Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 135 Oan uống






**********












Thốc Tử lườm ông Cam, ông Cam sợ hãi nhìn sang tôi, không phải là ông Cam nhát gan, mà người bình thường đều sẽ sợ thể loại giết người không chớp mắt như Thốc Tử.






Ông Cam nói với tôi như đang cầu cứu: “Thiếu gia, bác cũng không cố tình tranh cãi với bạn của cháu, đừng hiểu lầm.”



Tôi cười đáp: “Cháu biết, suy nghĩ của cháu cũng giống bác






Thốc Tử hơi ngạc nhiên: “Anh cũng không dám chơi tiếp à?" “Không phải không dám. Tôi chỉ cảm thấy ván bài này có gì đó không đúng. Cậu thấy đấy, hai cậu bé này rõ ràng là người mới bước chân ra xã hội. Nhưng người đàn ông và người phụ nữ này giống như có quen biết, cậu xem họ luôn muốn trao đổi ánh mắt với nhau trong những lúc lơ đãng”



Thốc Tử nheo mắt, không nói gì mà nhẹ nhàng hít một hơi: “Bẫy. mà bắt đầu, chắc chắn hai cậu ta sẽ thua sạch một hơi.”






Tôi vừa dứt lời, một trong hai chàng trai trông có vẻ trưởng thành hơn lập tức nhảy cẫng lên: “Ông tưởng chúng tôi dễ bị lừa à? Lượt này chúng tôi chắc chắn sẽ thắng, tôi chơi tiếp!”



Người đàn ông cố tình cười khổ một tiếng rồi gãi đầu: “Vậy được thôi, tôi cũng chơi tiếp.






Người chia bài là người phụ nữ kia, cô ta mỉm cười quyến rũ: “Anh trai, anh đừng hối hận.”



Bắt đầu chia bài lượt này, người đàn ông được chia một lá sáu cơ, người phụ nữ thì là át cơ, còn hai chàng trai là lá mười rõ. Sau khi chia xong, người phụ nữ lập tức bỏ bài nghỉ chơi.






Người đàn ông gõ bàn: “Chàng trai, tôi đã nói với cậu, ván này tôi chắc chắn sẽ thắng. Cậu nên nhận thua sớm, tôi sẽ bỏ qua cho cậu ván này.” phần thắng của chúng tôi lớn hơn.” “Tôi lừa các cậu? Ha ha, có ngon thì chúng ta chơi lớn hơn, cậu dám không?” “Lớn cỡ nào?”



Người đàn ông lấy ra năm nghìn từ trong túi và ném nó lên bàn, sau đó nhìn hai chàng trai một cách khiêu khích: “Nếu thắng, các cậu lấy hết. Các cậu dám thêm không?” “Dám!”






Lời này vừa dứt, một thiếu niên trầm tĩnh khác lập tức giữ chặt cậu ta: “Anh hai, đây là tất cả số tiền chúng ta có, anh đừng quên chúng ta đến nơi này để làm gì.” “Trời ạ, không sao đâu, ván này chúng ta sẽ thắng”



Nói xong, cậu ta lấy hết tiền trong người ra, cuối cùng góp cả tiền xu mới đủ năm nghìn. họ thua sạch vậy à?"






Tôi hơi ngạc nhiên, cười đáp: “Cậu cũng có tinh thần trượng nghĩa cơ đấy.”



Nào ngờ câu này của tôi lại làm Thốc Tử khó chịu. Cậu ta khịt mũi lạnh lùng, khoanh tay lại không nói với tôi nữa.






Sau khi đặt tiền xong, hai bên lật bài, đúng như dự đoán, bài của người đàn ông là thùng phá sảnh, lá bài cuối cùng của ông ta là một lá năm cơ.



Hai cậu bé trợn tròn mắt, trơ mắt nhìn tất cả tiền của chúng bị cuốn đi, cả người không còn một xu. “Dừng tay!” Ngay lúc này, Thốc Tử bước tới và hét lên.






Mẹ nó, không phải chứ, cái tên này có tinh thần trượng nghĩa thật hả?



Thốc Tử vừa hét lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía chúng tôi, mặt gã râu quai nón biến sắc rất rõ ràng, có điều ảnh cánh trong đại sảnh quá mờ, mọi mặt của anh ta.








Tôi muốn cản Thốc Tử lại, nhưng vừa đè vai cậu ta, cậu ta đã tránh khỏi tôi một cách dễ dàng.



Ông Cam thở dài: “Không ổn, anh bạn này của cháu quá bốc đồng.”






Người đàn ông vạm vỡ râu quai nón ra vẻ hiền lành: “Anh bạn trẻ cũng muốn chơi một ván à? Lại đây nào, dù sao đêm nay cũng không có việc gì làm.”



Thốc Tử không giỏi quanh co mà nói thẳng vào vấn đề: “Anh chơi gian lận.”






Lời này thốt ra chẳng khác gì ném một quả b nặng ký vào đám đông, tất cả mọi người trong đại sảnh đều xôn xao. Hai anh chàng kia lập tức tái mặt. Họ vốn đã lo lắng vì thua tiền, bây giờ nghe nói là đối phương chơi gian lận, sao có thể bằng lòng bỏ qua được?



Mặt gã râu quai nón tối sầm, khỏe miệng hơi giật giật, gã đập xuống bàn một củ rồi nhảy cẫng lên tại chỗ muốn






Tôi hít mạnh một hơi. Mẹ nó, cái tên này đứng có mất mù như thế chứ Đừng thấy gã cao lớn thô kệch, chỉ sợ còn chưa bằng một ngón tay của Thốc Tử, tôi cũng không muốn nhặt xác thay người khác trong cơn bão này. Hơn nữa, Thốc Tử mà giết người trước mặt nhiều người như vậy thì chắc chắn sẽ bị cảnh sát bắt, đến lúc đó không thể giấu giếm được vụ sát thủ Thái Lan.



Nhưng lúc này, một giọng nói nũng nịu vang lên, người phụ nữ ngồi cạnh gã râu quai nón bình tĩnh ngăn cản gã và hỏi Thốc Tử: “Cậu nói anh ấy chơi gian lận, có bằng chứng không?”






Người vây xem nhỏ giọng hùa theo, hỏi Thốc Tử có bằng chứng gì.



Thốc Tử thì thẳng thừng chỉ vào người phụ nữ đó: “Các người đều chơi gian lận, cả hai người là đồng bọn.”






Thốc Tử vừa nói điều này, giọng nói của mọi người suýt nữa xốc cả mái nhà, họ đều rất ngạc nhiên. Người bình thường làm mì rồi ai từng gặp trò tổng tiền có tổ này là có người gài bẫy, có người làm mồi, khi nghe thấy Thốc Tử nói vậy, phản ứng đầu tiên của họ là không thể nào. “Không xong rồi, anh bạn này của cháu đúng là không có kinh nghiệm giang hồ. Đánh rắn động cỏ, cậu ta không biết đám người trong giang hồ này xảo quyệt cỡ nào, e rằng lần này cậu ta sẽ bị ăn một vố đau.” Ông Cam thì thầm với tôi.



Tôi cũng nghĩ không ra, nếu hai cậu bé này không biết về giang hồ, không biết người trong giang hồ muôn hình muôn vẻ, làm sao một kẻ đầu sỏ xã hội đen như Thốc Tử có thể không biết những cái bẫy lừa bịp trong giang hồ này?






Gã râu quai nón nổi giận, chỉ vào mặt



Thốc Tử và mắng to: “Con mẹ nó, mày ngậm máu phun người! Mày nói xem, mày cũng cùng một bọn với thằng nhóc này đúng không? Thua tiền không muốn nhả? Được lắm.






Thốc Tử cười khẩy: “Tôi tận mắt nhìn thấy người phụ nữ này đổi lá sáu cơ lấy lá mười rộ, lá bài vốn phải chia cho anh, anh còn vu vạ à?”



Sắc mặt của gã râu quai nón và người phụ nữ lập tức sầm xuống, cả hai nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Bọn họ biết rất rõ là Thốc Tử nói đúng, họ đã đụng phải đối thủ rồi.






Lúc này, hai anh chàng kia đã hoàn toàn nổi cáu, liên tục yêu cầu gã râu quai nón và người phụ nữ trả tiền. “Trả tiền gì? Cậu ngậm máu phun người, không bằng không chứng, cậu nói gì thì là thế hả?” Mắng xong, người phụ nữ đảo mắt một vòng, đột nhiên che miệng rơi nước mắt ròng ròng: “Có nói lý hay không vậy? Nếu cậu nhìn thấy thì tại sao không nói ngay lúc đó? Rõ ràng cậu đang nói bừa. Cậu nói chúng tôi chơi gian lận, tôi nói cậu ngậm máu phun người đấy. Mọi người phân xử giúp xem, có phải người này thấy tôi là phụ nữ dễ bắt nạt hay không? Trời ạ, cậu nhìn tôi như thế làm gì, muốn đánh tôi sao? Cứu mạng...



Vốn dĩ người phụ nữ trông khá xinh đẹp, khóc lên thì càng kiều diễm mong manh, làm cho mấy người đàn ông ở đây đều tan nát con tim.






Họ vén tay áo, không nhiều lời mà tự xung phong làm thần hộ vệ chắn trước mặt cô ta. Người phụ nữ quay đầu sang khóc lóc kể lể với hai thiếu niên: “Em trai à, tôi biết các cậu nóng ruột vì phải trả tiền. Nhưng anh trai này đã nhắc nhở các cậu trước, ván này anh ấy sẽ thắng, bảo các cậu đừng chơi tiếp nữa, do chính các cậu muốn tiếp tục mà. Các cậu cũng đừng vì thua tiền mà ăn vạ tôi, thật là oan cho người khác.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK