Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Thiếu niên trông lớn tuổi hơn bỗng thấy xấu hổ và nói với bạn mình: “Chị ấy nói rất có lý, người ta đã khuyên chúng ta, chúng ta...” “Anh hai, đây là toàn bộ tiền của chúng ta, chúng ta đến thành phố Thông để làm chính sự mà.”
Người phụ nữ vội vàng nói: “Em trai, cậu thiếu tiền tôi có thể cho cậu mượn, nhưng cậu không thể ngậm máu phun người.”
Cô ta vừa khóc, mấy gã đàn ông ở đây đều bị mê mẩn và chỉ vào mặt Thốc Tử chửi như tát nước. Thốc Tử thì không có phản ứng quá khích nào, nhưng một cái miệng của cậu ta sao có thể nói lại bốn, năm cái miệng? Cậu ta cũng không thể giết những người này.
Thấy Thốc Tử không chịu nổi nữa, ông Cam đứng ra nói: “Cô gái, cô đừng lo lắng. Cậu bạn này của tôi hay giúp đỡ người khác, chắc là có hiểu lầm. Bây giờ ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, mọi người cũng chỉ vì công bằng, cô khoan dung chút đi.”
Ông Cam không hổ là người từng trải, nói năng rất khéo trong trường hợp như thể này, không tìm ra chỗ sai. Bác ấy đã có tuổi, mọi người thấy bác ấy nói chuyện mạch lạc rõ ràng thì không khỏi tôn kính, nghe theo lời hòa giải của bác ấy.
Gã râu quai nón thấy mọi người bình tĩnh lại, không bị gã kích động nữa thì không dám tiếp tục ngang bướng: “Bây giờ không phải chúng tôi đòi gây rối, là cậu bạn của ông không chịu bỏ qua. Ông nói phải làm sao đây?”
Ông Cam đáp: “Tất cả các lá bài đều ở trên bàn, chỉ cần đếm xem bài có đúng hay không là biết ngay có người chơi gian lận hay không.” “Đúng đó, đếm thử là biết ngay mà.”
Hai người kia lập tức trợn tròn mắt, lúng túng nhìn nhau, bây giờ đã thế này, họ không đồng ý cũng không được, nhưng nếu đồng ý thật thì họ không có can đảm.
Nhìn thấy hai người do dự, mọi người vây xem ở đây cũng không phải kẻ ngu, ngay lập tức có người bắt đầu nghi ngờ. “Đúng đấy, ông bác này nói rất đúng, hai người có chơi gian lận hay không thì hãy kiểm tra bài “Đúng, chúng ta kiểm bài xem sao.
Đã có người bắt đầu theo đúng hướng. “Nếu hai người chơi gian lận thật thì lập tức cút khỏi nơi này!”
Mặt người phụ nữ tái mét. Với thời tiết này, chỉ cần ra khỏi nhà thì chỉ có một chữ “chết”. Cô ta quyết tâm, biểu cảm trên mặt đột ngột thay đổi, mỉm cười đi tới nói với mọi người: "Đậu có đầu có, kiểm bài thì kiểm bài”
Tôi thì thào với Thốc Tử: “Người phụ nữ này chắc chắn sẽ động tay động chân, cậu nhìn cho kỹ, cô ta mà động tay thì cậu tóm ngay cô ta lại.” Trong đại sảnh chỉ có hai ngọn nến được thắp, ánh sáng mờ mờ, nhìn cái gì cũng không thấy quá rõ, hơn nữa hai người kia là kẻ lọc lõi, đã quen tay, người bình thường không thể nhìn thấu thủ đoạn của họ, chỉ có Thốc Tử mới thấy rõ được.
Tôi vừa dứt lời, Thốc Tử đã lập tức hét lên: “Cô lại đổi bài!”
Tôi giật nảy mình vì không ngờ cậu ta sử la lên, tôi cứ tưởng cậu ta sẽ thẳng tay tóm lấy đối phương. Mặc dù người phụ nữ kia cũng bị giật mình, nhưng cô ta đã đổi bài xong, sầm mặt hét to với Thốc Tử: “Nói dóc!”
Tuy ông Cam không thấy rõ, nhưng bác ấy tin thực lực của Thốc Tử, bèn nói giúp Thốc Tử: “Cô gái, cô nói cô không động tay động chân, vậy nếu chúng tôi lục soát được bài từ trên người cô thì thế nào?”
Gã râu quai nón lên tiếng mắng chửi: “Mẹ nó, ông già này, ông còn muốn lục soát người của phụ nữ á? Nếu không phải thấy ông là một lão già khọm, hôm nay bố mày đã đánh ông rồi!”
Tình cảnh gì ông Cam cũng đã từng gặp, nhưng thư sinh gặp binh, có lý không nói được, huống hồ bây giờ không phải gặp binh, mà là một gã lưu manh chỉ biết dùng nắm đấm, mặt bác ấy đỏ lên vì tức giận, nhưng bác ấy lại không thể làm gì đối phương.
Lúc này người kiểm bài đã kiểm xong, nói là bài này không có vấn đề. Tất nhiên là không có vấn đề, bởi vì nó đã bị động tay động chân.
Thốc Tử không nói gì, nhưng cậu ta đã siết chặt nắm đấm đến mức phát ra tiếng rắc rắc, các khớp tay trở nên trắng bệch. Nhưng tôi đã cạn lời với cậu ta rồi, bây giờ có tức cũng không làm được cái rắm gì, vừa nãy hét lên để làm gì, sao không tóm lấy cô ta ngay tại chỗ? Với bản lĩnh của cậu ta, chẳng lẽ không tóm được? “Tôi thấy người nên cút là mấy người mới đúng! Mấy người quá vô sỉ!” Ai đó hét lên. “Đúng, cút ra ngoài! Ba tên lừa đảo!”
Mọi người hét tiếng này chồng lên tiếng nọ, Thốc Tử tức giận vô cùng, nhưng lại không có cách nào.
Mặc dù là bão lớn, nhưng hồi làm lính tôi đã từng gặp thời tiết khắc nghiệt hơn bây giờ nhiều. Tôi và Thốc Tử rời đi bây giờ cũng không hắn sẽ có chuyện gì, nhưng ông Cam đã lớn tuổi, tôi thực sự không dám đưa bác ấy ra ngoài.
Nếu theo tính khí của tôi trước đây, tôi sẽ không xen vào những chuyện chẳng ra gì này. Trò lừa bịp trong giang hồ đa dạng phong phú, người bình thường sẽ không bị lừa nếu họ không tham lam, dù có vạch trần âm mưu ngay tại chỗ giúp họ, họ cũng sẽ không tỉnh ngộ.
Quan trọng là chuyện này không thể xen vào, Thốc Tử và ông Cam tưởng là có cách vạch trần âm mưu của người khác. Thật ra thì trừ khi bắt tại trận, nếu không sẽ không thể bắt lấy họ. Những kẻ lừa đảo này đã có kinh nghiệm phong phú, có vô số cách để ứng phó với tình huống đột ngột phát sinh.
Thốc Tử đã không bắt được kẻ gian lận ngay tại trận hai lần, bỏ lỡ cơ hội, hai người này biết Thốc Tử là cao thủ nên sẽ không mạo hiểm gian lận một lần nữa. “Hai anh chị đừng đuổi họ ra ngoài. Anh trai với bác này chỉ vì thương hại bọn em, do bọn em không tốt, bọn em không nên tham lam. Bọn em không cần tiền, đừng đuổi họ ra ngoài, thời tiết này sẽ làm chết người đấy.” Thiếu niên nhỏ tuổi hơn bỗng nhiên nói.
Tôi không ngờ cậu nhóc này lại nói giúp chúng tôi, tôi lập tức hơi mềm lòng, mấy nghìn này là một khoản tiền khổng lồ đối với hai câu bé.
Tôi ra dấu tay ý bảo mọi người im lặng, bởi vì tôi chưa lên tiếng bao giờ, họ không biết tôi muốn làm gì nên cũng yên tĩnh lại.
Tôi nói: “Tôi nói lời xin lỗi với hai người trước, đây là người anh em của tôi, cậu ta có chút vấn đề về não
Tôi chỉ chỉ vào huyệt Thái Dương của mình, Thốc Tử hơi khó chịu quay sang nhìn tôi. Tôi nói thầm trong lòng, mẹ nó cậu nhìn cái gì, nếu không do cậu ngu xuẩn, chuyện sẽ đi đến nước này à? “Đầu óc của người anh em này của cậu có vấn đề quá nghiêm trọng rồi, con mẹ nó, đồ rối loạn thần kinh.” “Nói đúng á! Có bệnh thì trông cho kỹ!”
Tôi xin lỗi liên tục, sau đó lên tiếng: “Dù sao bây giờ cũng đang rảnh rỗi buồn chán, hay là hai người chơi với tôi một ván? Nếu tôi thua, coi như lấy tiền của tôi chịu tội thay cậu ta. Nếu tôi thắng thì trả lại tiền cho hai cậu bé này. Người lớn chúng ta chơi hết tiền của trẻ nhỏ thì cũng không được hay cho lắm.”
Hai người nọ liếc nhìn nhau, không biết trong hồ lô của tôi chứa thuốc gì. Ông Cam cũng kéo tôi, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, cháu điên rồi à? Cháu không chơi lại họ đâu!”