Cuối cùng Trần Ngọc Châu bị lôi ra khỏi tòa án.
Trần Như Hải tức đến nỗi gần hộc máu, sắc mặt ông ta tái nhợt lại.
Vì để đảm bảo có thể chắc chắn một trăm phần trăm hại chết được tôi nên họ đã mời hai luật sư giỏi nhất thành phố Thông đến biện hộ cho Trần Ngọc Châu. Hai luật sư này đã thắng kiện nhiều lần, lâu rồi không bị thua nhưng lần này họ đã thất bại một cách thảm hại.
Chủ tọa hét lên bảo im lặng rất nhiều lần nhưng không khí ở hiện trường lúc bấy giờ không thể im lặng lại được.
Bao nhiêu máy quay đang quay, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào trò hề của hai bố con nhà họ Trần dàn dựng và bây giờ cuối cùng vở kịch này vẫn là hai bố con họ.
Quả thật là nực cười!
Cuối cùng chủ tọa tuyên bố dừng phiên tòa và dời sang ngày khác tiếp tục thẩm vấn còn tôi thì bị cảnh sát giải về trại tạm giam. Rất nhiều súng ngắn súng dài đều chĩa về phía thôi, thậm chí có một vài người mặc kệ quy định của tòa án mà trực tiếp đuổi theo.
Trần Như Hải được luật sự đỡ dậy mấy lần nhưng vẫn không đứng dậy nổi mà mềm nhũn ngồi xuống ghế.
Tôi và ông ấy đều hiểu rằng chuyện này làm lớn rồi thì cho dù ông ấy có bản lĩnh đến đâu chăng nữa thì cũng không thể bảo vệ nổi con trai cưng của mình nữa rồi.
Trần Như Hải muốn xông về phía tôi nhưng lại bị luật sự ngăn lại.
" Trần tổng, chúng ta phải tính kế lâu dài!”
Tôi bị cảnh sát bịt vải bịt đầu lên rồi lôi vào trong xe.
“Xin hỏi người làm chứng đã thay đổi khẩu cung tại phiên tòa, vậy có phải là trong quá trình điều tra vụ án này cảnh sát đã vì tình riêng mà bao che không?"
“Theo điều tra của chúng tôi thì ở thành phố Thông này Trần Ngọc Châu cũng rất có tiếng tăm còn Trương Siêu chỉ là một người nhỏ bé trong thành phố. Đây có phải là một vụ án vu oan giá họa không?"
" Xin lỗi, chúng tôi không thể trả lời."
Những tên cảnh sát bị đám nhà báo làm cho hoa mắt chóng mặt nên chỉ đành nói năng thật thận trọng. Vì ở nơi đầu sóng ngọn gió này, ai nói sau một chữ thì cũng có thể khiến bản thân mình mất hết tiền đồ.
“Đi nhanh lên, đưa tên ôn thần này về đi!"
Họ coi tôi như là ôn thần, sau khi đưa tôi về cục công an thì không ai dám để tâm đến tôi cả.
Mấy tên cảnh sát đó bàn bạc một hồi lâu, vì phó cục trưởng Hứa còn mãi đối phó với đám nhà báo nên không có mặt đây do đó những người khác chỉ đành bàn bạc rồi vứt tôi vào nhà lao.
Trên đường về trại tạm giam, mỗi phòng giam tôi đi qua đều đang hoan hô còn sắc mặt cảnh sát thì rất khó coi.
"Trương Siêu, cậu giỏi quá!”
"Trương Siêu, giỏi lắm!”
Không ngờ những phạm nhân bị nhốt trong trại giam đều đang cổ vũ tôi khiến tôi có chút giở khóc giở cười.
"Anh hai, anh hai!"
Tôi nghe thấy những giọng nói khác nhau, đó là phòng giam của Lão Cừu. Lão Cừu hào hứng đến nỗi mặt đều đỏ ửng lên.
Anh ấy giơ một cánh tay ra ngoài song sắt nắm lấy cánh tay tôi rồi nói: “ Cậu. giỏi thật đấy, đến Trần Ngọc Châu mà cũng bị cậu chơi lại một vố rồi."
Mặt cảnh sát đen hơn cả than, hắn cầm cây gậy lên gõ vào tay Lão Cửu: “Tin tức của mấy cậu cũng nhanh đấy”.
Lão Cừu cười haha rồi nói: " Cảnh sát các anh chỉ biết người của bang Hồng Đăng thôi mà anh em bang Hồng Đăng đều là anh em của Trương Siêu. Những người anh em trong trại giam này nghe tin có người thay trời hành đạo thì tất nhiên tin tức phải nhanh nhạy rồi."
Cảnh sát cai ngục hừ một tiếng: “Vậy cậu nghĩ xem, bản thân mình khi nào thì mới ra ngoài được đi”.
Cừu Lão Tứ đang rất hưng phấn nên không hề sợ mấy câu này của cảnh sát.
“Anh Cừu, chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp." Tôi nói.
Cảnh sát đẩy tôi đi lên phía trước rồi đẩy tôi vào căn phòng đơn ở góc trong cùng.
"Hai anh lại cho tôi thắng cấp rồi à, bây giờ không những là phòng đơn mà cách âm cũng tốt thật đấy nhỉ?"
Hai tên cảnh sát nhìn nhau rồi sau đó một tên cao hơn hừ một tiếng: “Tự thu xếp cho ổn thỏa đi."
Sau đó bạn cảnh sát không thả tôi ra nhưng cũng không giám tiếp tục thẩm vấn tôi. Mỗi bữa ăn còn phải đưa đồ ăn ngon cho tôi vì chúng sợ người ngoài cảm thấy tôi bị ngược đãi trong đồn cảnh sát.
Khoảng một tuần trôi qua, hai tên cảnh sát cai ngục đưa một người đàn ông đi giày da đến gặp tôi, tiếp sau đó một người đàn ông quen thuộc đứng trước mặt tôi.
Chu Tiểu Cường cầm quyển sổ ghi chép vòng tay ra sau lưng, hai tên cảnh sát cai ngục đứng sau lưng nói nhỏ: " Chúng tôi ra ngoài trước ạ."
Ánh mắt của hắn tựa như mãnh thú muốn ăn tươi nuốt sống tôi ngay lập tức, còn huyệt thái dương trên mặt thì tức đến nỗi không ngừng chuyển động. Bởi vì răng hắn cắn chặt quá nên quai hàm hắn phồng lên một cục.
Hai tên cảnh sát dè dặt nhìn Chu Tiểu Cường một cái có chút không yên tâm.
“Tiểu Cường, anh đừng làm bừa đấy. Bây giờ bên ngoài đang nhiều cặp mắt nhìn vào chúng ta lắm, nếu trên người hắn mà có thêm chút vết thương thì chúng ta không giải thích nổi đầu!"
Hai tay tôi bị còng ra sau lưng sau đó Chu Tiểu Cường cười lạnh một tiếng rồi đi lên đấm một cú vào bụng tôi.
Tôi đau đến nỗi co người lại vì phần bụng là phần mềm yếu nhất của con người nên cho dù là người luyện võ cũng không chịu được cú đấm này.
Sau đó da đầu tôi bị kéo căng lên, tôi bị ép ngẩng đầu lên nhìn Chu Tiểu Cường.
Trong hốc mắt Chu Tiểu Cường đều là tia máu và tôi có thể nghe thấy những tiếng cót két do hắn cắn mạnh răng phát ra.
"Mấy cậu yên tâm đi, đánh ở bụng sẽ không khám nghiệm ra đâu."
Chu Tiểu Cường thả tôi ra, tôi liền nôn khan hai tiếng sau đó hắn lại đá thêm một phát vào bụng tôi.
“Trương Siêu, mày còn cười được à. Mày tưởng là làm to chuyện lên thì có thể đảo ngược được vụ án này sao? Bọn tao có thể chờ, chờ đến khi tin tức nguội xuống rồi mới ra tòa lại."
Tôi rất đau nhưng khi nghe thấy hắn nói câu này tôi liền không nhịn được muốn cười phá lên.
Chu Tiểu Cường hét nhỏ: "Rốt cuộc mày cười gì hả? Mày thông minh lắm chứ gì! Tao nói có mày biết, vô ích thôi. Ở thành phổ Thông này mày dám chơi bọn tao một vố như vậy thì mày cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu”.
Tôi dựa vào tường thở dốc một lát, sau khi hồi phục lại thể lực tôi cười ngặt nghẽo đến nỗi không dừng lại được.
Chu Tiểu Cường nắm lấy cằm tôi sau đó hắn dùng lực bóp thật mạnh khiến xương cằm tôi phát ra tiếng rắc rắc.
"Tao nghe nói những người đi lính xương cốt cứng cáp lắm, tao muốn xem xem cứng cáp như thế nào. Xem mày còn có thể cười được nữa không!”
“Tôi cười ông ngu xuẩn đấy, bây giờ ông đánh tôi để hả giận rốt cuộc là vì ai thế?”
Chu Tiểu Cường cười lạnh nói: “Mày xem cảnh sát bọn tao đều là kẻ ngốc để mày đùa giỡn à. Mày khiến bọn tao mất hết mặt mũi như thế, mày nói xem tao làm vì ai? Tao nói cho mày biết cảnh sát không dễ để mày sỉ nhục đâu!"
Tôi cảm thấy thật khinh bỉ, chuyện đã đến nước này mà còn lấy hai từ cảnh sát ra để làm lá chắn, để dát vàng cho bản thân ư? Đúng là không biết xấu hổ, sỉ nhục bộ đồng phục cảnh sát của mình.
"Ông làm vì danh dự hay là vì cục trưởng Hứa thế. Có thể bám lấy được cái chân to như thế cũng không dễ dàng đâu nhỉ."
Miệng tôi bị hắn bóp chặt nên không có cách nào để nói rõ ràng mà chỉ có thể nhổ ra từng chữ.
“Mày nói như thế để khiêu khích tao cũng vô ích thôi. Anh ấy là cục trưởng, tao là lính của anh ấy do đó mày sỉ nhục tao cũng chính là sỉ nhục anh ấy. Trương Siêu, mày cũng to gan đấy nhỉ. Ở thành phố Thông này mày tưởng chỉ với một ngọn đuốc là có thể thiêu chết bọn tao sao? Thật nực cười, người chết cuối cùng vẫn là bản thân mày thôi".
“Câu này tôi trả lại cho ông đấy”
Bị dáng vẻ bình tĩnh của tôi làm cho tức điên lên nên tay của Chu Tiểu Cường càng dùng lực mạnh hơn giống như muốn bóp nát cằm tôi vậy, dường như hắn đã quên rằng không thể để lại bất cứ vết thương nào trên người tôi.
Đột nhiên có tiếng bước chân từ xa truyền đến, hai tên cảnh sát cai ngục sững người ra sau đó liền vội vàng chạy đến kéo Chu Tiểu Cường ra.
Chu Tiểu Cường vùng vẫy một hồi nhưng không phải là đối thủ của hai người đó nên đành giận dữ thả tôi ra.
Không đến vài giây sau thì tiếng bước chân hồi nãy là của một đám tầm bảy tám người cảnh sát dẫn theo một người tóc hoa râm đến. Người đàn ông này tuổi tác chưa lớn nhưng do mái tóc nên làm ông ta có vẻ già hơn chứ thật ra ông ta chỉ khoản tầm sáu mươi tuổi, hai mắt nheo lại và dáng vẻ rất mệt mỏi.
Ông ta từ từ đi đến trước mặt Chu Tiểu Cường, Chu Tiểu Cường bèn ngã nhoài xuống đất. Người đàn ông này chưa mở miệng nói mà chỉ dùng một ánh mắt đã khiến Chu Tiểu Cường sợ hãi thế rồi.
Không có ai dám nói chuyện cả, tất cả giống như kẻ câm vậy.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Chu Tiểu Cường và hai tên cảnh sát cai ngục một hồi lâu sau đó liên nói bốn chữ: “Chờ đợ xử lý”.
Chu Tiểu Cường và hai tên cảnh sát cứ thấp thỏm không yên nhưng cũng không dám cầu xin bởi vì bọn chúng biết huy hiệu trên vai của người này chính là đại diện cho trọng lượng lời nói của ông ta.
Người đàn ông đi vào phòng giam và cục trưởng cục công an thành phố Trương Vinh Mậu cũng vội vã đi theo sau.