Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, không động đậy chứ gì.” Tôi nói: “Tiêu Tiêu, cô lấy vài tờ giấy với một bình nước lại đây đi.”







“Cậu muốn làm gì thế?” Sở Tiêu Tiêu hỏi: “Hắt nước cho hắn tỉnh xong rồi lau cho hắn ư? Cậu có cần phải tốt bụng vậy không?”

“Đừng hỏi nhiều nữa, đi lấy đi. Lát nữa cô sẽ biết thôi.”







Mấy thứ này trước quần lễ tân đều có nên Sở Tiêu Tiêu với tay ra là lấy được ngay.

Tôi lấy mấy tờ giấy xếp lên mặt Trần Ngọc Châu rồi chậm rãi nói: “Khi tạo làm binh đặc chủng thì có học được một cách bức cung gọi là thủy hình. Rất tàn khốc, bởi vì người khi mà yếu đuối gần chết rồi thì đường hô hấp cũng yếu dần đi, nước mũi cũng đặc dần và rất nhanh sau đó sẽ bịt đường hô hấp lại. Mày muốn họ cũng không họ được, cũng có thể nói là không thể thở được. Cơ thể của mày sẽ cho rằng mày đã chết rồi nên nước tiểu và phân cũng tự động chảy ra ngoài nhưng thật ra màychưa bị chết chìm mà chỉ là tưởng là bản thân mình sắp chết chìm mà thôi. Cuối cùng mày sẽ bị nước mũi của bản thân dìm chết, có muốn thử không?”







Xếp bảy tám tầng giấy lên nhưng Trần Ngọc Châu vẫn giả bộ không động đậy gì cả, tôi cầm lấy bình nước đổ vào mũi và miệng hắn.

Cơ thể Trần Ngọc Châu giống như bị điện giật, hắn ra sức khua tay múa chân vùng vẫy giống như cá mắc cạn, Sở Tiêu Tiêu cũng phải giật nảy mình.







Tôi giúp hắn xé tờ giấy ra, hắn liền hả hốc miệng thở, nước mũi chảy ra từ miệng của hắn và toàn thân hắn không còn chút sức lực nào nữa.

“Mày đó, cũng coi là được đãi ngộ đặc biệt rồi đó. Đãi ngộ này chỉ có nhân vật đặc biệt quan trọng của kẻ địch mới được hưởng thụ thôi.”







“Trương Siêu, mày biến thái...”

Tôi cười rồi tiếp tục xếp giấy lên mặt hắn, tôi xếp lên một lớp thì hắn thổi đimột lớp.







“Tao còn biến thái hơn nữa cơ.”

“Mày, rốt cuộc mày muốn làm gì. Tao xin mày hãy tha cho tạo đi.”







“Không được, là mày tự nói là hai chúng ta nhất định phải có một kẻ phải chết mà. Tạo không muốn chết đâu, vậy nên mày chỉ đành cho mày chịu oan ức thôi.”

“Trương Siêu, mày dám!”







Tôi cầm bình nước lên. “Mày nghĩ kĩ đi rồi hằng nói.”

“Tao sai rồi, tao thật sự sai rồi. Tao nhường Lâm Phương cho mày đó, mày còn muốn gì nữa hả? Chỉ cần mày tha chết cho tao thì tao đảm bảo sẽ nhường cho mày hết. Tao sẽ không động đến mày nữa, những chuyện trước đây cho qua hết đi.”








Sở Tiêu Tiêu nói: “Lời mày nói tin được sao? Lỡ như mày nuốt lời thì sao hả?"“Tôi sẽ không nuốt lời đầu, tôi thề với trời.” Con người Trần Ngọc Châu run rẩy nói.

Sở Tiêu Tiêu rất hài lòng nhưng cũng không yên tâm lắm, Trần Ngọc Châu không phải là người đáng tin nên những lời thề của hắn cũng không chắc chắn gì.







