*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Truyện88.vip trang *web cập nhật nhanh nhất
Lúc trước khi Lâm Phương ở bên cạnh tôi, tôi chưa bao giờ thấy rõ con người cô ấy, nhưng giờ đây, tôi như biết được một Lâm Phương thật sự.
Người phụ nữ này không còn đáng thương tội nghiệp như trước, cô ta trở nên thông minh ác độc, tràn đầy mưu một
Vết thương trên bụng không lớn nhưng Lâm Khang vẫn phát sốt, chỗ này không có thuốc, tôi chỉ có thể bảo cậu ta ngủ trước một giấc, trưa mai thuyền sẽ cập bến.
Tôi thử hỏi Lâm Khang giấu thi thể ở đầu, nhưng cậu ta rất cẩn thận, không chịu nói. Thằng nhóc này bình thường không có đầu óc, lúc đói lại đột nhiên có trí thông minh.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc bỏ qua.
Khi Lâm Khang đã ngủ say, tôi thay một bộ đồ ngủ rồi mở cửa ra ngoài, đồ ngủ là được du thuyền cung cấp. Nếu tôi mặc quần áo ướt ra ngoài thì chắc chắn sẽ dấy lên nghi ngờ.
Tôi vừa đi ra boong tàu đã nghe thấy tiếng chuông lớn của du thuyền. Tôi ngẩng đầu lên, hiện tại đã đúng mười hai giờ, sắp sửa quyết định Thần Bài.
Tôi chạy vào sòng bạc, bầu không khí trong sòng bạc cực kỳ náo nhiệt, tất cả mọi người đều đang đứng nhìn một người trẻ tuổi sắc mặt lạnh lùng đứng ở phía trước.
Ông chủ Hạ cũng đứng bên cạnh và nắm lấy tay cậu ta "Mọi người ơi, vòng loại của chúng ta đã kết thúc rồi, tiếp theo là vòng chung kết, cuộc thi sẽ càng gay cần hơn. Anh chàng họ Nguyệt này hiện đang là người hạng nhất của vòng loại, cậu ấy đã thắng tổng cộng mười hai triệu, cũng là đối thủ có tiềm năng cạnh tranh ngôi vị Thần Bài của chúng tôi nhất.
Thiếu niên họ Nguyệt kia hoàn toàn tách biệt với chung quanh, như thể người ông chủ Hạ đang nói không phải cậu ta mà là một người không hề liên quan đến hợp đồng.
Nguyệt, cái họ này thực sự rất hiếm, nhưng tôi cảm thấy đã nghe qua ở đâu đó.
Đúng, tôi nhớ rồi, ông Cam từng nói với tôi rằng bên người Liễu Vinh có cao thủ bảo vệ, là một người trong giang hồ mang họ Nguyệt.
Lúc ấy tôi đã thầm nghĩ là cái họ này thật đặc biệt, có phải là họ của dân tộc thiểu số hay không, không ngờ lại gặp được một người ở đây.
Ông chủ Hạ muốn khuấy động bầu không khí nên hỏi thiếu niên họ Nguyệt: "Chào cậu, cậu có tự tin giành được giải thưởng lớn của chúng tôi không?”
Thiếu niên họ Nguyệt đáp: “Núi Vô Tưởng, tôi phải lấy được nó."
Cậu ta cũng đến đây vì bức tranh của mẹ tôi ư, nhìn vẻ mặt của cậu ta thì hình như là tình thế bắt buộc, ai cũng không thể giành với cậu ta. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Truyện*88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truyện88.v*ip để ủng hộ bên mình nhé !
Nhưng không biết nên nói cậu ta cần tranh của mẹ tôi, hay muốn giành được tranh của mẹ tôi rồi bán cho Khương Minh để lấy tiền.
Chiều này của lão già Khương Minh thật thông minh, ông ta ra giá trước là mười triệu tương đương với việc quảng cáo cho mình, sau đó dù là ai thăng cũng có thể bản bức tranh đó cho ông ta, suy cho cùng ông ta chỉ cần bức tranh mà thôi.
Trận chung kết được tổ chức trên tầng hai, khán giả tầng một có thể mua vé để lên tầng hai xem.
Tôi thì tất nhiên là muốn lên xem thử xem có những ai muốn mua tranh của mẹ tôi.
Tầng hai có tổng cộng sáu bàn đánh bài, tôi vừa nhìn là thấy ngay Khương Minh, ông ta đang ngồi ở bàn số bốn, trên bàn trước mặt ông ta chất đầy chip.
“Người kia tiền nhiều như nước, hơn nữa cực kỳ thông minh." Thấy tôi đang nhìn Khương Minh, một người qua đường đứng bên cạnh nói với tôi: "Là cái người muốn mua bức tranh bằng mười triệu ấy. Tôi đã xem ông ta chơi mấy ván, trời ạ, người này quá thông minh, quá dứt khoát"
Tôi liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy người mình muốn gặp, tôi hơi bất ngờ, cũng hơi thất vọng.
Sao Hàn Khôn lại không đến?
Liễu Vinh nói Hàn Khôn đã yêu thầm mẹ tôi từ nhỏ, ông
Cam cũng xác nhận điều này. Ông Cam và Hàn Khôn rất thân với nhau, bác ta sẽ không dễ nói dối để bôi nhọ Hàn khôn.
Tôi nhớ mẹ tôi rất xinh đẹp, nhưng cũng không được coi là người đẹp tuyệt trần gì. Có lẽ bà ấy rất có sức hấp dẫn nên mới làm cho biết bao nhiêu người đàn ông phát cuồng vì bà.
Sau nhiều năm như vậy, Khương Minh vẫn vung tiền như rác để sưu tầm một bức tranh của bà khi còn sống. Mà Hàn Khôn thì rất săn sóc cho tôi, tôi tin rằng sẽ không thể không có công lao của mẹ tôi, tại sao chú ta không đến đây?
Nghĩ đến Hàn Khôn là tôi đau đầu không thôi, tôi cứ cảm thấy trên người Hàn Khôn cất giấu một bí ẩn rất lớn, có lẽ bí ẩn này liên quan mật thiết đến cái chết của bố mẹ tôi. Khi giải đáp được bí ẩn này, tôi sẽ có thể biết được chân tướng về vụ tai nạn giao thông mười mấy năm trước.
Thật ra người vẫn luôn cản trở tôi đi tìm chân tướng chính là Hàn Khôn mà không phải ai khác.
Tại sao chú ta sợ tôi biết?
Bây giờ những người vào trận chung kết đều là người có tiền, có năng lực, đánh bạc bằng kỹ thuật. Tất cả mọi người vô cùng yên tĩnh, không ồn ào như cái chợ giống ban nãy, đánh bạc cũng là một sự náo nhiệt.
Truyện88.vip* trang web cập nhật nhanh nhất
Theo quy tắc của cuộc thi, khán giả không được đứng quả gần người đánh bạc, chỉ có thể đứng ngoài vạch vàng theo quy định để xem.
Chẳng mấy chốc, trong số sáu bàn thì có hai bàn bị loại, còn lại bốn bàn, Khương Minh tất nhiên vẫn thăng cấp.
Thiếu niên họ Nguyệt đương nhiên cũng thăng cấp.
Vì tôi đội mũ nên dù có đứng bên cạnh Khương Minh, ông ta cũng không nhận ra tôi.
Khi xong vòng sáu lấy bốn, mọi người được nghỉ ngơi giữa trận, Khương Minh đứng dậy đi tới chỗ thiếu niên họ Nguyệt.
"Nguyệt Mãn Cung, Thần Bài của Las Vegas, hôm nay cậu có mặt tại đây là vì Liễu Vinh hay Hàn Khôn?”
Tôi hít sâu một hơi, nếu Khương Minh hỏi vậy, xem ra ông ta biết rất rõ về Tuấn Nhiên, vả lại ông ta hỏi Hàn Khôn, lẽ nào ông ta biết Hàn Khôn không chết?
Thiếu niên họ Nguyệt không hề có hứng thú với ông ta, thế là uống trà không thèm để ý.
Khương Minh chẳng những không thấy xấu hổ mà còn
kéo một cái ghế đối diện cậu ta ra rồi ngồi xuống.
“Cậu và anh trai cậu luôn không đội trời chung, anh trai cậu giúp Liễu Vinh, cậu thì giúp đối thủ của Liễu Vinh. Chắc chắn cậu không phải giúp Trương Siêu. Trương Siêu, ha ha, tôi đã đánh nhau với cậu ta một lần, nhưng tôi biết rất rõ tính tình của cậu ta. Những cuộc chơi như ngày hôm nay, nếu cậu ta không biết thì thôi, nếu biết thì chắc chắn cậu ta đang có mặt tại hiện trường.
Tôi theo bản năng rụt cổ lại, không ngờ ông ta có thể đoán chuẩn như thế.
Nguyệt Mãn Cung vẫn không nói một lời, vẻ mặt cậu ta
như coi Khương Minh đang đánh rằm.
Khương Minh vẫn nói tiếp: “Vậy xem ra là cậu đến giúp Hàn Khôn, Hàn Khôn chưa chết à?"
Hóa ra Khương Minh cũng không biết Hàn Khôn chưa chết, chẳng qua là tự mình suy đoán mà thôi.
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhanh chóng cảnh giác. Người này thực sự quá thông minh, không như quỷ là như thế này đây.
"Tôi biết ngay mà, sao tên súc vật này có thể chết dễ dàng như vậy. Chết quá dễ dàng, tôi không tin." Khương Minh nói tiếp, rồi tự mình cười hai tiếng.
Nguyệt Mãn Cung vẫn không lên tiếng, có điều cậu ta đã từ thờ ơ biến thành nhìn thẳng vào Khương Minh.
"Tôi đến đây để lấy Núi Vô Tưởng, những việc khác không liên quan tới tôi."
Cậu ta lạnh lùng đáp và không có chút hứng thú với
những điều Khương Minh nói.
Khương Minh cười khẩy: “Hàn Khôn muốn lấy Núi Vô
Cậ*p nhật nhanh nhất trên Truyện88.vip