*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Cho tới lúc ngồi xuống Sở Hoài Ân mới làm bộ nhìn thấy tôi, lời này giống như nói tôi là người ngoài.
Dù sao đây cũng là bố vợ của tôi, tôi phải lấy lòng mới được. “Bác trai, cháu và Tiêu Tiêu đang hẹn hò thì tình cờ gặp Lý Cát. Bác nói đùa gì vậy?"
Sở Hoài Ân rất bình tĩnh cười đáp: “Thanh niên như mấy đứa thích chơi nhỉ, hôm nay hẹn hò với người này, ngày mai thì hẹn hò với người kia. Có điều Tiêu Tiêu của chúng tôi không còn nhỏ, phải chọn ra sớm một chút. Trương Siêu, cậu thuộc đội trinh sát trong quân đội đúng không?" "Đúng vậy. Tôi hiểu ẩn ý trong lời nói của ông ta, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười. "Vậy chắc cậu rất biết cách nhìn người nhỉ. Cậu là sếp của Tiêu Tiêu, phải giúp con bé sàng lọc thật kỹ những người tiếp cận Tiêu Tiêu. Cậu biết nhìn người, nếu có người nào thích Tiểu Tiêu thì hãy xem giúp con bé nhé" “Bối Bố đang nói vớ vẩn gì vậy? Trương Siêu là bạn trai của con, đầu phải là bố không biết đầu.” Sở Tiêu Tiêu không nghe nổi nữa, Sở Hoài Ân nói như tất tháng vào mặt tôi.
Ông ta biết rõ tôi là bạn trai của Sở Tiêu Tiêu mà vẫn cố tình nói vậy, đây là muốn nói cho tôi biết rằng ông ta không thừa nhận tôi là con rể tương lai của ông ta, cũng sẽ không cho Tiêu Tiêu ở bên tôi.
Tôi không thể không nổi giận, nhưng nế mặt ông ta là bố vợ tương lai, tôi vẫn nở nụ cười. "Không sao, anh biết mà, bác trai đang thúc giục anh cầu hôn em đấy. Tôi nói:
Sở Hoài Ân "hừ” một tiếng: "Giờ cậu ta thành bạn trai của con rồi a? Mấy ngày trước bố hỏi con là cậu ta có phải bạn trai của con không, con đã trả lời thế nào, con nói Trương Siêu không có quan hệ gì với con."
Sở Tiêu Tiêu lên tiếng: “Đó là do bố ép con xin tiền đầu tư của anh ấy nên con mới không thể không nói vậy!"
Tiếng cãi vã của họ cũng không nhỏ, nhà hàng này đang rất yên tĩnh, mọi người lập tức nhìn về phía bản của chúng tôi.
Tôi đoán chắc là Sở Hoài Ân yêu cầu Sở Tiêu Tiêu đến xin tiền của tôi, lúc đầu tôi cũng bằng lòng bỏ tiền, nhưng bây giờ biết Sở Hoài Ân và Hàn Khôn đang âm mưu gì đó thì tôi có ý định khác.
Sở Hoài Ân là người sĩ diện nên đường nhiên không muốn cãi nhau trước mặt nhiều người như vậy. Ông ta nên giận cười nói: “Tiêu Tiêu, đây là chuyện hệ trọng của cả đời con, sao có thể coi như trò trẻ con chứ? Không liên quan gì tới đầu tư hay không đầu tư. Hôm nay Tiểu Cát cũng có mặt, con và Tiểu Cát có quan hệ khá tốt từ hồi cấp ba. Con biết đấy, Tiểu Cát vừa tốt nghiệp ở nước ngoài và hiện đang làm quản lý của một công ty chứng khoán, tuổi trẻ tài cao. Hai đứa có thể kết bạn Wechat để trò chuyện thêm."
Ông ta giới thiệu người đàn ông khác cho bạn gái tôi ngay trước mặt tôi là đang ra oai với tôi đây mà
Lý Cát thì dĩ nhiên là gấp rút nhìn Sở Tiêu Tiêu và lấy điện thoại ra để Sở Tiêu Tiêu quét mã kết bạn với cậu ta.
Sở Tiêu Tiêu nói thẳng: “Con không muốn."
Sở Hoài Ân nói: "Tiêu Tiêu, nếu con bất lịch sự như vậy, mẹ con sẽ không vui
Mặt Sở Tiêu Tiêu lập tức tối sầm lại, cô ấy lấy điện thoại ra quét mã QR của Lý Cát rồi kết bạn với cậu ta.
Chuyện gì đang xảy ra? Có chuyện gì với mẹ của Sở Tiêu Tiêu vậy?
Tôi biết không phải do cô ấy tự nguyện vì nước mắt trong khỏe mặt cô ấy đã sắp rơi ra ngoài, điều đó làm tôi đau lòng vô cùng. Tôi tức giận đập bàn định đứng dậy làm dữ, nhưng Sở Tiêu Tiêu đề một tay tôi lại và liều mạng lắc đầu bảo tôi đừng kích động. Cô ấy như vậy làm tim tôi như tan nát, cũng khiến tôi ngày cả người.
Lý Cát là người đặc ý nhất, cậu ta đổ thêm dầu vào lửa: "Tiêu Tiêu, ngày mai có một buổi hòa nhạc, em đi chung với anh nhé?"
Sở Tiêu Tiêu khóc đỏ cả mắt, cần môi không nói gì, lúc này Sở Hoài Ân cười đáp: "Tiêu Tiêu rảnh đó, ngày mai Tiểu Cát đến đón con bé là được." "Vậy bác Sở phải vứt bỏ tình yêu, cho cháu mượn con gái rượu một ngày rồi." “Cháu nói gì vậy, Tiêu Tiêu mà ở bên cháu, ông già là bác đây cũng có thể dứt một nỗi lòng.
Hai người này không hề để tôi và Sở Tiêu Tiêu vào mắt, chỉ coi hai chúng tôi như không khí. “Bác trai, để cháu nói tháng với bác. Mặc kệ Tiêu Tiêu đã nói gì với bắc, nhưng bây giờ có ấy là bạn gái của cháu, cháu sẽ không để bất kỳ người đàn ông nào đến gần cô ấy."
Tôi tức giận cát ngang cuộc đối thoại giữa họ.
Lý Cát vừa định chen mồm thì tôi cầm cải nĩa trên bàn lên rồi ấn mạnh một phát, đầu chiếc nĩa đậm hết vào bàn gỗ, không rút ra được. Cậu ta trợn to hai mat nuốt xuống cầu nói vừa rồi "Chủ tịch Trương, cậu có quyền có thể cũng không thể ngang ngược như vậy chứ. Con gái tôi vẫn chưa gả cho cậu đầu, con bé có quyền lựa chọn.
Tôi nói: "Tiêu Tiêu đã luôn chọn tôi." "Điều đó chưa chắc chúng ta hỏi con bé lại xem. Tiêu Tiêu, giữa Lý Cát và Trương Siêu, con chọn ai?"
Tôi cứ tưởng Sở Tiêu Tiêu sẽ chọn tôi không chút do dự, nhưng không, cô ấy lại lặc đầu không chịu nói. “Tiêu Tiêu, em sao vậy?" Tôi rất ngạc nhiên, đây vẫn là Sở Tiêu Tiêu dũng cảm mà tôi biết sao?
Sở Hoài Ân cười nói như đã đoán trước được. "Chủ tịch Trương, cậu thấy đấy, bây giờ con gái tôi có thái độ này, lòng dạ con gái de thay đổi, tôi biết rõ con bé thích gì nhất. Tiểu Cát là người thích hợp với con gái tôi nhất, cậu ấy đẹp trai, gia cảnh tốt, trình độ học vấn cao, lại là một người nho nhã, là con rể lý tưởng của tôi. Tiêu Tiêu, con nói xem có đúng không?
Lòng tôi phát lạnh, lẽ nào tình cảnh giống Lâm Phương lúc trước phải trình diễn một lần nữa?
Nhưng Sở Tiêu Tiêu cần mỗi không chịu nổi, tay cô ấy thò qua năm lấy tay tôi từ dưới bàn, nó đang run lên vì sợ, tôi cũng năm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy, nhưng tôi không biết có chuyện gì với cô ấy và làm thế nào để giúp cô ấy.
Tôi không biết Sở Hoài Ân đang dùng cái gì để ép buộc cô ấy. Với tính cách của cô ấy thì sao có thể dễ dàng bị người khác ép buộc? “Được làm, đồ khổn, hóa ra anh đang ở đây"
Khi tôi đang định thần lại thì chợt nghe thấy giọng chóe của một người đàn ông, nó phát ra từ sau lưng tôi, tôi ngoái lại nhìn thì thấy là một chàng trai trẻ chưa đầy hai mươi tuổi, trông rất ẻo lá, tóc nhuộm màu cam, vành ngón tay thành hình hoa lan chỉ vào Lý Cát và chửi ầm lên.
Lý Cát nhìn ra sau không thấy ai khác thì rất nghi hoặc. Tôi?" “Không phải anh thì là ai? Kẻ phụ lòng này, mới ngủ với người ta một giấc mà quên mất người ta rồi sao?”
Tôi thề là lúc đó tâm trạng tôi rất tệ, nhưng khi anh chẳng nói câu này, tôi suýt chút nữa bật cười, vẻ mặt của Sở Tiêu Tiêu không khác tôi là bao, cũng vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
Người phục vụ cũng đang đứng hồng chuyện bên bàn chúng tôi, lúc này đột nhiên một gã đàn ông nhảy ra làm kỳ đà cản mũi, tất cả mọi người đều sợ ngày người.
Lý Cát luống cuống: "Em trai à, cậu đừng nói bậy, kẻ phụ lòng gì chứ, tôi có quen cậu hả? Cậu nhận làm người rồi." “Anh được làm, trước đây gọi người ta là Bé Ngọt Ngào, bây giờ thì gọi người ta là em trai Đồ bội tình này! Anh tên là Lý Cất có phải không? Mộc Tử Lý (1), cùng một họ với Thị trưởng Lý Lương." (1) Mộc Tử Lý khi nói tới họ Lý } phải nói rõ đây là "k 7 * Mộc Tử Lý" để người nghe hiểu đúng mà không nhằm với 86 chữ khác cùng âm . “Tôi, tôi chắc chắn Lý Cát muốn phủ nhận theo bản năng, nhưng lúc này Sở Hoài Ân cũng đang nhìn cậu ta, phủ nhận càng đáng nghi hơn, cậu ta đành phải bất chấp nói: "Là tôi, nhưng tôi chắc chắn chưa từng có gì với cậu cả. Tiêu Tiêu, bác Sở, hai người phải tin cháu. Chuyện này chắc chắn do Trương Siêu sắp đặt.
Tôi lên tiếng: "Tôi đã ngồi đây này giờ thì sắp đặt được cái gì?" Đúng thật là chuyện này không phải do tôi sắp đặt, tôi cũng đúng hình giống cậu ta.
Chàng trai vô cùng tức giận: "Anh đã nói kiếm được tiền rồi sẽ nuôi tôi, ai ngờ anh mặc quần vào xong thì quyt nợ tôi đang chờ anh mà anh lại chạy tới đây xem mắt"
Cậu ta cầm cốc nước lên định hất vào người Lý Cát, sau đó nghĩ lại thì đột nhiên quay sang hất vào mặt Sở Tiêu Tiêu, còn nói là "Con khốn! Tặng cho cô gã tồi này đấy
Tôi giận muốn chết, lập tức túm cổ tay cậu ta lại và gầm lên: "Cậu làm gì đó?"
Cậu ta a" một tiếng: "Anh buông tôi ra, sở nữa là tôi kiện anh tội quấy rồi bây giờ
Đờ mờ, tôi theo bản năng buông tay ra, sau đó cậu ta hùng hùng hổ hổ rời đi, eo thì lắc còn mạnh hơn cả phụ nữ.
Khỏi phải nói Lý Cát tức giận cỡ nào, mặt cậu ta tái như gan lợn: "Mọi người đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi thật sự không quen cậu ta! Tôi thích phụ nữ
Mặc dù đám người phục vụ đều vội vàng giải tán, nhưng trên mặt ai nấy cũng đầy hớn hở vì hóng chuyện.
Vẻ mặt của Sở Hoài Ân khó coi vô cùng. Dù cho ông ta cần vốn liếng của nhà Thị trưởng Lý, nhưng chính ông ta đã nhìn thấy tận mat con rể minh chọn là loại người như vậy. Nếu chuyện này phát tán ra ngoài thì ông ta biết để mặt ở đâu đây?
Sở Tiêu Tiêu lên gửi tin nhân Wechat hỏi tôi. "Anh sắp đặt hả?"
Tôi trả lời ngay: "Không phải anh, cậu ta là gay à?"
Sở Tiêu Tiêu cũng trả lời ngay: "Không phải đầu, trai thẳng chính hiệu, chỉ thích phụ nữ thôi ấy, em biết rõ anh ta."
Vậy thì là số đen rồi, rốt cuộc là có chuyện gì? Hai chúng tôi ngơ ngác nhìn