*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Khi thấy Lý Cát mở cửa, tôi vỗ vào đầu mình một cái, lúc này mới nhớ ra đến tìm Lý Lương thì chắc chắn sẽ gặp Lý Cát.
Lần này xong rồi, hôm qua vừa xảy ra chuyện đó, dù tôi có nói tôi không quen Mã Đại Tráng thì Lý Cát cũng không thôi tức giận với tôi.
Tôi và Sở Tiêu Tiêu sững sờ đứng tại đó, trong mắt Lý Cát như sắp phun ra lửa, tràn đầy tia máu.
Dù sao cũng đã đến, tôi không còn cách nào khác ngoài việc bất chấp: "Chúng tôi đến tìm bố cậu, có một số việc cần bàn bạc với ông ấy
Lý Cát bật cười: "Anh còn có mặt mũi tới nhà tôi á? Tôi không tính sổ với anh chuyện ngày hôm qua đã coi như nể mặt anh rồi. Trương Siêu, anh đừng có khinh người quá đáng! Anh có biết từ sáng sớm hôm nay, trên các diễn đàn của thành phố Thông đều đang truyền nhau nói tôi là một người đồng tính không, đây là chuyện tốt anh đã làm đấy! "Lý Cát, chuyện này thật sự không phải Trương Siêu làm, anh đừng trách oan người tốt.” Sở Tiêu Tiêu nói giúp tôi.
Lần này Lý Cát càng tức giận hơn, cậu ta chỉ vào mặt Sở Tiêu Tiêu: “Sở Tiêu Tiêu, cậu Lý tôi đây thích cô là phúc phận của cô, cô đừng có quá không biết nể mặt. Tôi không tốt với cô chỗ nào mà cô phải bắt tay với người ngoài để đối phó tôi, hơn nữa còn là tên khốn vô văn hóa Trương Siêu này chứ?”
Tôi cau mày: “Cậu nói thì nói, đừng chỉ tay vào mặt tôi. Nếu lát nữa tôi bẻ gãy ngón tay cậu, cậu lại kêu đau bây giờ.”
Lý Cát la to lên: “Anh còn dám tới cửa nhà tôi đe dọa tôi á? Cút ngay! Bố tôi sẽ không gặp mấy người.
Dứt lời, cậu ta đóng sầm cửa sắt lại.
Sở Tiêu Tiêu hỏi tôi: “Phải làm sao đây?”
Tôi ôm cô ấy: “Không sao đâu, chúng ta vào xe đợi Thị trưởng Lý, sớm muộn gì ông ấy cũng se ve." "Anh còn đợi nữa á? Đợi cũng vô dụng thôi. Với thái độ của Lý Cát, Thị trưởng Lý sẽ không giúp chúng ta.” “Cũng chưa chắc.” Tôi cười đáp: "Ngoan, ở lại với anh một lúc, lát nữa Thị trưởng Lý sẽ về, chúng ta đi theo Thị trưởng Lý vào nhà, Lý Cát sẽ có vẻ mặt đặc sắc lắm.”
Mặc dù Sở Tiêu Tiêu không tin Thị trưởng Lý sẽ giúp tôi, nhưng cô ấy vẫn ở lại chờ cùng tôi.
Hai chúng tôi chờ đến lúc mặt trời lặn, đèn đường bật sáng, mới nhìn thấy một chiếc ô tô chạy tới từ phía xa, Thị trưởng Lý cũng thấy chúng tôi, thế là dừng lại bên cạnh chúng tôi. “Trương Siêu, tại sao lại là cậu?"
Ông ấy nhìn tôi với vẻ mặt không được tốt lắm. Tôi đoán chắc ông ấy đã biết những chuyện xảy ra ngày hôm qua từ miệng Lý Cát.
Tôi quan sát xe của ông ấy, đó là một chiếc Honda rất bình thường, ước chừng chưa đến một trăm nghìn, trông không bắt mắt lắm, không tương xứng với căn biệt thự có giá trị cực cao phía sau lưng chút nào.
Tôi đoán đúng rồi, người này cực kỳ sĩ diện, xe là để lái ra ngoài cho người khác thấy, ông ấy không muốn để người khác nói mình là quan tham nhũng. Vì một cái tên hay là quan thanh liêm, ông ấy đã chọn lái một chiếc xe giá rẻ hàng nội địa, mà biệt thự thì khác hoàn toàn.
Tôi cười nói: “Thị trưởng Lý, tôi đang ở đây đợi ngài, không ngờ bây giờ ngài mới về. Tôi đã xem tin tức của ngài trên TV, người phóng viên kia không biết rõ tình hình nên mới nói vớ va vớ vẩn. Chúng tôi được cứu chủ yếu nhờ ngài lãnh đạo cứu viện kịp thời, nếu không chúng tôi đã chìm dưới Thái Bình Dương làm mồi cho cá ăn. Cô ta còn dùng chuyện này để công kích ngài, thật là trơ trẽn.”
Trên thực tế, chính phủ chưa từng tổ chức một đợt cứu viện nào có hiệu quả, lúc tìm cứu cũng không chạm mặt với du thuyền của chúng tôi.
Nhưng hồi ở trong quân đội, tôi đã học được cách làm cho lãnh đạo vui vẻ, chỉ cần dồn hết công lao cho lãnh đạo, sai sót thì kéo về mình là được tất.
Sắc mặt của Lý Lương thoải mái hơn chút, ông ấy thở dài: “Nếu ai cũng nghĩ giống cậu thì tốt rồi. Tiếc là nhiều người không thấu tình đạt lý như cậu, haiz. Quản lý truyền thông bây giờ rất hỗn loạn, công việc của chúng tôi cũng không dễ làm. Có điều đầy tớ của dân mà, vì dân phục vụ là bổn phận, chịu chút oan ức cũng bình thường. Trương Siêu, các cậu về trước đi, trời đã không còn sớm."
Lý Lương dùng chìa khóa cảm ứng mở cửa, Sở Tiêu Tiêu sốt ruột chạy theo úp sấp lên cửa xe nói: “Bác Lý, cháu và Trương Siêu có chuyện cần nhờ bác giúp đỡ. Công ty của Trương Siêu bị sở chữa cháy và công thương làm khó dễ không lý do, bác nhất định phải giúp chúng cháu một tay"
Lý Lương không thể không dừng lại, thở dài một hơi: “Tiêu Tiêu, bác biết cháu từ khi cháu còn là một đứa trẻ, Trương Siêu cũng là một đứa bé tốt. Hôm nay bác đã nghe người khác nói về chuyện của công ty Trương Siêu, chuyện này nhìn như là nhằm vào các cháu, nhưng thật ra nó phù hợp với quy trình. Hôm nay bác đã căn dặn họ rằng không nên tuân theo quá chặt các điều khoản, phải biết cách biến hóa, vì nhà buôn phục vụ, lấy người làm vốn. Cháu yên tâm đi, mọi người đều là người nói đạo lý, sẽ không cố ý làm khó các cháu"
Sở Tiêu Tiêu còn trẻ, không biết Lý Lương đang đánh trống lảng, thấy giọng điệu của Lý Lương dịu đi thì tưởng là có hi vọng. “Bác Lý, vậy bác có thể nói một câu giúp bọn cháu không, bảo họ đừng làm khó bọn cháu. Làm sao việc phòng cháy chữa cháy của công ty quảng cáo bọn cháu lại không hợp pháp chứ? Thiết bị phòng cháy chữa cháy đều lắp đặt ở ban công của tòa nhà mà." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để *ủng hộ team nha !!!
Lý Lương đáp: "Chuyện này... bác... Tiêu Tiêu à, không phải bác Lý không giúp các cháu. Bác là Thị trưởng, nhưng cũng là một người bố. Cháu có thể không thích Lý Cát, nhưng tại sao tối qua cháu phải tìm người sỉ nhục thằng bé như vậy? Nếu bác đặc cách giúp cháu, đầu tiên là sẽ trái với nguyên tắc làm người của bác, thứ hai là cháu bảo bác phải đối mặt với Lý Cát thế nào đây? Đến lúc đó không chỉ Lý Cát, ngay cả vợ bác cũng giận dỗi bác, cháu đừng làm khó bác.
Dứt lời, ông ấy tiếp tục chạy xe vào trong.
Sở Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nhìn tôi, cô ấy đã cố gắng hết sức, do Lý Lương quá cứng đầu thôi.
Tôi mỉm cười vỗ vai cô ấy, sau đó ôm cô ấy, một tay thì đè cửa sổ xe Lý Lương xuống. “Thị trưởng, vừa rồi do Tiêu Tiêu quá nóng nảy, ngài đừng để bụng. Thật ra hôm nay tôi đến đây không phải vì chuyện này.” Tôi cười nói.
Sở Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn sang tôi, cô ấy lẩm bẩm: "Vậy anh vì chuyện gì?”
Phản ứng của Lý Lương cũng không khác Sở Tiêu Tiêu.
Tôi nói: "Là về con thuyền. Tôi đã xem cuộc phỏng vấn của ngài. Thực ra tin đồn trong xã hội bây giờ rất dễ tháo dỡ, chỉ cần có người ra mặt làm sáng tỏ nó trước mặt công chúng, nói lần này chính phủ đã điều động lực lượng lớn bao nhiêu cho cuộc cứu viện này là sẽ không có tiếng chất vấn nữa. Tôi có thể là người thích hợp nhất để đứng ra làm sáng tỏ giúp ngài.
Sau khi tôi dứt lời, vẻ mặt của Lý Lương rất đặc sắc, ông ấy cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nở nụ cười cực kỳ thân thiện: “Nếu hai cô cậu đã đến thì hãy ở lại ăn một bữa cơm đi, nhà tôi đã nấu cơm rồi, thêm hai đôi đũa mà thôi.
Tôi và Sở Tiêu Tiêu nhìn nhau cười, đồng thanh đáp: “Vậy cháu sẽ không khách khí.
Xe của Lý Lương đi vào trước, tôi và Sở Tiêu Tiêu theo phía sau. Sở Tiêu Tiêu phục tôi sát đất, nhỏ giọng nói: "Anh có thấy sắc mặt ông ấy ban nãy thay đổi nhanh cỡ nào không?” “Đây là tố chất cơ bản của người làm lãnh đạo, em cần phải học thêm nhiều, ngốc ạ.
Chúng tôi vừa vào sân đã thấy Lý Cát ra đón xe của bố cậu ta. Lúc này cậu ta cũng nhìn thấy chúng tôi, thế là nổi giận đùng đùng. “Ai cho mấy người vào vậy hả? Có biết xấu hổ hay không? Cút cho tôi!
Nói xong, cậu ta cầm lấy cây lau nhà đuổi chúng tôi, Sở Tiêu Tiêu sợ hãi nấp sau lưng tôi và hét lên với Lý Cát: “Anh làm gì đấy?”
Tôi cũng dở khóc dở cười, với bản lĩnh của cậu ta, tôi đương nhiên không sợ cậu ta đánh được tôi, chỉ là dáng vẻ của cậu ta bây giờ rất buồn cười. “Lý Cát, không phải cậu đã nói mình tốt nghiệp thạc sĩ, rất có văn hóa, có gia giáo à, sao giờ lại giống một người đàn bà