**********
“Nhà họ Doãn sẽ không bỏ qua như vậy, mối thù lớn giữa nhà họ và giang hồ nhất định sẽ lại thổi bùng lên sóng gió. Nguyệt Mãn Cung nói.
Tôi nói: "Nhà họ Doãn đã bị tiêu diệt hết rồi, chỉ còn chừa lại mấy nhánh nhỏ, có làm loạn cũng chẳng gây được bao nhiều sóng gió.
Nguyệt Mãn Cung cau mày lác đầu "Anh không biết nhà họ Doàn thôi. Họ thông thạo ám sát, cho dù chỉ là nhánh nhỏ cũng vô cùng hiểm độc. Tôi cho răng chuyện bốn mươi năm trước cả giang hồ đuổi tận giết tuyệt nhà họ Doãn cũng có liên quan đến việc này. Tóm lại anh vẫn nên cẩn thận là hơn hết, đừng nên làm mất lòng nhà họ Doãn
Tôi thầm nghĩ chuyện này thật sự rất khó, còn phải xem Trần Như Hải thể nào dā.
Nhưng Nguyệt Mãn Cung đã nhạc nhở như thế, tôi ngược lại còn muốn thay đổi quyết định, tôi có nên từ từ hang giải quyết nhà họ Trần không?
Hiện tại tôi có rất nhiều kẻ địch, nào là Khương Minh, rồi Liễu Vinh, còn có những người trong giang hồ như hổ rình mỗi với Núi Vô Tưởng trong tay tôi nữa.
Nếu lúc này tôi liều mạng khiêu khích Trần Như Hải, vậy thật sự sẽ rất phiên phức.
Thuyền mau chóng cập bến, tâm trạng của tôi cũng thư thả hơn nhiều. Tôi tựa vào lan can định tán gẫu mấy câu với Nguyệt Mãn Cung.
Nhưng đúng lúc này tôi lại thấy một người đã lâu không gặp bước ra từ bên trong khoang đáy đang đi lên trên boong. “Trần Như Hải
Tôi vừa nhìn thấy Trần Như Hải, Lâm Khang cũng thấy ông ta, hạn liên túm lấy cánh tay Trần Như Hải từ phía sau.
Trần Như Hải vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lâm Khang: "Cậu, cậu còn sống “Ông không ngờ phải không, nếu không phải Trương Siêu cứu thì tôi đã chết từ lâu rồi. Lão già kia, ông thật quá độc ác đó."
Mẹ nó chứ, tôi tức đến nỗi không nên nổi lửa giận. Tôi từng nghĩ Lâm Khang là đồng đội ngu như lợn, giờ mới thấy hãn đúng là làm nhục con lợn.
Trần Như Hải quay ngoát lại nhìn tôi với ảnh mát hung dữ. “Trần Như Hải, nếu ông không muốn tôi nói ra chuyện này thì trả tiền đi. Nếu không ông và con ông sẽ phải ngồi từ cùng nhau!"
Trần Như Hải cố gắng đẩy Lâm Khang ra: "Cậu buông tay ra cho tôi, cậu còn đòi tiền gì nữa chứ, tiền đều bị cậu cược thua hết rồi, tôi không có tiền cho cậu."
Thái độ của Trần Như Hải rất rõ ràng, chắc chắn lát nữa lên bờ ông ta sẽ cho người giết Lâm Khang bịt miệng.
Xem ra, tôi chỉ có thể đợi xuống thuyền đi theo Lầm Khang thôi.
Lâm Khang không ngờ thái độ của Trần Như Hải lại cương quyết như thể hàn trợn tròn mắt "Ông không trả tiền? Ông dựa vào cái gì mà không trả tiền hả?" “Buông tay, đừng bám lấy tôi nữa!”
Trần Như Hải hoàn toàn không thèm để ý tới Lâm Khang, điều này khiến Lâm
Khang sợ đến choáng váng Bảy giờ hàn nợ nhiều tiền như vậy, nếu không thể lừa được tiền của Trần Như Hải thì làm sao trả được chứ, giờ đến cả Lâm Phương cũng không cho hạn hút máu nữa.
Con mát Lâm Khang hân lên đầy tia máu, hạn túm lấy bả vai Trần Như Hải, Trần Như Hải rất bình tĩnh, ông ta định nói rõ với Lâm Khang một lần cuối cùng rằng mình chac chan sẽ không trả thêm tiền. "Thằng nhóc thổi tha này, nếu tao để cho mày lấy thêm được một đồng nào thì tao không mang họ Trần nữa Máy chẳng những không đòi được tiền mà tao còn đảm bảo lát nữa mày sẽ bị đòi nợ ngay. Nếu sau này thành phố Thông này còn cho cho mày nương thân thì coi như Trần Như Hải tạo thua. Nếu mày toàn vẹn rời khỏi thành phố Thống này, hạ hạ, cũng coi như Trần Như Hải tạo thua"
Tran Như Hải vốn là kẻ độc ác đáng sợ. ông ta đã từng làm như vậy với tôi, chỉ là Lâm Khang hoàn toàn chưa biết tới sự đáng sợ của Trần Như Hải.
Mặt Lâm Khang nổi đây gần xanh, người run rẩy, hắn nhìn chăm chạm vào gương mặt Trần Như Hải. "Vậy ông chết đi
Tôi chửi một tiếng đơm, định lên ngăn cản đã không kịp nữa.
Lâm Khang rút ra một con dao găm, đâm thẳng vào bụng Trần Như Hải. Trần Như Hải kinh ngạc nhìn bụng mình, ông ta quá quen với cảnh tượng này, chẳng qua là ngày trước ông ta đâm Lâm Khang còn bây giờ là ngược lại. “Ông chết đi, chết đi!" Lâm Khang gào thét, đầm liên tục vào bụng Trần Như Hải. Trần Như Hải ngã cơ quấp xuống vũng máu, vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này.
Sau đó Lâm Khang lùi về phía sau vài bước, nhảy thắng xuống biển. Lúc chúng tôi đuổi theo đã không thấy bóng dáng han dau.
Tôi định cảm máu cho Trần Như Hải, nhưng hoàn toàn không thể ngăn máu chảy. Tôi giữ miệng vết thương của ông ta: "Bác cố lên, sẽ lên bờ ngay thôi, trên bờ sẽ có nhiều bác sĩ.
Trần Như Hải nhìn chăm chăm vào tôi với con mắt đỏ ngầu. Trương Siêu, là mày... nhất định là mày... là mày khiến cho Lâm Khang... Là mày! Doãn, Doãn, bảo thủ cho tôi
Cuối cùng, ông ta túm lấy cổ áo tôi bằng hai bàn tay đẫm máu đỏ tươi, sau khi hét lên mấy câu đó liền trút hơi thở cuối cùng rồi ngã vào vũng máu chết.
Đầu tôi trống rỗng, mẹ nó, chuyện này sao lại đổ cho tôi?
Nguyệt Mãn Cung vội vàng kéo tôi dậy, tôi còn chưa lấy lại tinh thần, Nguyệt Man Cung đã nghiêm túc hỏi: Trần Như Hải là người của nhà họ Doãn sao?"
Tôi hoàn toàn sững sở. "Phải, ông ta là sư đệ của Hạ Trị Thiên. “Ngụy rồi, không biết chứng trên thuyền còn có người của nhà họ Doãn. Chúng ta phải cẩn thận. Người nhà họ Doãn có thủ tất báo. không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không mà tôi luôn cảm thấy có người trên thuyền đang ở góc nào đó nhìn tôi gườm gườm.
Thuyền vừa cập bến, nhân viên cứu hộ liền xông lên, mang cảng khênh từng người bị thương đi, chúng tôi cho dù có bị thường hay không cũng đều được đưa tới bệnh viện kiểm tra.
Hạ Trị Thiên bị cảnh sát bắt đi, lần này hạn đã phạm tội tày trời, không một lý do nào có thể che giấu được hành vi phạm pháp của hạn.
Cơ thể tôi không có vấn đề gì lớn, chỉ là vết thương trên tay chuyển biến xấu, bác sĩ muốn về sinh lần nữa, nếu không có thể sẽ ảnh hưởng đến sự hồi phục sau này.
Lúc còn là quân nhân tôi đã gặp nhiều chuyện thể này, có đôi lúc bị thương trong rừng sâu, chờ tới khi được chữa trị đã quá chục ngày nửa tháng vì thế nên càng nặng hơn.
Tôi không muốn ở viện theo dõi, nhưng Sở Tiêu Tiêu cứ bắt tôi phải ở lại viện, tôi nói nằm viện quá nhàm chán, cô ấy liền mở điện thoại di động đọc truyện nóng" cho tôi nghe.
Tôi dở khóc dở cười, nghe truyện này chẳng phải là thấy mà không được ăn, tra tấn người khác hay sao?
Sở Tiêu Tiêu nhịn cười nhìn tôi chăn, vẻ mặt nón nóng, cô ấy lấy tay vạch nang cam tôi: “Cậu trai tần, mới như vậy đã không nhịn được rồi à?"
Tôi cười nói: "Không chính em một trận, em không biết anh lợi hại đúng không
Tôi tủm bả vai của cô ấy, xoay người để cô xuống giường, lúc tôi đang định thân mật một chút thì cửa phòng bệnh bằng nhiên bị người ta mở ra, Triệu Tử Thâm dẫn theo một nhóm người, vô cùng xấu hổ nhìn vào tôi và Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu vội vàng đẩy tôi ra, đỏ mặt ngồi dậy, nhưng tóc tại cô ấy rối bởi, cổ áo cũng bị tôi vạch ra, trên người đều là bằng chứng phạm tội, muốn giấu cũng không giấu được. Chúng tôi bằng chiếc deu im lang.
Tôi họ một tiếng: "Các người là ?
Triệu Tử Thầm lấy lại tinh thần, láng sang chuyện khác giới thiệu với tối “Trương Siêu, đây là Thị trưởng thành phố Thông của chúng ta, Lý Lương. Ông ấy tới thăm anh."
Tôi định xuống giường đón tiếp bọn họ một chút, bởi vì tôi cũng không bị thương nặng làm, cử nam trên giường thì quả hống hách rồi. Nhưng tôi vừa cử động một chút, Thị trưởng Lý đã bước nhanh về phía trước, giữ tôi lại không cho đứng lên. "Cậu đừng cử động, nghỉ ngợi cho tốt đi. Tôi đại diện cho ban lãnh đạo thành phố ghé thăm cậu một chút. Chúng tôi đã nắm được tình hình rồi, Trương Siêu, lần này may mà có cậu, nếu không có cậu, có lẽ giờ nhiều người đã không thể trở về được rồi!
Lúc tôi ở Bảo Tuyết đã từng được lãnh đạo thăm hỏi nhiều rồi, thậm chí còn long trọng hơn so với lần này.
Nên nói thế nào thì nói như thế, trong lòng tôi đã chuẩn bị từ trước. Tôi năm tay Thị trưởng Lý cảm ơn một hồi, cảm ơn chính phủ quan tâm, khiến lòng tôi ẩm áp như mùa xuân này nọ, sau đó lại nói, “Lúc ở trên thuyền lòng tôi vẫn tin chắc chính phủ nhất định sẽ tới cứu chúng tôi, tôi không có công lao gì cả, chủ yếu vẫn là Thị trưởng Lý tổ chức công tác cứu viện tốt.
Mấy câu nói của tôi tầng Thị trưởng Lý vui vẻ niềm nở, mặt tươi roi rồi. Tôi nhìn biểu cảm đỏ, cảm thấy nếu không phải ngại hình tượng, có lẽ ông ta đã hận không thể ôm hôn tôi rồi, vui như bát được vàng luôn. “Vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi tốt nhé, hôm nay chúng tôi không quấy rầy cậu nữa. Nếu cầu có yêu cầu gì hãy nói với chúng tôi, chỉ cần hợp lý, chúng tôi đều đáp ứng
Tôi định bảo Sở Tiêu Tiêu tiền Thị trưởng Lý, nhưng cô ấy vừa tiền tới cửa đã ngày ngân sững sờ. "Tiêu Tiêu, em sao vậy?"
Ngay lúc tôi hỏi, một giọng nam trẻ tuổi cũng vang lên ở bên ngoài. "Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp. Sau khi chia tay từ thời trung học chúng ta cũng chưa từng gặp lại, em còn nhớ tôi không?"
Tôi cảnh giác ngồi dậy khỏi giường, trực giác nói cho tôi biết có điều gì đó không ổn.