**********
Tôi thở hổn hển, trong đầu rối loạn khác thường. Nếu nói chuyện hôm nay đều là lỗi của Lâm Phương thì có vẻ như tôi đã quá vô liêm sỉ. Nhưng tôi thật sự cũng không chịu nổi Lâm Phương như thế, cô ta năm lần bảy lượt dụ dỗ tôi, gây chia rẽ tôi và Sở Tiêu Tiêu. Có được mấy người đàn ông chịu được cám dỗ? Những chuyện như đàn bà ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chỉ tồn tại trong sách thôi.
Tôi vô cùng hối hận, tôi không nên để Lâm Phương bước vào, sao tôi có thể tin rằng cô ta sẽ thay đổi chứ? Một người sống tới hai mươi mấy tuổi, nhân phẩm chắc chắn không thể sửa chữa được nữa, sao tôi có thể trông mong cô ta sẽ thay đổi tính nết chứ!
Suy cho cùng chuyện hôm nay cũng là tôi có lỗi, tôi không có mặt mũi đầu mà vô liêm sỉ trách cứ Lâm Phương như vậy.
Tôi thở dài một hơi: “Cô đừng khóc, chúng ta làm vậy là không đúng, tình cảm của tôi và Sở Tiêu Tiêu cực kỳ tốt đẹp, tôi không muốn đánh mất cô ấy...
Lâm Phương nắm chặt hai bàn tay tới trắng bệch như phấn, cô ta đứng ở đó, hai bả vai không ngừng run rẩy vì nén khóc. “Trương Siêu, tại sao anh lại tàn nhẫn với em như thế? Tại sao lúc em không yêu anh thì anh theo đuổi em, bây giờ ngược lại em yêu anh rồi, anh lại đùa giỡn, bỡn cợt em. Đùa giỡn em như thế, có phải anh thấy vui lắm không?”
Mấy câu đó dường như dồn hết tất cả sức lực của Lâm Phương, sau khi thốt lên những lời này, nước mắt Lâm Phương rơi ròng ròng như chuỗi hạt đứt dây. Lần này hình như cô ta thật lòng đau đớn, nói xong mấy lời kia, cổ họng liền giống như bị thứ gì đó chặn lại, cuối cùng cũng nói không nên lời.
Tôi lập tức mềm lòng, hơn nữa vốn là tôi có lỗi, bèn dịu giọng nói: “Không phải tôi chơi đùa cô, tôi “Anh còn nói anh không chơi đùa em? Vậy tại sao anh cứ trơ mắt nhìn em theo đuổi anh? Tại sao anh cũng không chịu tha thứ cho em? Trương Siêu, bây giờ em thật sự tin những gì anh nói rồi, có lẽ từ đầu tới cuối anh cũng chưa từng yêu em. Em chẳng qua chỉ là một công cụ để anh phô trương sĩ diện thôi. Anh chỉ muốn thể hiện bản thân đã theo đuổi được hoa khôi trường mà thôi!”
Tôi dở khóc dở cười, tại sao cô ta có thể lên án một cách ấu trĩ như vậy chứ. “Vậy cô muốn thế nào?” Tôi nói: “Chẳng lẽ còn muốn tôi cưới cô? Lâm Phương, tôi và cô có qua lại một khoảng thời gian, nhưng thật sự chẳng chiếm được lợi lộc gì từ cô. Tôi đối xử với cô rất quân tử, biến cô thành nữ thần, sợ làm chuyện gì quá trớn cô sẽ tức giận mà không cần tôi nữa. Bây giờ cô lại quay ngược nói tôi chỉ muốn theo đuổi cô để khoe khoang, cũng tốt, cô đã nói như vậy, ít nhất đời này tôi cũng không cần hối hận việc đã chia tay với cô.” “Hóa ra anh trách tôi không cho anh chạm vào? Con ả tiện nhân Sở Tiêu Tiêu kia thì sao hả! Có phải nó đã bò lên giường của anh từ lâu rồi phải không.”
Tôi cực kỳ phiền chán, không muốn nghe cô ta nói xấu Sở Tiêu Tiêu. “Cô đừng vu oan cho Tiêu Tiêu.” “Thế nào, tôi nói cô ta mấy câu anh đã không nghe nổi rồi à? Anh cũng bảo vệ con ả đó thật. Trương Siêu, tôi có gì không bằng nó? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy... “Cô có thể đừng chửi bởi cô ấy nữa được không? Cho dù thứ gì cô cũng tốt hơn cô ấy, tôi cũng không thích cô. Tôi sai rồi, tôi thay lòng đổi dạ đấy, cô có thể đừng chửi bởi người từng là bạn tốt nhất của mình được không? Lâm Phương, cô sờ vào lương tâm nghĩ lại xem tại sao tôi lại không thích cô đi. Nói tôi sai, tôi nhận, nhưng Tiêu Tiêu có lỗi gì chứ? Cô ấy dốc hết ruột gan đối xử với cô, nhưng từ đầu tới cuối cô cũng chỉ lợi dụng cười nhạo cô ấy! Cô có biết ngoại trừ cô thì người khác đều có trái tim không hả, bị cô chơi đùa như thế cũng sẽ đau lòng đó!”
Bị tôi chất vấn liên tục tới choáng váng, Lâm Phương á khẩu không nói nên lời.
Bây giờ tôi thật sự bị cô ta làm cho buồn nộn rồi, nhìn cô ta, trong lòng tôi cực kỳ buồn, không biết tại sao bạn cùng học trước đây lại phải biến thành một người ích kỷ như vậy.
Lâm Phương ôm mặt, khóc lóc cực kỳ đau khổ, thậm chí khiến cho tôi có chút mềm lòng.
Sau khi khóc xong, cô ta bắt đầu cười, cười đến nỗi khiến tôi thấy sợ.
Tôi không biết phải an ủi cô ta như thế nào, thực ra chuyện hai chúng tôi chia tay, tôi cũng không thể hận cô ta, cũng không muốn trả thù cô ta. Có lẽ bởi vì sau khi chia tay cô ta, tôi trái lại còn gặp được Sở Tiêu Tiêu. Tôi có cảm giác như mất đi thứ này nhưng lại được bù đắp ở phương diện khác, oán hận đối với Lâm Phương cũng nhạt dần.
Nói lúc còn yêu thương không chiếm chút lợi lộc nào từ cô ta cũng là lừa mình dối người, tôi cũng từng hôn qua, chạm vào cô ta, tôi nói như vậy có phần vô trách nhiệm quá.
Nhưng bảo mình vẫn quấn quýt hòa thuận cùng Lâm Phương, tôi thật sự không làm được, tôi cũng không thể chia tay với Sở Tiêu Tiêu. Đừng nói là mặt nào Sở Tiêu Tiêu cũng ưu tú hơn cô ta, cho dù trên thế giới này có người còn tốt hơn Sở Tiêu Tiêu, tôi cũng không thể chia tay với Sở Tiêu Tiêu. Trên thế giới có bao nhiêu người ưu tú, chẳng lẽ tôi cứ đổi bạn gái như đèn kéo quân sao?
Từ nay về sau tôi sẽ giữ khoảng cách với cô ta, tôi đã đối xử tận tình tận nghĩa với cô ta rồi, cho cô ta vay ba trăm ngàn cũng không bắt trả.
Lâm Phương lau nước mắt trên mặt, quật cường liếc nhìn tôi. “Anh hỏi tôi muốn thế nào, tôi nói thế nào anh cũng sẽ bồi thường cho tôi sao?”
Tôi có hơi phản cảm, đang nói chuyện yêu đương tôi tình có nguyện, bây giờ lại nhắc tới bồi thường, vậy còn khác gì mua bán?
Nhưng dù sao tôi cũng không thiếu tiền, nếu có thể khiến cô ta ngừng lại vài ngày, tội cũng đã cực kỳ vui vẻ rồi.
Tôi gật gật đầu: “Cô cứ nói đi, miễn là hợp lý tôi đều đồng ý” “Anh hẹn hò với tôi một ngày. Lâm Phương nói. “Cái gì?” Tôi nghi ngờ năng lực lý giải của tôi có vấn đề.
Lâm Phương nói: “Anh không nghe nhầm đâu, anh và tôi hẹn hò một ngày. Lúc chúng ta còn bên nhau vốn chưa từng hẹn hò nghiêm túc, tôi muốn làm bạn gái thực sự của anh một ngày, sau này, tôi sẽ không bao giờ dây dưa với anh nữa.” “Cô đang nói đùa à, không thể nào.” Đây đúng là chuyệh càn rỡ, sau khi Sở Tiêu Tiêu trở về, tôi làm sao có thể giải thích được với cô ấy?
Lâm Phương nói: “Chỉ một ngày thôi, sau hôm đó, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh. Tôi sẽ không dây dưa với anh, cũng không dây dưa với Sở Tiêu Tiêu nữa.”
Tôi sửng sốt: “Cô muốn nghỉ việc? Nhưng cô đi đầu làm việc được chứ? Cô đã nói không tìm được việc ở thành phố Thông này rồi đó thấy.”
Lâm Phương tuyệt vọng cười: “Đúng vậy, sao tôi lại có ngày trở thành như thế này chứ? Bây giờ cả trường cấp ba nhất định đều chê cười tôi. Bố mẹ tôi cũng oán trách tôi không có tiền gửi về, mấy ngày hôm trước cũng từ tôi rồi. Tiền thuế trọ tôi cũng khất, giờ chỉ có thể ở trong nhà, chủ nợ của Lâm Khang ngày nào cũng tới gọi cửa, còn nói muốn bắt tôi bán vào phố đèn đỏ. Đã tới lúc tôi phải đi rồi, không thể tiếp tục chờ đợi ở chỗ này nữa, anh có thể hoàn toàn yên tâm rồi. Lại có một ngày, tôi không ngờ con người cả đời tranh đoạt hiếu thắng như tôi lại thua thảm hại như thế. Tôi thật sự thích anh, nhưng tôi đã bỏ lỡ anh rồi. Trương Siêu, coi như để tôi thỏa mãn chút tiếc nuối.
Tuy cô ta không rơi nước mắt, nhưng tôi chưa từng thấy cô ta tuyệt vọng như thế.
Con người tôi đôi lúc có một tật xấu lạ lùng, đó là dễ mềm lòng trước nước mắt phụ nữ. “Được rồi, vậy thì ngày mai. Cô rời khỏi thành phố Thông cũng tốt, có rất nhiều chuyện không nên gánh vác nữa. Mặc quần áo vào đi.”
Tôi cho rằng Lâm Phương nghe tôi trả lời như vậy sẽ rất vui vẻ, không ngờ ảnh mắt của cô ta lập tức trở nên vừa tuyệt vọng vừa ác độc. Nếu ánh mắt có thể giết người, tôi nghĩ tôi sẽ chết ngay tại cho!
Ánh mắt đó xẹt qua rồi biết mất, Lâm Phương nhanh chóng nở nụ cười, hai tay quệt vết nước mắt trên mặt và khoác quần áo của tôi lên người.
Lúc sắp mở cửa bước ra ngoài, cô ta bất chợt quay đầu lại nghiêm túc nói với tôi: “Trước kia tôi thật sự có lỗi với anh, nhưng sau này tôi cũng đã thật lòng yêu anh.”