Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 250 Hiệp ước đồng minh




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.

**********










"không dám để tôi nói chứ gì. Hạ Trị Thiên cười điên loại, khó nhọc nói: "Bả sợ. Liễu Như Thị, tới tận bây giờ bà cũng đầu muốn biết nội dung thật sự của bức di thư, bà chỉ muốn cướp lấy Núi Vô Tưởng và sửa đổi nó thôi.” "Nói bậy!” Sac mặt Liễu Như Thị đô bừng: "Tôi chỉ sợ ông nói năng linh tinh



Nguyệt Mãn Cung nói: “Bác Liễu, chúng ta đều suýt chút nữa bị Hạ Trị Thiên hại chết, hắn ta có nói lung tung cũng chẳng ý nghĩa gì. Dù sao minh chủ cũng không phải người ngoài tám gia tộc lớn, Hạ Trị Thiên căm hận chúng ta như vậy, nếu đã không biết rõ tung tích của Núi Vô Tưởng, chỉ bằng cứ nghe hắn ta nói xem rốt cuộc thế nào. "Không được! Không thể nghe tên này nói năng linh tinh, hận oán hận tám gia tộc lớn chúng ta nhiều như vậy, có trời mới biết hán sắp đặt cái gì, không biết chứng sẽ khiến chúng ta thủ hận lần nhau, cậu muốn thấy gió tanh mưa máu trên giang hồ chúng ta lần nữa sao?"






Liễu Như Thị rõ ràng là giả mồm cãi cổ, nhưng không ít người phụ hoa theo ba ta.



Nguyệt Mãn Cung không nhịn được nữa, nói: "Buông hạn ra, nếu không tôi đánh đắc tội "






Nguyệt Mãn Cung nhạc lại một lần nữa, ngữ điệu đã không còn dễ nghe.



Sắc mặt Liễu Như Thị tối sầm lại, bà ta dùng sức định bẻ gãy cổ Hạ Trị Thiên cho Nguyệt Mãn Cung xem.






Tôi hít sâu một hơi, muốn tới cứu người nhưng lúc này không biết Nguyệt Mãn Cung lấy đâu ra một cây chậm sát nhỏ dài, phí vèo một cái bay về phía Liễu Như Thị.



Sác mặt Liều Như Thị thay đổi trầm trong, bà ta bắt đạc đi buông lỏng Hạ Tri Thien ra, lách mình tránh những cây chăm sát kia, nhưng vẫn có ba cây châm xẹt qua mặt bà ta để lại vết máu. "Được làm Nguyệt Mãn Cung, muốn chơi ác với tôi phải không? Được!" Liễu Như Thị lau sạch máu trên mặt, hung tợn mang một tiếng.






Mẹ nó chứ, da đầu tôi tê rần, lũ người trên giang hồ này đều bị điện à, lúc này rồi còn muốn đánh đánh giết giết. “Dừng tay cho tôi!" Tôi rống lên một tiếng.



Hai người này đương nhiên không nghe lời tôi






Liễu Như Thị mắng một tiếng rồi lật bàn tay, trên lòng bàn tay bà ta liền xuất hiện hai con dao sắc lẹm. Dao găm này dài khoảng bằng lòng bàn tay, nhìn cực kỳ giảng dạo là liều dùng phẫu thuật, nhưng to hơn và nhọn hơn.



Chăm sat như mưa bản về phía Liễu Như Thị, phát ra âm thanh kim loại và chạm vào nhau chói tai. Hai con dao gầm trong tay Liễu Như Thị bay lên, nhanh tới nỗi không thấy bóng dáng, đánh bật đảm châm sát vào vách tường bên cạnh, có một số thì rơi ngay xuống mặt đất.






Chỉ hơn mười giây ngắn ngủi, mặt đất đã có hơn mấy chục cây châm sát, nhanh đến đáng sợ.



Nguyệt Mãn Cung nhân lúc Liễu Như Thị đang phòng thủ liền chân trước người Hạ Trị Thiên. Khóe miệng Hạ Trị Thiên đều là máu, hai cái răng rụng xuống, cảm vỡ, miệng không thể ngậm được, nước miếng liên tục nhỏ xuống từ miệng.






Rất hiển nhiên, tuy không thể giết chết được hạn nhưng ở giây phút cuối cùng Liễu Như Thị đã bẻ gãy cam Hạ Trị Thiên, khiến hạn ta một chữ cũng không thể nói nên lời. không ít người đứng đang sau Nguyệt Mãn Cung, hàn là những người có quan hệ tốt với cậu ta trong tầm gia tộc lớn. Tiền Tiểu Thiến ban đầu đứng ở bên cầu ta giờ lại sang cùng một chiến tuyến với Liễu Như Thị



Mỗi người trong tầm gia tộc lớn này đều có tính toán riêng, chỉ e là tất cả bọn họ đều đã biết rõ thân phận người thừa kế trong Núi Vô Tưởng, chỉ là không có di thư này, không ai dám ngồi lên vị trí minh chủ, cho dù có ngồi lên rồi cũng không thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục






E rằng lúc trước ông Cát để lại di ngôn cũng không nghĩ lại có thể như vậy, ông ấy hạn là muốn giang hồ yên bình một chút, nhưng lại phản tác dụng, trái lại thành đánh đánh giết giết





Chỉ vì một vị trí minh chủ hoang đường mà đám người này tranh giành nhau tới đầu rơi máu chảy.






Tôi nổi giận, đứng chân giữa bọn họ. Nguyệt Mãn Cung còn muốn đánh tiếp nhưng thấy tôi nhảy ra làm khiến thịt đành phải thu tay lại để tránh tôi ra. “Dùng tay cho tôi, lên làm minh chủ giang hồ có ích lợi gì chứ? Được thanh toán năm lần bảo hiểm hay chính phủ cấp nhà ở hả?"



Liễu Như Thị nói: “Họ Nguyệt kia rốt cuộc cậu muốn làm gì? Hiệp ước đồng minh bốn mươi năm trước trên giang hồ đã định, bất kỳ kẻ nào cũng không được gây thương tổn cho người trong đồng minh, nếu không toàn giang hồ sẽ cùng tiêu diệt, cậu muốn làm kẻ địch của cả giang hồ sao?" “Phải, Nguyệt Mãn Cung, chẳng trách bố cậu đuổi cậu ra khỏi nhà, tên bất hiếu cậu từ nhỏ học hành không giỏi giang gì, chỉ được cải lêu lổng với đám thổ phí cường hào, bây giờ muốn làm cái gì nữa? Khiêu chiến toàn giang hồ hả?" “Tôi thấy cậu không xứng mang họ Nguyệt, nhà họ Nguyệt sao có thể có loại người như cậu chứ?"






Mọi người màng càng lúc càng khó nghe, nhưng gương mặt Nguyệt Mãn Cung lại chẳng về thay đổi, cậu ta chỉ nhíu mày một cái. Ngược lại đám người đứng đối diện cậu ta lúc này dường như rất phấn khích, vừa nói vừa rút đạo ra. “Các anh em, Nguyệt Mãn Cung phá hủy hiệp ước đồng minh của giang hồ, không thể tha cho hàn! Nếu không loại trừ thử độc hại này, tương lai giang hồi không biết chừng sẽ lại là gió tanh mưa mau, giống như nhà họ Doãn thứ hai, "Đúng vậy, các anh em, cùng tiến lên l



Cho dù là bản lĩnh của Nguyệt Mãn Cung, bị mấy chục người vây quanh như vậy e là đối phương không lao lên một lúc mà luân phiên xông tới cậu ta cũng không đánh lại được.






Đám người Liễu Như Thị đã không kìm chế được mà cười như điên, nhe răng cười toe toét như đang đi bắt con mồi. "Hóa ra đám người trên giang hồ các người không giữ lời như vậy sao?" Tôi giản muốn chết, vở bừa một cái ghế dựa, đập xuống đất nát tung ra, tiếng động lớn khiến bọn họ lập tức yên tĩnh.



Mọi người đều nhìn về phía tôi.






Tôi nói: "Bạn này lúc gặp gió bão các người nói thế nào hả? Nói Trương Siêu tôi là ân nhân cứu mạng của các người, tất cả đều nghe theo lời tôi. Thế mà giờ vừa thoát con hiểm nguy là không tính toán gì nữa phải không, muốn lật mặt sao?"



Mọi người cảm lặng nhìn nhau, bị tôi nói trúng điểm yếu, lập tức không còn ai nói gì nữa. “Tôi mặc kệ các người có võ lâm minh chủ cái gì, tôi không có hứng thú. Tôi hỏi các người, Quan Lãng, Liễu Như Thị còn cả Nguyệt Mãn Cung cậu nữa chính miệng các người nói với tôi ơn cứu mạng khó đền đáp, lời này rốt cuộc còn có giá trị gì không hả?"






Mấy kẻ này đều là người có máu mặt trên giang hồ, lẫn lộn giang hồ quan trọng nhất là mặt mũi, nếu nói không giữ lời, mặt mũi xem như mất sạch.



Quan Lăng nói: “Tôi giữ lời, người anh em, sau này có ai đắc tội với cậu, cũng chính là đắc tội với Quan Lãng tôi. Quan Lãng tôi tùy cậu sai bảo! Nhưng tình hình ân oán trên giang hồ cậu không biết rõ, cũng không liên quan gì đến cậu.” "Không có liên quan gì tới tại? A, đúng, tôi không muốn xen vào đầu, nhưng mẹ tôi là Kỷ Yên Nhiên, chuyện này không thể nào không liên quan đến tôi được.






Một câu nói của tôi khiến sac mặt mấy người này tái mét, mấy người bọn họ biết rõ nhất chuyện gì đã xảy ra với tai nạn xe có của mẹ tôi.



Quan Lãng im re hết nói, củi ôm quyền với tôi, Liễu Như Thị thấy Quan Lãng như vậy cũng đành thu Liệu Diệp Đạo lại, nói với tôi: "Người anh em, Liễu Như Thị tôi cũng vậy, sau này mặc cậu sai bảo "






Tôi gõ vào ót Hạ Trị Thiên một cái, Hạ Trị Thiên đau đến rụt đầu. “Nếu mọi người đã nề mặt Tiểu Trương tôi như vậy, tôi sẽ chủ trì chuyện hôm nay. Hạ Trị Thiên, ông nói rất đường hoàng là muốn bảo thủ cho nhà họ Đoàn, bảo thủ cho em trai của ông. Được, ông bảo thủ của ông, vậy tôi hỏi ông, ông có thù oán gì với thuyền trưởng và những thuyền viên bị ông giết chết không hả?"



Hạ Trị Thiên trốn tránh ánh mắt của tôi không dám nhìn.






Tôi nói: “Hơn nữa, những du khách trên thuyền có liên quan gì tới ông? Họ gây thủ chuốc oán gì với nhà họ Doãn hả?"



Mọi người ồ lên: "Đúng vậy, Trương Siêu nói không sai, ông đừng mượn cớ đặt vàng cho mình nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK