Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120 Lời khai




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.

**********










Hành động này rất nhanh nhưng vẫn không thể qua được mắt tôi. “Không diễn được nữa à?” Tôi cười hỏi.



Trần Ngọc Châu sững người: “Cậu đang nói gì thế?” “Tôi nói hai bố con đến diễn vở kịch con hư nhận lỗi, phụ tử tình thâm này với tôi là muốn tôi tha thứ cho hai người, kiên trì được năm phút là không diễn tiếp được nữa à? Tôi còn đang nghĩ, nếu mà kiên trì thêm mười phút nữa, không nể thành ý thì cũng nể thể lực nên có lẽ tôi sẽ tha thứ cho đấy.”






Hai bố con đột nhiên xấu hổ, há hốc miệng và không nói nên lời. Trần Ngọc Châu vẫn lộ ra vẻ mặt kì quái nhưng Trần Như Hải là một củ gừng già, ông ta không hề để lộ điều gì mà khôi phục lại lý trí rất nhanh. “Tiểu Trương, cháu nghĩ rằng chúng tôi đang diễn kịch sao? Tôi, tôi, chúng tôi thực sự không làm thế... để cháu hiểu lầm như thế, haizzzz, đều là tự trách bản thân chúng tôi... Chủ tịch Lục, Tiêu



Tiêu à, hai người nói xem chúng tôi có phải đang diễn kịch không? Chúng tôi thật sự đang xin lỗi mà.”






Lục Thông và Sở Tiêu Tuêu đều không tỏ thái độ gì cả, nhưng sắc mặt họ rất bối rối và cứ đánh mắt về phía tôi, tôi biết rằng hai người này thực sự tin hai bố con nhà họ Trần này.



Nhưng điều này cũng không thể trách họ được vì kỹ năng diễn xuất người tung kẻ hứng của hai bố con này thực sự cũng tốt nên người bình thường đâu có nhìn ra được.






Nhưng tôi làm gì cơ chứ? Tôi là lính trinh sát và không có bất cứ thông tin nào có thể thoát khỏi tầm mắt tôi.



Tôi cười nói: “Tôi biết rằng bố con ông đang thực sự xin lỗi. Chỉ xin lỗi giây này thôi, lỡ ngày nào đó chúng tôi yếu thế rồi hai người mạnh hơn thì ông cũng dồn tôi vào chỗ chết thôi. Bây giờ không phải đang xin lỗi tôi mà là ông đang xin lỗi Tập đoàn Tuấn Nhiên, ông chỉ diễn cho tôi xem mà thôi. Trần Như Hải à, làm thế này thực sự nhàm chán lắm.






Dựa trên mối quan hệ của chúng ta thì chúng ta có thể hòa giải ư? Ông đã thuê người giết tôi, còn sém chút hại chết tôi và Sở Tiêu Tiêu ở bãi đậu xe. Chúng tôi sống đến bây giờ là do chúng tôi mệnh lớn, nếu lúc đó chúng tôi không sống sót được thì sao? Ông sẽ đến xin lỗi ư? Không, ông sẽ không làm thế.”



Vốn dĩ Sở Tiêu Tiêu bị màn kịch của hai bố con này lừa bịp rồi nhưng khi nghe tôi nhắc về vụ tai nạn thì cô ấy lại nổi giận đùng đùng.






Bất cứ ai từng trải qua sự sống và cái chết thì đều sẽ có nỗi sợ hãi đó trong lòng, có thể cả đời này cũng không quên được. Họ sẽ không bao giờ quên cảm giác tuyệt vọng khi họ sắp chết và họ cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ sém chút giết chết họ.



Sắc mặt của Sở Tiêu Tiêu đột nhiên biến thành màu đen như than, cô ấy run rẩy chỉ về phía cánh cửa và nói với hai bố con họ: “Hai người đi ra ngoài đi.” “Không, cháu nghe chúng tôi nói đã...” Trần Như Hải giải thích. “Ra ngoài! Tôi không muốn nghe, cũng không muốn nhìn thấy hai người, giữa chúng ta không có cách nào để hòa giải đầu, đi ra ngoài đi!”






Trần Ngọc Châu lo lắng và hét lên: “Ôi, Sở Tiêu Tiêu à, cô là kẻ ngốc à? Tôi không hề sắp xếp xe đâm vào cô!”



Sở Tiêu Tiêu sững người một lúc và lập tức hỏi vặn lại: “Vậy thì là ai? Ngoài cậu ra thì còn ai dám thuê kẻ giết người nữa?”






Trần Ngọc Châu nói: “Tôi thực sự không biết nhưng vụ tai nạn xe hơi đó thực sự không phải do tôi làm. Lúc đó tôi thực sự không hề biết chuyện này. Sau khi tôi nghe nói hai người bị tai nạn xe hơi thì tôi liền vui mừng báo tin cho bố tôi nhưng chuyện này tôi thật sự không biết gì hết!”



Trần Ngọc Châu nói rất quyết đoán, tôi lập tức nhìn sang biểu hiện của Trần Như Hải thì thấy ông ra cũng ra sức gật đầu, không giống như những lời nói dối được hai cha con họ sắp xếp mà nó có vẻ rất chân thật.






Sở Tiêu Tiêu cũng có chút bối rối, không biết điều Trần Ngọc Châu nói là đúng hay sai nên cô ấy quay sang nhờ tôi giúp đỡ.



Tôi nói: “Mày nói không hề có chứng cứ Cả thành phố Thông này chỉ có mày muốn giết tạo và ở hầm để xe dưới đất thì cũng không có khả năng ai đó tăng tốc được Ngoại trừ mày ra thì còn ai nữa?






Trần Ngọc Châu hoàng hốt, vội vàng đảm bảo với tôi rằng hắn ta thực sự đã không làm điều đó. Tất nhiên tôi sẽ không tin mấy lời nói không có bằng chứng này.



Đột nhiên, Trần Ngọc Châu nhớ ra một chuyện gì đó, hắn liền tất mạnh vào đầu “Tôi biết rồi. Cậu tôi làm ở Cục Công an, tôi có thể nhờ người thầm vấn cả đêm để tên kia tự mình thừa nhận kề thuế hần là ai, tuyệt đối không phải là tôi Có người khác muốn giết cậu và Sở Tiêu Tiêu








Lưng tôi bị tê cứng, lẽ nào điều hắn nói là sự thật. Vậy thì kẻ đó là ai? “Cậu mày giúp mày lấy lời khai, điều này còn khó tin hơn. Lời khai không phải là nhà họ Trần muốn thế nào thì sẽ như thế sao.” Tôi cười khẩy.



Hai bố con họ bị tôi phản bác thẳng thắn như thế thì đột nhiên không biết tiếp lời thế nào.






Tôi nói: “Không nói chuyện này mà việc thuê sát thủ người Thái Lan để giết tôi là Trần Như Hải ông làm đúng không. Đưa tôi vào tù và mời bọn xã hội đen chăm sóc tôi cũng là ông”



Khuôn mặt già nua của Trần Như Hải không thể trụ được nữa, ông ta muốn mở miệng phản bác lại nhưng tôi không cho ông ta cơ hội. “Ông Trần, Trần Ngọc Châu à. Chúng ta đều là người lớn rồi nên làm việc đứng đắn chút đi. Những việc hai người làm chỉ cần nói một câu xin lỗi là xong sao? Vậy thì tôi quá thấp kém nhỉ. Hai người suýt chút giết tôi chết tôi, hôm nay tôi cũng thẳng thắn nói với hai người rằng thù này không đội trời chung đâu.”






Trần Ngọc Châu lập tức hoảng hốt, Trần Như Hải ngăn hắn lại, hai tay bám lấy bàn và cúi đầu xuống suy nghĩ một hồi. Có lẽ biết rằng cầu xin cũng vô ích nên ông ta liền bỏ đi lớp ngụy trang và nhìn tôi như một con sói hung hãn.



Tôi không muốn nói nhiều lời với họ, tôi không thể tha thứ cho người sém chút đã giết chết tôi.






Người xưa đã có câu thế này, lấy ơn báo oán, vậy lấy gì báo ơn?



Tên gọi Sở Tiêu Tiêu cùng tôi rời đi, vừa đứng dậy còn chưa kịp đi ra đến cửa thì Trần Ngọc Châu hét lên một tiếng khoan đã.






Trần Ngọc Châu vội vàng nói: "Trương Siêu, hôm nay hai bố con tôi đã đến xin lỗi cậu. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chuyện trước đây coi như xong. Cậu còn chê chưa đủ u?" “Đủ ư?! Nói như vậy thì mày nghĩ rằng mày xin lỗi là lùi một bước, tạo không chấp nhận là không nể mặt mày ư?”



Trần Ngọc Châu nói: “Chuyện đã qua thì cũng đã qua rồi. Lúc đầu tôi không biết cậu là thiếu gia của Tập đoàn Tuấn Nhiên nên đã đắc tội nhiều với cậu. Cậu cứ lằng nhằng chuyện này mãi có ích gì cho cả hai chúng ta chứ? Cậu đừng có hành sự theo cảm tính vậy được không?”






Tôi gần như bật cười, tôi không tha thứ cho hắn ta ngược lại thành tôi là đồ nhỏ nhen ư?



Tôi cười khẩy: “Không được. Chuyện này miễn bàn đi, sau này cũng đừng đến tìm tao nữa.”






Lúc này, Trần Như Hải nãy giờ không nói tiếng nào đột nhiên đi đến trước mặt tôi và nhìn thẳng vào tôi. Đôi mắt như con sói hung ác nhìn tôi chằm chằm, mặc dù ông ta không nói gì nhưng nó lại khiến tôi toàn thân rùng mình.



Tôi đã từng ở trên chiến trường, tôi có thể đánh giá sát khí của một người chỉ bằng cách nhìn vào ánh mắt. Đây là một kỹ năng cứu sinh quan trọng trên chiến trường. Tôi chắc chắn rằng Trần Như






Hải bây giờ mặc dù nhìn vào chỉ là một ông già vô dụng nhưng toàn thân hắn lại đằng đằng sát khí.



Toàn bộ phòng tiếp khách trở nên yên tĩnh, mọi người như đều nín thở. Họ có thể không biết tại sao, thật ra là bị thế mạnh của Trần Như Hải đè nén lại rồi.






Tôi thở dài một hơi trong lòng, Trần Như Hải thật sự rất ghê gớm. Cho dù tôi là người được rèn luyện trong môi trường gió tanh mưa máu nhưng bây giờ ở trước mặt ông ta lại cảm thấy có chút “khó thở”.



Những lời Trần Như Hải nói đều là cầu xin nhưng sắc mặt của ông ta hoàn toàn bình tĩnh, không giống như đang cầu xin mà lại giống như là đang cảnh cáo tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK