**********
Đây là thỏa thuận giữa tôi và Triệu Tử Thâm, tôi cũng không muốn làm anh em với xã hội đen, nhưng nếu Triệu Tử Thậm chỉ muốn đối phó với Khương Minh thì chi bằng cứ từng bước từng bước, trực tiếp giết chết ông ta.
Với năng lực của Thốc Tử sẽ có thể làm được, nhưng không ngờ Sở Tiêu Tiêu lại đột nhiên chắn ở phía trước để bảo vệ tôi. Thốc Tử vì né Sở Tiêu Tiêu nên mới phải bắn vào cánh tay của Khương Minh, nếu không giờ này ông ta đã chết rồi. “Tôi chẳng muốn biết gì nữa. Tôi nhìn chằm chằm vào Khương Minh, rít lên từng chữ.
Vẻ mặt Khương Minh bỗng chốc cứng đờ, sắc mặt nhợt nhạt như tro tàn, thấp giọng lầm bầm nói: “Không thể nào, cả thành phố Thông này đều biết cậu đang điều tra tôi, Hàn Khôn không cho phép cậu làm điều đó nhưng cậu vẫn muốn điều tra. Cậu thật sự không muốn biết bố mẹ mình đã chết thế nào sao? Không thể nào”“Tôi không muốn biết nữa, có chuyện gì, ông xuống mà nói với bố mẹ tôi.”
Tôi vơ lấy một cái nữa trên bàn trà, không hề do dự đâm về phía cổ của Khương Minh. Khương Minh giơ một bàn tay lên che chắn nhưng cũng vô ích.
Trong lòng tôi ngổn ngang đủ loại cảm xúc không thể nói rõ, nhưng tôi chắc chắn, bây giờ tôi rất muốn giết ông ta.
Mối thù của bố mẹ, mối hận giết vợ, tôi không rõ thứ nào khiến tôi tức giận hơn, nhưng tên khốn kiếp nào đã phá hủy cuộc đời của tôi một lần, giờ lại tiếp tục đẩy tôi vào vực sâu tuyệt vọng!
Tôi phải giết ông ta!
Khương Minh tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, tôi cũng không hề do dự mà đâm xuống.
Coong!
Trong nháy mắt, bỗng nhiên vang lên âm thanh va chạm giữa hai thứ kim loại, tay tôi tê rần, bỗng chốc không thể cầmđược cái nĩa trên tay, khiến nó bay vụt ra ngoài.
Tôi giật mình, đó là thứ gì. Nhìn lại thì thấy hóa ra đó là một cái nĩa khác đã xiên qua cái nĩa tôi vừa cầm, ghim thật sâu vào cây cột gỗ phía sau tôi.
Sức mạnh khủng khiếp tới nhường nào?
Khương Minh nhặt về được cái mạng, lần một vòng tới trốn sau cái bàn.
Tôi nhìn vào vườn hoa tối đen, tuy không nhìn rõ bất cứ thứ gì nhưng lại cảm nhận được một luồng sát khí sắc bén.
Thốc Tử cũng giống tôi, anh ta cũng nhận ra và nhìn về phía tôi một cách lo lång.
Ông già từng nói với tôi, trong chốn giang hồ có nhiều người tài ba, sau khi luyện được võ công cao tới trình độ nhất định, cả người tự nhiên mang theo một luồng sát khí mà từ xa cũng khiến người ta cảm thấy không thoải mái, tự động né tránh.Chúng tôi vào sống ra chết bao lần, càng thêm mẫn cảm với loại "sát khí” khủng khiếp này. Không biết kẻ núp trong bóng tối cứu Khương Minh là ai, nhưng nhất định không phải người tốt. “Chủ Hai, chủ Hai đã tới rồi.” Khương Minh trốn sau cái bàn, có hơi kích động nói.
Ông ta vừa gọi một tiếng chủ Hai, tôi đã nhìn thấy thứ gì đó như ánh chớp xẹt ngang qua, sau đó gương mặt Khương Minh đỏ lên, hình như là bị tát một cái, ông ta đau đớn rên khẽ. Cùng lúc đó, một phiến lá phong chầm chậm rơi xuống, thứ vừa rồi tát lên mặt ông ta chính là chiếc lá phong này.
Tôi không thể không siết chặt nắm đấm, đây là một kẻ tàn nhẫn, nhưng tôi có lẽ không phải đối thủ của hắn.
Gió đêm phần phật, bóng cây trùng điệp, tất cả mọi người đều nín thở, chỉ có nước trong ao đang cuộn trào.
Khương Minh bò dậy từ dưới mặt đất, thở hổn hển mấy cái rồi cởi áo khoácxuống, băng vết thương trên vai lại.
Tôi có thể cảm nhận được nơi nơi đều có sát khí, nhưng không nhìn thấy tên kia ở đâu, nhìn theo hướng cái nĩa lao tới cũng không có một bóng người.
Khương Minh nhặt một mạng về, chật vật vịn vào cái bàn, nhìn chằm chằm vào tôi cảnh giác.
Nhưng lúc này sự chú ý của tôi hoàn toàn không đặt trên người ông ta, điều khiến tôi căng thẳng hơn là kẻ núp trong bóng tối kia.
Chỉ vỏn vẹn một lần giao đấu đơn giản, tôi cũng đã thấy rõ được năng lực cao cường của tên này, có lẽ hắn bỏ xa tôi và Thốc Tử, thật sự không ngờ hắn lại là chú Hai của Khương Minh!
Bây giờ cả tôi và Triệu Tử Thâm đều đã tính toán sai rồi, chúng tôi đã tính đủ mọi đường, nhưng cũng không tính được Khương Minh lại có một chú Hai mạnh như thế.
Con mẹ nó!Lúc này đừng nói là giết Khương Minh, ngay cả việc ba người chúng tôi có thể đi được hay không cũng là cả vấn đề.
Tôi cũng không thể tiếp tục nữa, Sở Tiêu Tiêu bị súng bắn rất nặng, nhất định phải mau đưa cô ấy vào bệnh viện, nếu không sẽ không kịp nữa.
Nhắc tới cũng thật lạ, tôi vốn tưởng rằng Khương Minh sẽ nhân cơ hội này phản kích chúng tôi, nhưng sau khi chủ Hai của ông ta "ra mặt”, ông ta trái lại dường như càng bớt phóng túng hơn.
Thốc Tử hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Từ câu hỏi của anh ta, tôi liên hiểu Thốc Tử cũng tự biết mình không phải là đối thủ của chú Hai Khương Minh.
Tôi đẩy mạnh Sở Tiêu Tiêu vào trong tay Thốc Tử, để anh ta chăm sóc cho Sở Tiêu Tiêu. “Anh muốn làm gì?” Thốc Tử hỏi tôi.
Tôi nhặt khẩu súng ban nãy Sở Tiêu
Tiêu đánh rơi trên mặt đất lên, trong đókhông có đạn, Khương Minh không biết tôi định làm gì. Tôi cầm súng trong khi nó chẳng khác gì một cục sắt trên tay, đi về phía Khương Minh.
Tôi túm cổ áo Khương Minh, lôi ông ta từ phía sau cái bàn ra, Khương Minh không cam lòng giãy giụa một chút nhưng ông ta làm sao có thể là đối thủ của tôi chứ?
Khương Minh ngoan cố nói: “Trương Siêu, cậu còn muốn làm gì?”
Nếu không phải vì Sở Tiêu Tiêu, tôi thật sự sẽ lập tức giết chết ông ta báo thù thay cho bố mẹ Nhưng bây giờ, tôi phải dùng mạng của ông ta để đổi lấy mạng của Sở Tiêu Tiêu. Tôi phải đưa Sở Tiêu Tiêu tới bệnh viện kịp thời, chậm nữa sẽ không còn kịp nữa.
Tôi dễ dàng túm lấy cổ họng của ông ta, Khương Minh họ lên một tiếng, cả gương mặt đỏ lựng như gan heo.
Tôi xoay ngược cản sủng chặn ở cổ họng ông ta, lần này khiến cho Khương
Minh khó thở, ông ta vươn tay ghìm chặtsúng của tôi theo bản năng. “Bảo người của ông rút đi, chuẩn bị một chiếc xe cho tôi xuống núi.” “Cậu thật sự nghĩ tôi ngu sao? Chỉ cần chúng ta rút xuống, cậu sẽ ra tay giết tôi.”
Tôi đáp: “Ông không có sự lựa chọn khác."
Tôi vốn tưởng rằng Khương Minh nhất định sẽ chùn bước, không ngờ ông ta cười gần một tiếng: “Chúng ta cùng chết đi."
Đcm! Ông ta từ đầu tới đuôi đúng là kẻ biến thái
Hai chúng tôi giao đấu chưa tới hai tiếng, nhưng ông ta có thể liên tục xoay chuyển tình thế xấu thành lợi thế chủ động, chẳng trách bác Cam từng nói Khương Minh cực kỳ khó đối phó.
Tôi đương nhiên không thể chết cùng Khương Minh, nếu chỉ có một mình tôi, tôi sẽ làm được, không phải chỉ nói điềuđể hù dọa, tôi thật sự đã chuẩn bị tinh thần chết cùng ông ta.
Nhưng bây giờ thì không, tôi không thể làm như thế, bởi vì tôi còn phải chăm sóc cho Sở Tiêu Tiêu. Từ ngày tôi vào quân đội đã chuẩn bị hy sinh vì đất nước bất cứ khi nào, nhưng tôi không chấp nhận được việc mất đi Sở Tiêu Tiêu, nếu Sở Tiêu Tiêu chết rồi, tôi nhất định sẽ nổi điên.
Tôi cũng cười nhạt một tiếng: “Tôi không dám giết ông, nhưng mỗi phút tôi sẽ bẻ một ngón tay của ông. Không phải ông muốn chơi sao, tôi chơi cùng ông.”
Khương Minh chẳng những không sợ hãi mà ngược lại còn phấn khích hơn, ông ta nói: “Tôi tổng cộng chỉ có mười ngón tay, cậu bẻ xong rồi thì có thể làm gì được chứ? Trương Siêu, cậu còn không tàn độc bằng mẹ cậu, nếu là mẹ cậu, bà ấy chắc chắn sẽ không đe dọa tôi mà trực tiếp bẻ hết mười ngón tay của tôi rồi."
Tôi thật sự không ngờ lại nghe thấy tên mẹ mình từ miệng ông ta, điều này chỉkhiến tôi cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Tôi xoay đầu súng, nhét vào miệng Khương Minh, mặc dù trong đó không có đạn nhưng cảm giác áp bức khi bị nhét vào miệng không phải ai cũng chịu được.