính trực không có tội, nhưng vì mang trong mình ngọc quý nên trở thành có tội. Nếu đạo đức của châu không xứng với chức vị, giao cho châu cổ phần lớn nhất chỉ hại bản thân châu mà thôi"






"Bác lo lăng là đúng." Tuy ngoài miệng tôi nói vậy, nhưng trong lòng thi sợ hãi thán phục. Khi chú Hàn giao lại cổ phần cho tôi, tôi chỉ là một người lĩnh quên trong quân đội.



Lúc đó tôi chẳng là gì cả, chủ ấy lại dám loại bỏ dự luận và đặt quyền thừa kế di chúc này vào tay tôi.Chỉ riêng phần ơn huệ này, tôi cũng phải có biết sức bảo đáp






"Bây giờ có vẻ như bác đã lo lắng quá nhiều thiếu gia rất xứng đáng làm thiếu gia của Tuấn Nhiên. Bác rất yên tâm khi thấy cháu đã thành tài, bắc cũng không làm bố cháu thất vọng" Bac Cam nghiêm túc võ vai tôi, sau đó cười nói: "Nói thật, tới cái tuổi này, cuối cùng bắc cũng có thể yên tâm cân nhắc về chuyện nghỉ hưu."



Hai mat bác Cam hơi ướt, đây là nơi bác ấy đã phấn đấu suốt nửa cuộc đời. Lòng tôi cũng khó chịu không nói nên lời, tôi rất tiếc cho ông lão thông thái này.






"Bác Cam đừng nói vậy. Bác không thể nghỉ hưu, công ty vẫn chưa thể không có bác được. Bây giờ công ty toàn bị sõi nhằm vào, bắc và chủ Hàn phải ở lại giúp châu. Đừng nói cháu không cho bác nghi hưu, ngay cả khi chủ Hàn trở về, chú ấy cũng chắc chắn sẽ không cho phép bác nghỉ hưu. Hơn nữa, bây giờ vẫn chưa biết chủ Hàn sống chết ra sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK