**********
“Cô, cô đừng khóc, tôi không cố ý, tôi chỉ muốn...”
Lâm Phương cười gượng gạo: "Em biết, tự em không tốt. Em vẫn nghĩ về những ngày trước anh đối xử tốt với em như vậy, đều đã một đi không trở lại nữa, nhưng không thể trách anh được, cũng không thể trách Tiêu Tiêu, đều là do em không tốt. Trương Siêu, anh đừng căm thù em như vậy, lúc đó em thật sự khó xử. Nhưng mà anh hận em cũng đúng, dù sao em cũng đáng bị như vậy.
Cô ta khiến tôi bỗng chốc nghẹn họng, nói không nên lời. Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước cổng Tuấn Nhiên, tôi nhìn tòa cao ốc của Tuấn Nhiên, trong lòng cảm thấy phức tạp hỗn loạn. “Lâm Phương, trước đây tôi rất tin tưởng cô, nhưng cô đã lừa tôi, điều đó thực sự khiến tôi rất đau lòng. Nhưng đó đều là chuyện đã qua, tôi chỉ muốn hỏi cô một việc, từ nay về sau, cô có thể thực sự coi tôi là bạn bè, không phản bội tôi không?”
Lâm Phương xúc động nói: "Đương nhiên! Em vẫn luôn hối hận chuyện ngày ấy, đã luôn muốn giải thích với anh. Anh hãy cho em một cơ hội, em nhất định sẽ bù đắp cho anh.”
Nếu là trước kia tôi thật không tin nổi Lâm Phương sẽ nói chuyện với tôi như thế, nữ thần ngồi tít trên cao, không vướng một hạt bụi trần như cô ta sẽ nói những điều như vậy với tôi sao.
Nhưng giờ phút này trong lòng tôi không có chút lăn tăn này, tôi lại liếc nhìn tòa cao ốc Tuấn Nhiên và nói: "Cô có muốn lên đó uống chén trà cùng tôi không? Hay là cô về công ty trước, tránh để bị ghi là bỏ bê công việc.”
Lâm Phương cau mày: “Anh đang đuổi em về sao?” “Cô nghĩ sao thì chính là vậy” Tâm trạng tôi cực kỳ trầm trọng, hít sâu một hơi rồi đáp. “Chúng ta coi như đã làm hòa nhé? Em muốn vào Tuấn Nhiên xem thử được không?"
Cô ta vừa nói hết câu, trong chốc lát tôi không biết nên đối mặt với Lâm Phương thế nào. Một lúc sau, tôi mới nở nụ cười nhẹ nhõm. “Được rồi, cô theo tôi đi lên
Lâm Phương khó hiểu khi thấy tôi lúc thì lúc đầu lúc lại bật cười, nhưng nghe tôi mời cô ta tới Tuấn Nhiên, tâm trạng cô ta lập tức tốt lên và cười theo tôi
Lễ tân của Tuấn Nhiên hôm nay không phải Lâm Nguyệt Nhi nhưng ông Cam đã thông báo trước. bảo nhân viên lễ tâm lên lút đề tôi vào, không đề Liễu Vinh biết chuyện này
Lúc lề tâm bầm thang máy giúp tôi, tôi thuận miệng hồi cô ấy. Hôm nay Làm Nguyệt Nhìn nghi sao?
Không ngờ sắc mặt là tâm đột nhiên thay đổi, cô ta lập tức ngày người rồi lắp bào "Có cô ấy không đi làm. Tôi không biết cụ thể ...
Nói xong, cô ta vội vàng rời khỏi thang máy, tôi muốn truy hỏi cũng không kịp nữa, cửa thang may khép lại thang máy đã bắt đầu đi làm
Nhưng tôi không nhìn nhầm, sắc mặt cô ta hoảng hốt lạ thường, hiển nhiên là Lâm Nguyệt Nhi đã xảy ra chuyện gì đó.
Ngày ấy nếu không có Lâm Nguyệt Nhi giúp đỡ, tôi sẽ không thuận lợi cứu được ông Cam ra, rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Không phải là bị liên lụy từ chuyện ngày ấy chứ? Không được lát nữa tôi phải hỏi thử ông Cam.
Lâm Phương vẫn nhìn tôi, không biết vì sao tôi lại đăm chiêu ủ dột vậy, tôi cũng không muốn nói việc này cho Lâm Phương biết.
Thang máy nhanh chóng tới nơi, ông Cam đã chờ tôi từ lâu và mau chóng ra nghênh đón. “Thế nào rồi?” Tôi hỏi.
Ông Cam nhìn thấy Lâm Phương, bác ấy không biết có thể tin tưởng Lâm Phương được hay không. “Đây là bạn học cùng trường cấp ba với cháu, cô ấy tên Lâm Phương." Tôi nói.
Biểu cảm của ông Cam lập tức trở nên đặc sắc, người trong công ty Lục Thông đã biết hết chuyện ồn ào huyên náo giữa tôi và Lâm Phương, ông Cam là đầu não của Tuấn Nhiên, làm sao lại không biết tin tức của ông chủ nhỏ như tôi chứ?
Nhưng ở ngay trước mặt Lâm Phương, bác ấy cũng không tiện hỏi thêm cái gì. “Xin chào xin chào, quả nhiên là bên chàng đẹp trai có nhiều người đẹp mà.” Ông Cam nói mấy câu khách sáo rồi kêu một tiếng: “Thư ký Ngô, anh dẫn cô gái xinh đẹp này đi nghỉ ngơi một lát đi.”
Lâm Phương hoảng hốt nhìn về phía tôi, trông có hơi sợ hãi, bản chất cáo già của ông Cam lúc này lại xuất hiện. Bác ấy bày ra khuôn mặt ông lão hiền lành nói với Lâm Phương: “Trước mắt cô uống ly trà cùng thư ký đã, tôi đã có tuổi rồi, cần phải đi vệ sinh gấp, sau đó sẽ ra. Bây giờ thời gian của chúng tôi rất eo hẹp, chỉ có thể làm phiền ông chủ của cô tới nhà vệ sinh cùng tôi, tranh thủ thời gian nói rõ mọi chuyện.”
Lâm Phương sao có thể là đối thủ của ông Cam, cô ta bị lừa xoay mòng mòng, liền gật đầu và đi cùng thư kỷ Ngôi. "Bác Cam, bác cũng biết điền qua đi, đến nước đi tè để lần trốn cũng đem ra het."
Tôi trêu chọc ông Cam trong lúc chúng tôi đi về hướng nhà vệ sinh.
Ông Cam trợn mắt nhìn tôi một cái “Đàn bà như vậy châu cũng giữ bên mình sao? Với điều kiện của châu, loại đàn bà nào mà không có?” “Được rồi bác Cam, bác đừng nói nữa, cháu biết phải làm gì. Bắc nói xem, tình hình bây giờ rốt cuộc là thế nào?” “Liễu Vinh đột nhiên muốn triệu tập hội nghị cổ đông, ngoại trừ Hàn Khôn ở nước ngoài, mọi người gần như đã tới đông đủ. “Không ổn, Liễu Vinh có thể thuyết phục nhiều cổ đông tham dự như vậy, có phải đã bí mật giao hẹn gì với bọn họ rồi không?”
Ông Cam sốt ruột nói: “Bác cũng nghĩ như vậy. Haizz, rõ ràng bác đã chuẩn bị xong hết rồi, tất cả mọi người đều tỏ vẻ sẽ trung thành với Luật sư Hàn, ai mà ngờ, ngay trong lúc mấu chốt này, không biết ai lại phát tán lời đồn rằng Luật sư Hàn đã xảy ra chuyện ở Đan Mạch, bị mất tích rồi!”
Tôi biết đó không phải sự thật, nhưng lúc ông Cam nói như vậy, trong lòng tôi vẫn giật mình thon thót, lỗ tai ong ong, mắt tôi sầm lại, suýt chút nữa đứng không vững.
Từ sau khi bố tôi qua đời, tôi vẫn luôn coi Hàn Khôn là bố mình, nếu chú ấy thật sự gặp phải chuyện gì... “Chú Hàn sẽ không có việc gì đâu, nếu chủ ấy xảy ra chuyện chắc chắn sẽ không chỉ là tin đồn nho nhỏ trong công ty nữa, mà Liễu Vinh nhất định sẽ rêu rao khắp nơi.” Tôi ép bản thân tỉnh táo lai.
Ông Cam nói: "Đúng vậy, Hàn Khôn nhất định còn sống. Nhưng tới tận bây giờ ông ấy vẫn chưa từng mất liên lạc, ngày trước đi Đan Mạch cho dù chưa về cũng tuyệt đối không mất liên lạc. Bác đã cử người đi tìm, cháu yên tâm đi, nhất định sẽ có tin tức tốt. Việc quan trọng bây giờ chính là ở công ty, Liễu Vinh ép vua thoái vị, mấy cổ đông nghe lời đồn xong không biết có làm phản hay không, tình thể của chúng ta rất cấp bách. “Ông Cam, ông đang trốn ở đây à?” Đúng lúc này, giọng nói của Liễu Vinh bỗng vọng vào nhà vệ sinh.
Tôi vội vàng liếc mắt ra hiệu với ông Cam, sau đó nấp vào buồng bên cạnh.
Tôi nín thở, không phát ra một chút tiếng động nào. Đương nhiên Liễu Vinh cũng không phát hiện ra tôi, người lính chúng tôi, giỏi nhất việc mai phục và ẩn giấu.
Liễu Vịnh bước tới, ông ta phát hiện trong nhà vệ sinh chỉ có một người liền giật mình: “Một mình ông lầm bầm gì vậy?”
Ông Cam nở nụ cười ngoài mặt: “Sếp Liễu thật quan tâm tôi mà, tôi chẳng qua chỉ tự nói chuyện một mình thôi.” “Ha ha, ông Cam à, tuổi ông cũng chưa cao, sao lại nói như người già mắc bệnh lú lẫn vậy chứ?"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Liễu Vinh cũng không tin, ông ta bắt đầu đẩy hết cánh cửa buồng này đến cánh cửa buồng khác. Tôi nghe thấy ông ta đã mở cánh cửa buồng bên cạnh, chẳng mấy chốc sẽ mở tới buồng của tôi, quả nhiên, giây tiếp theo, Liễu Vinh đã đứng ở bên ngoài căn buồng của tôi. “Tôi bị chứng lú lẫn của người già không tốt sao? Sếp Liễu cũng không cần hao tâm tổn sức giết tôi. Đêm ấy bão bùng, sếp Liễu chơi đã mệt chưa? Nếu như tôi già cả lú lẫn, chẳng phải sẽ giúp ông bớt phiền lòng hơn sao?” Ông Cam mang theo ý cười nói, nhưng tuyệt đối không phải nói đùa.
Liễu Vinh cười ha hả: “Ông Cam à ông Cam, tôi đã biết ông nhiều năm như vậy, nhưng có đôi khi tôi thật sự không hiểu được ông, tại sao ông phải một mực làm việc cho Hàn Khôn như vậy chứ? Ông ta có cái gì đáng được ông làm thế?” “Tôi không làm việc cho Hàn Khôn, tôi làm việc cho Tuấn Nhiên. Tôi nhận tiền lượng của Tuấn Nhiên, phải thay Tuấn Nhiên làm việc, nhận tiền của người ta thì phải trừ họa cho người ta chứ sao." “Ông Cam à, ông không cần phải lừa mình dối người. Sau khi Tuấn Nhiên mang họ Liễu, nó vẫn là Tuấn Nhiên, hơn nữa tôi sẽ khiến nó càng phát triển mạnh mẽ hơn. Người thức thời mới là anh hùng, ông đã từng tuổi này rồi, sao không theo tôi đánh cược một lần đi, một phen này chắc chắn không thua đâu.”