Sở Tiêu Tiêu khẽ nói với tôi: “Tha cho hắn ta như vậy sao? Tôi không yên tâm.

“Ai nói là tha cho hắn như vậy chứ.” Tôi cười lạnh nói: “Bây giờ tôi quá hiểu hắn rồi, những lời hắn nói không đáng tin chút nào, một khi mà cô thả hắn đi thì hắn vẫn sẽ đến gây phiền phức cho chúng ta thôi.”







“Trương Siêu, tao, tao sẽ không so đo với mày nữa đâu. Mày tha cho tạo đi...”

Hắn không so đo với tôi nữa ư, câu này khiến tôi buồn cười quá. Nói như vậy thì tôi còn phải mang ơn hẳn sao?







Tôi cười nói: “Trước đây mày không so đo với tao thì tao vui lắm nhưng bây giờthì lại khác. Bây giờ mày không so đo với tao, vốn dĩ tao cũng không làm được gì mày nhưng hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội này mà. Tao giết mày cũng không ai biết được, sao tao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này cơ chứ?”

Trần Ngọc Châu tuyệt vọng hét lên một tiếng nhưng bảo vệ trong tòa nhà này sẽ không ai đến đâu. Những điều này đều là do hắn tự chuốc lấy.







Tôi nắm lấy cằm của Trần Ngọc Châu, hắn định hỏi tôi muốn làm gì thì tôi liền bóp chặt lấy cằm hắn. Trần Ngọc Châu đau đến nỗi rên hừ hừ nhưng cũng không hét lên được.

Tôi nói với Sở Tiêu Tiêu: “Giúp tôi với.”







Sở Tiêu Tiêu ngốc nghếch vội vàng định thần lại: “Ờ ờ... muốn tôi làm gì thế?”

Con bé ngốc này tưởng là giúp tôi giết người thật sao, tôi cười rồi nói: “Giúp tôi đứng xa một chút.







Trần Ngọc Châu không hét lên được nên chỉ có thể rên hừ hừ, tôi kiểm tra trênngười Trần Ngọc Châu thì quả nhiên sau eo của hắn có một con dao găm. Tôi cắt đứt sợi dây thừng. Hắn gục đầu xuống đất rồi trực tiếp ngã nhào xuống, hắn bị ngã đau đến nỗi rên cũng không rên thành tiếng được.

Sở Tiêu Tiêu vội vàng đi giúp tôi mở cửa, tôi nằm lấy sợi dây giữa hai chân Trần Ngọc Châu rồi lôi hắn vào phòng như lỗi một con heo chết.







Trần Ngọc Châu không ngừng rên rỉ, nhưng giờ hắn đã thành con heo nằm trên bàn mổ.

Mặt Sở Tiêu Tiêu tái nhợt nhìn chằm chằm tôi rồi hỏi lẽ nào muốn giết Trần Ngọc Châu thật sao?







“Giết người là phạm pháp..." Sở Tiêu Tiêu lắp ba lắp bắp nói.
người Trần Ngọc Châu thì quả nhiên sau eo của hắn có một con dao găm. Tôi cắt đứt sợi dây thừng. Hắn gục đầu xuống đất rồi trực tiếp ngã nhào xuống, hắn bị ngã đau đến nỗi rên cũng không rên thành tiếng được.







Sở Tiêu Tiêu vội vàng đi giúp tôi mở cửa, tôi nằm lấy sợi dây giữa hai chân Trần Ngọc Châu rồi lôi hắn vào phòng như lỗi một con heo chết.

Trần Ngọc Châu không ngừng rên rỉ, nhưng giờ hắn đã thành con heo nằm trên bàn mổ.







Mặt Sở Tiêu Tiêu tái nhợt nhìn chằm chằm tôi rồi hỏi lẽ nào muốn giết Trần Ngọc Châu thật sao?

“Giết người là phạm pháp..." Sở Tiêu Tiêu lắp ba lắp bắp nói.“Tôi không giết hắn thì hắn sẽ đến báo thù chúng ta đấy. Nói thật là tôi không sợ nhưng cô thì làm thế nào?”







Sở Tiêu Tiêu lo lắng đến đỏ cả mặt: “Báo thù thì cứ báo thù, chúng ta không thể làm bậy được. Tôi cóc sợ hắn bảo thù tôi.”

Cô ấy nhìn có vẻ rất lo lắng tôi sẽ làm bừa, thú vị thật. Một người thường ngày gan dạ như vậy mà bây giờ lại sợ sệt như thế.







Tôi chỉ cười mà không nói gì cả, sau khi trói chặt Trần Ngọc Châu, tôi liền giúp hắn ta khép miệng lại.

Đây chắc chắn là một buổi tối mà cả đời Trần Ngọc Châu cũng không quên được. Tôi tin rằng trước đây hắn chưa từng trải qua cảm giác bị người ta đánh vào cằm muốn ngậm lại cũng không được, nước miếng chảy đầy mặt trông còn đáng sợ hơn bị người ta đánh một trận tơi bời.







Trần Ngọc Châu không còn sức lực để giãy giụa nữa, hắn biết Sở Tiêu Tiêukhông muốn giết hắn nên gắng sức nhìn chằm chằm vào Sở Tiêu Tiêu.

Tôi cười lạnh nói: “Trần Ngọc Châu, mày đừng nhìn ai cả vì hôm nay là ngày tận thế của mày rồi.”







“Mày không thể giết tạo được.” Trần Ngọc Châu khóc lóc nói: “Mày dám giết tao thì bố tạo sẽ báo thù mày!”

Tôi nói: “Được rồi đấy, tao đã hiểu rõ tính cách của Trần Như Hải rồi, hắn làm việc cẩn trọng lắm. Hắn vừa thấy tạo lái chiếc Porsche thì liền không dám làm bừa nữa, chắc chắn hắn phải điều tra rõ ràng rồi mới dám ra tay với tao. Tao nói có sai không?”







Trần Ngọc Châu tuyệt vọng nhắm mắt lại, đau khổ khóc lóc, toàn thân hắn run lên theo từng nhịp thở. Xem ra tôi đã đoán đúng hết rồi.

“Tao biết mà, tạo nên giết mày sớm hơn! Nếu bố tao nghe lời tạo giết mày sớm hơn thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay đâu!”Tôi cười ha ha: “Bố mày có cái gan đó không? Trần Như Hải là một tên nhát gan. Hắn có được sự nghiệp như ngày hôm nay đều là do may mắn thôi.”







Cho dù bị tôi nói như thế nhưng Trần Ngọc Châu cũng không hề phản bác lại.


Tôi nói: “Bố mày cùng lắm thì cũng chỉ có thể bảo bang Thanh Long báo thù cho mày thôi. Tên Khương Minh ở bang Thanh Long đó bây giờ có thèm để ý đến mày không?”







Trần Ngọc Châu cảnh giác nhìn tôi: “Sao mày lại biết anh Minh?”

Trần Ngọc Châu cũng gọi Khương Minh là anh Minh, xem ra là không sai. “anh Minh” mà hôm đó gọi điện cho Kim lão tử không phải ai khác mà chính là Khương Minh.







“Bang chủ của bang Thanh Long ai mà không biết chứ?"

Trần Ngọc Châu không tin mà nhìn chăm chăm tôi một hồi lâu, ánh mắt của hắn không hề sợ sệt như hồi nãy nữamà bây giờ giống như là đang thẩm vấn tôi.







“Mày là người của bang Hồng Đăng ư? Được làm Trương Siêu, mày giấu giỏi đấy nhỉ. Chuyện của anh Minh ngoài bang Hồng Đăng thì chắc sẽ không có ai biết nữa.”

Nhìn bộ dạng của hắn không giống như đang nói dối, lẽ nào đây là tin giả mà bang Thanh Long chủ tâm truyền đến cho bang Hồng Đăng sao?







Tôi nhớ kĩ càng lại, dường như tất cả tin tức liên quan đến Khương Minh tôi đều có được từ người của bang Hồng Đăng.

Tôi nói: “Mày không cần biết sao tao lại biết, dựa vào quan hệ của mày và Khương Minh thì hắn có thể giúp mày báo thù không?”







Tôi vỗ vỗ vào đầu hắn, sau đó cầm chai xăng lên bắt đầu tưới từ đầu hắn xuống, Trần Ngọc Châu vừa khóc vừa chửi rủa, hắn bị khí xăng làm cho ho sặc sụa liên hôi.Lúc này Sở Tiêu Tiêu cũng bị dọa cho xanh mặt, cô ấy đứng một bên chứ không biết nên làm gì.

“Trương Siêu, rốt cuộc mày muốn gì hả? Mày nói đi, chỉ cần mày ra yêu cầu thì tạo sẽ đáp ứng hết cho mày. Mày giết tao thì mày cũng không có lợi gì đâu, nhà họ Trần tao sẽ không tha cho mày đâu.”







“Trần Ngọc Châu à, tao nói thật nhé, nhà họ Trần trong mắt tạo không là cái thá gì hết. Tao đã muốn xử lý mày từ lâu rồi, nếu không phải nể mặt bang Thanh Long, không phải sợ Khương Minh thì tạo đã tiễn mày về chầu Diêm Vương từ lâu rồi. Hôm nay tao đã biết mày và anh Minh không có quan hệ gì cả, anh Minh cũng sẽ không thèm quan tâm đến cái mạng quèn của mày đâu. Mày đi chết đi."

Tôi bật bật lửa lên, Trần Ngọc Châu liền gào thét nhức óc: “Có, đương nhiên anh Minh sẽ làm thế! Anh Minh bây giờ không phải là bang chủ nữa nhưng, nhưng mà sớm muộn gì anh ấy cũng tiếp quản lại bang Thanh Long thôi. Tao,tao, mày cũng biết tính của bố tạo mà. Ông ấy tuy là nịnh cao đạp dưới nhưng vẫn một mực tôn trọng anh Minh, nể mặt anh Minh hãy tha cho tao đi.”







Hắn ra sức thổi tắt bật lửa rồi khóc lóc cầu xin tôi, rồi còn nói bây giờ Khương Minh ở bang Thanh Long bị người ta làm khó. Rất nhiều người muốn đuổi hẳn ra ngoài cho nên mới tung tin đồn ra ngoài nói hắn là bang chủ của bang Thanh Long để hi vọng rằng có thể đổ hết nỗi hận của bang Hồng Đăng lên người hắn ta. Sau đó hắn còn bảo đảm với tôi rằng nhà họ Trần luôn ủng hộ Khương Minh, tuyệt đối không làm trò gì lén lút sau lưng hắn.

Nghĩ một lát rồi tôi nói: “Nói cho tao biết thêm về chuyện của Khương Minh đi!”







và ung no tác
Trần Ngọc Châu đã bị dọa cho khiếp vía rồi nên chỉ cần giữ được tính mạng thì gì hắn cũng nói ra, hắn không phân biệt được những lời không nên nói và những lời nên nói nữa.







Vốn dĩ hắn đã không thông minh gì, lúc này lại đã kinh sợ đến đần ra nên chỉ đành cầu xin tôi tha cho hắn một mạng thôi.

Sở Tiêu Tiêu không dám nói xen vào câu nào, chỉ nhìn tôi đầy hứng thú, hình như đang suy nghĩ gì đó.







Trần Ngọc Châu nói rằng dạo gần đây Khương Minh mới quay lại bang Thanh Long, sau khi Cát Vân Phi chết thì người mới đã lên nắm chức bang chủ. Có rất nhiều người cũ không phục nên mời Khương Minh về.

Vốn dĩ Khương Minh rất có địa vị ở bang Thanh Long, hắn là một tên cậu ấm nhà giàu không có tài cán gì nhưng mà tên này rất có mưu trí và xảo quyệt, lại khéo nịnh hót nên lên như diều gặp gió ở bang Thanh Long.“Vốn dĩ quan hệ của anh Minh ở bang Thanh Long rất tốt, sau khi Cát Vân Phi chết thì anh ấy từng là người được chọn làm bang chủ tiếp theo.”







Tôi hừ lạnh một tiếng: “Mày không phải là người của bang Thanh Long mà đến chuyện này mày cũng biết ư?”

“Tao...mkhông phải tạo mà là bố tạo. Trước đây dịp lễ tết ông ấy chỉ tặng quà cho Cát Vân Phi nhưng sau này Cát Vân Phi chết thì vị trí bang chủ còn trống, ông ấy liền tặng quà cho Khương Minh.”







“Bố mày cũng am hiểu hướng gió của thị trường thành phố Thông nhỉ.”

Trần Ngọc Châu mặt mày ủ rũ nói:







“Chuyện này không liên quan đến tạo, đều là bố tao làm hết. Lúc đó ai cũng đồn Khương Minh là bang chủ của bang Thanh Long. Sau này bang Hồng Đăng tách ra từ bang Thanh Long thì cứ quậy phá mấy năm liền. Tạo cũng cho rằng Khương Minh là bang chủ của bang Thanh Long... Kết quả sau này bố tao không đi theo Khương Minh nữa."Sở Tiêu Tiêu lấy làm lạ: “Vậy bây giờ bang chủ là ai?”

Trần Ngọc Châu lắc đầu như trống bởi: “Tôi thật sự không biết.







“Thân phận này có gì mà đáng giữ bí mật chứ? Bố mày không đi theo nữa ư?” Sở Tiêu Tiêu không tin, bèn đá Trần Ngọc Châu một cái: “Nói!”

Trần Ngọc Châu bị giày cao gót của cô ấy đá một phát vào mặt nhưng cũng không dám nhúc nhích mà chỉ đành cầu xin: “Tao thật sự không biết, sau khi Cát Vân Phi chết thì mấy ông lớn của thành phố Thông này bị dọa cho một vố, bang chủ bang Hồng Đăng là ai cũng không ai biết rõ.”







Tôi nháy mắt ra hiệu với Sở Tiêu Tiêu bảo cô ấy tránh xa Trần Ngọc Châu một chút. Vốn dĩ tôi nghĩ tại sao Triệu Tử Thâm lại che giấu thân phận như thế chứ, làm anh cả bang chủ xã hội đen là một việc huênh hoang ngạo mạn, vậy mà anh ta cứ làm y như là đảng ngầm chẳng bằng.Đột nhiên Trần Ngọc Châu như bừng tỉnh, hắn liền hỏi: “Mày, mày hỏi nhiều chuyện về bang Thanh Long như thế làm gì hả? Mày, mày muốn mọi bí mật của bang Thanh Long từ tao chứ gì, đừng có mơ!”

Sở Tiêu Tiêu cũng quay đầu nhìn tôi nhưng cô ấy dường như cũng không tin đây là mục đích của tôi.







“Xem ra mày cũng không ngu lắm. Tạo và bang Thanh Long kết thù kết oán vậy rồi. Tao cũng nói thật với mày vậy, mấy ngày tao bị bắt vào trại giam tạo đã quen với lão Cừu của bang Hồng Đăng trong đó. À, chuyện này cũng phải cảm ơn mày nhiều đấy vì nếu không có mày thì tao cũng sẽ không quen biết được nhiều anh em của bang Hồng Đăng như thế. Bang Hồng Đăng và bang Thanh Long không đội trời chung với nhau, tạo có cơ hội thì đương nhiên là phải giúp họ nghe ngóng về chuyện của bang Thanh Long rồi.”

“Mày, mày đừng hỏi tạo. Tao cũng không hiểu rõ về bang Thanh Long lắm, mỗi lần bố tao nói chuyện với họ tạocũng không hiểu gì cả.”







Trần Ngọc Châu sợ hãi rụt người ra sau.

“Tạo tin mày, tao chỉ hỏi về Khương Mình thôi.” Tôi nói: "Nghe nói Cát Vân Phi là do Khương Minh giết?"







“Tao thật sự không biết. Trương Siêu, mày kì lạ lắm, có phải mày muốn nghe ngóng về anh Minh không? Tao thật sự không biết rõ."

Mẹ nó, tên này cũng có chút thông minh đấy. Tôi đành nói: “Tao cũng chỉ nghe người của bang Hồng Đăng nhắc về Khương Minh thôi. Khương Minh là kẻ địch của bang Thanh Long thì chính là bạn của chúng tao rồi. Tao hi vọng có thể hợp tác với hắn ta để loại bỏ bang Thanh Long thì có gì không đúng chứ?”







“Trương Siêu, tao đã tha cho mày một mạng thì lần này mày cũng tha cho tạo đi. Mày đừng động đến Khương Minh, tên Khương Minh này không động đến được đầu vì người chết trong tay hắn nhiều lắm rồi. Người trên giang hồ đều nói hắn là người giết Cát Vân Phi nhưngcó chứng cứ không? Không hề. Khi Cát Màm Phi chết thì hắn không còn ở thành phổ thông nữa nhưng sao mọi người đều tin? Vì trên tay kẻ này nhuốm máu người qua nhiều rồi

Tôi liền hỏi: "Còn có ai chết trong tay hần nữa?







“Khi hắn còn ở bang Thanh Long, người chết trong tay hắn không mười người thì cũng đến tám người rồi. Người này tâm địa rất độc ác, hơn nữa còn rất nham hiểm, người bị hắn hại đều được ngụy tạo là việc ngoài ý muốn nên cho dù cảnh sát điều tra cũng không điều tra được. Bố tao đã bảo tao nhất định phải tôn trọng Khương Minh, tuyệt đối không thể đặc tôi với hắn. Nghe nói là từ trước đến nay Khương Minh giết người đều không mượn tay của bang Thanh Long, hơn nữa còn ngụy tạo là việc ngoài ý muốn hoặc là tai nạn xe. Ai ai cũng biết là cho hắn giết người nhưng lại không lan gì được hầm. Trương Siêu, tạo cầu xin trày đó. Tạo đã mói cho mày biết việc này thì mày tha cho tạo một mạng đi, mày hãy bỏ qua cho tạo đi.”Đầu óc tôi vang ầm lên một tiếng rồi đứng sừng tại chỗ, lúc này não tôi hoàn toàn trống trơn mãi cũng không định thần lại được.

“Mày nói như thể có chứng cứ không?” Tôi nói từng chữ từng chữ một.







“Tao không có chứng cứ nhưng bố tạo không thể nào lừa tạo được.”

“Nhảm nhí, lời của mày nói không đáng tin chút nào. Tay mày cũng đã nhuốm máu người, mày không chỉ giết chết người phụ nữ bị mày cưỡng hiếp mà còn tự tay giết chết con ruột của mày. Một tên vô liêm sỉ bỉ ổi như mày thì có lời nào đáng tin hả?”







Sở Tiêu Tiêu vỗ vào vai tôi rồi gọi nhỏ tên tôi, lúc này tôi mới ý thức được là tôi đã quá kích động rồi.

Trên trán tôi đều là mồ hôi, móng tay ấn chặt vào lòng bàn tay đến mức nổi ra cả đường gân, vì kích động quá nên làm cho vết thương trên ngực tôi bỗng dưng đau nhói.Tôi há miệng ra, trong đầu óc tôi lúc bấy giờ trống rỗng, không nói nên lời được, chỉ muốn chôn sống Trần Ngọc Châu cho xong chuyện. Tôi không nghĩ gì nhiều mà chỉ muốn giết chết hai bố con có thể là hung thủ này cho xong...







“Tao không giết người, người đó không phải do tao giết mà là...” Trần Ngọc Châu kích động quá nên buột miệng nói ra nhưng khi nói đến điểm quan trọng thì hắn đột nhiên dường như nghĩ ra điều gì đó nên không nói tiếp nữa.

Giống như hắn đang giấu giếm điều gì đó không chịu nói ra nhưng mà tên này hay nói dối như thế thì quỷ mới biết hắn có phải đang giở trò lạt mềm buộc chặt hay không.







Vào lúc này thì bàn tay nhỏ bé mềm mại của Sở Tiêu Tiêu nắm lấy tay tôi rồi thay tôi nói với Trần Ngọc Châu: “Trần Ngọc Châu à, nếu mày thật sự không muốn chết thì nói hết chuyện của Khương Minh ra đi, Khương Minh rốt cuộc là người như thế nào, bao nhiêu tuổi, sống ở đầu, nói rõ ràng ra hết đi.”Trần Ngọc Châu lắp ba lắp bắp hỏi: “Bọn mày hỏi chuyện của anh ta làm gì?”

Sở Tiêu Tiêu thở dài một hơi: "Không cần mày quan tâm, mày có nói hay không? Không nói thì tao châm lửa đấy, cho mày mười giây để suy nghĩ.”








“Không đúng, bọn mày đang moi tin từ tao đúng không. Trương Siêu, từ lúc đầu mày đã âm mưu muốn mọi thông tin của Khương Minh từ tao rồi đúng không? Rốt cuộc mày có quan hệ gì với Khương Minh hả?”

Sở Tiêu Tiêu hoàn toàn không cho hắn cơ hội để thở mà lập tức hỏi: “Còn năm giây nữa, có nói hay không?”







“Được thôi, tao sẽ nói chuyện này cho Khương Minh biết, bọn mày chết chắc rồi...”

“Đếm ngược ba giây nữa.”







“Mày...

"0..."“Mày có đếm đâu!”







Sở Tiêu Tiêu bật bật lửa lên một cách dứt khoát không chút do dự, Trần Ngọc Châu biển sắc. Lúc này hắn mới biết rằng Sở Tiêu Tiêu không hề nói đùa nên bèn vội vàng xin tha mạng.

Hắn vội vàng nói hết mọi chuyện hắn biết về Khương Minh cho chúng tôi biết, trước khi hắn nói thì Sở Tiêu Tiêu đã bật lên quay lại. Nếu hắn dám nói chuyện này cho người khác biết thì chúng tôi sẽ giao đoạn video này cho Khương Minh để hắn biết rằng người bán đứng hắn là ai. Chúng ta có chết thì cùng chết.







Nhưng tiếc là Trần Ngọc Châu biết quá ít chuyện về Khương Minh, phần lớn đều là những tin tức không có ích gì, chỉ có hai tin có ích.

Một là ảnh của Khương Minh, trong điện thoại của hắn có một bức ảnh của Khương Minh. Tôi móc điện thoại trong túi quần áo của hắn rồi mở ảnh của Khương Minh xem. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dung mạo của hắn.Dung mạo của tên này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, hắn trông có vẻ rất trung hậu, dáng người cao, mái tóc hoa râm và mặc một bộ vest trông rất lịch lãm, đang cầm một ly rượu nói chuyện với người khác.







Trần Ngọc Châu nói bức ảnh này là lúc hẳn tham gia tiệc rượu bất cẩn chụp được.

“Tiệc rượu gì thế?” Tôi hỏi: “Sao mấy người lại có cơ hội cùng tham gia tiệc rượu? Hai người trông có vẻ không cùng một loại người.”







“Mày không hiểu về cuộc sống của giới thượng lưu bọn tao đâu. Kiểu tiệc rượu như thế này chỉ người giàu có mới tham gia được. Đây là tiệc rượu một tháng tổ chức một lần ở quán rượu, chỉ cần chủ quán rượu có rượu lâu năm thì sẽ gọi mọi người đến cùng thưởng thức. Nhưng mà chỉ dành cho hội viên, tạo có thể vào được chứ mày thì không.”

Đây là tin tức có ích thứ hai, Khương Minh sẽ xuất hiện và tham gia tiệc rượu định kì.Tôi còn chưa nói gì thì một chiếc giày đã đập vào mặt Trần Ngọc Châu, Trần Ngọc Châu hét lên một tiếng. Lúc này hắn không có sức để mắng chửi nữa mà chỉ đành để giành chút sức lực cuối cùng để đi cầu xin.







“Bớt nói nhảm đi, tiệc rượu gì hả, khi nào thì tổ chức? Khi nào thì kết thúc? Làm thể nào để trở thành hội viên được.”

“Cần, phải cần phí là ba triệu thì mới tham gia được. Cho dù tao nói cho mày biết mày cũng không vào hội được đâu.”







Chiếc giày cao gót của Sở Tiêu Tiêu lại đá mạnh một cái khiến Trần Ngọc Châu đau điếng nổ đom đóm mắt.

“Mày đúng là loại khinh người quá đáng, mày vào được tiệc rượu mà Trương Siêu không vào được ư?”







Trần Ngọc Châu ấp úng, tôi biết là hắn muốn nói gì. Hắn muốn nói là tôi nghèo nhưng bây giờ bị như thế này nên hắn cũng không dám ngông cuồng nữa.

“Không còn sớm nữa, mày về nghỉ ngơiđi.” Tôi cười rồi nói: “Ban đầu tạo đã không muốn giết mày rồi, không ngờ mày lại nhát gan như thế.”







Trần Ngọc Châu ngây người ra, há hốc miệng không biết nên nói gì.

Tôi nói: “Ôi trời, mày xem lại mày đi. Mày đến tìm tạo thì cứ đến đi chứ còn đưa theo xăng và bật lửa làm gì hả? Không đùa được với lửa đâu.”







“Mày...” Trần Ngọc Châu thấy tôi cởi trói cho hắn thì á khẩu không biết nói gì nữa.

Sở Tiêu Tiêu cũng cười nói: “Đúng thế, mau về đi, về nhà rồi nói với bố mày là mày bị ngã. Mày cũng không muốn đoạn video trong tay tao được gửi cho Khương Minh chứ.”







“Chúng mày!” Trần Ngọc Châu giận dữ nói: “Chúng mày thật vô liêm sỉ, xóa cho tạo. Chúng mày vốn dĩ không dám giết tao."

Tôi nói: “Đúng thế, giết người là phạm pháp mà, sao tao có thể giết ngườiđược chứ."







“Mày lừa tao!”

Lúc này Trần Ngọc Châu mới hiểu tôi không làm gì được hắn và hắn đã bị tôi lừa một vố để hắn nói ra người mà cả thành phố Thông này không ai dám động đến. Bây giờ hắn mới thực sự bị tôi nằm điểm yếu, nếu hắn động đến tôi thì hẳn sẽ chết chắc!







Tôi hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Đúng thế, ai bảo mày ngu. Chúng tạo không dám giết người, giết người thì làm được gì chứ, lập mưu kế mới là thượng sách. Cút đi, sau này đừng để tạo nhìn thấy mày nữa, nếu không mày sẽ biết hậu quả đấy.”

Cho dù thế nào Trần Ngọc Châu cũng không ngờ lần này lại bị tôi lừa một vố như thế.







Bị đánh cho một trận, bị lừa một vố rồi còn bị tôi nắm thóp, Trần Ngọc Châu tức đến nỗi xém chút hộc máu.

Hắn muốn chửi vài câu nhưng thấy SởTiêu Tiêu đứng trước mặt hận thi liên cụp đuôi lại







Cuối cùng Trần Ngọc Châu không còn cách nào khác chỉ đành nuốt cục tức quay về

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK