Chu Tiểu Cường không can tâm hỏi: Người này rốt cuộc là ai, thân phận như thế sao lại đến nơi như thế này?"
Mặc dù họ nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nghe được rất rõ.
Tên cai ngục vội nói: "Có...có thể là người mà nhà họ Trần cử đến để xử lí hắn đấy. Tên này làm lớn chuyện thế thì phải mời người có tiếng tăm đến xử lý chứ.”
"Đúng thế, chắc ông ta cũng vì chuyện của Trương Siêu mà đến đó."
Người đàn ông quay đầu lại nhìn Chu Tiểu Cường và tên cai ngục ở đằng sau ý bảo cục trưởng đưa hai tên này ra ngoài. Cục trưởng hận không thế xé nát mặt hai tên này, nên ngay lập tức ra lệnh cho bọn thuộc hạ.
Tôi đứng thẳng người dậy, tôi cao hơn người đàn ông này một cái đầu nhưng dưới uy nghiêm của ông ấy tôi cứ cảm thấy tôi là một tên lính mới đang tiếp nhận lời dạy dỗ.
Tôi không thể kính lễ mà chỉ có thể đứng nghiêm.
"Chào lão thủ trưởng."
" Thủ trưởng thì thủ trưởng, đừng thêm từ lão nữa."
Tôi có thể cảm nhận được mấy người cảnh sát đi theo sau ông ấy ngạc nhiên đến nỗi cằm sắp rớt xuống đất mất rồi.
Sững sờ tầm năm phút và vẫn là cục, trưởng Trương phản ứng nhanh nhạy liền bảo bọn thuộc hạ mở còng tay của tôi ra.
Tôi nghiêm túc chào theo nghi thúc quân đội, trong lòng cảm thấy rất xúc động.
Tôi biết sẽ có người đến cứu tôi và Hàn Khôn sẽ đến nhưng cho dù thế nào tôi cũng không ngờ lão thủ trưởng lại vì tôi mà bay từ Tây Nam đến đây!
Sau khi hành lễ xong lão thủ trưởng liền giơ hai cánh tay ra ôm chầm lấy tôi.
“Được rồi, ngồi xuống đi.”
Lão thủ trưởng quay qua nhìn cục trưởng Trương: "Hành hình bức cung, phía cảnh sát các cậu bây giờ xử lí thế nào?"
" Lão...thủ trưởng. Anh ra chỉ thị đi ạ.”
“Hai hệ thống cảnh sát và quân đội khác nhau, sao tôi có thể chỉ đạo công việc của các anh chứ. Lần này tôi đến chỉ là với thân phận là lãnh đạo cũ đến thăm Trương Siêu, tôi và cậu ấy đồng vai sát cánh trên chiến trường tình cảm sâu đậm như bố con. Nhưng tôi cũng không thể vi phạm pháp luật lạm dụng chức quyền được. Nên là cục trưởng Trương cứ ra chỉ thị đi."
Cho dù những câu này không có chữ nào đáng sợ nhưng mồ hôi cục trưởng Trương sắp chảy xuống chân rồi.
Mấy chữ tình cảm sâu đậm như bố con này còn có áp lực hơn bất cứ lời nói uy hiếp nào.
Thử hỏi xem ai dám ra tay với người có tình cảm như bố con với lão thủ trưởng chứ?
Lúc này cục trưởng Trương hận không thể giết chết tên Chu Tiểu Cường này, anh ta cắn chặt răng rồi nói: “Sa thải!"
Chắc chắn Chu Tiểu Cường không ngờ nghề nghiệp của mình lại bị hủy hoại trong chốc lát như vậy.
“Đi xử lý đi, mấy cậu ra ngoài trước đi. Tôi có vài câu muốn nói với Trương Siêu và chuyện hôm nay tôi đến đây nhất định phải giữ kín!”
“Ông già!"
Tôi nhanh chân đến chỗ lão thủ trưởng rồi nắm lấy vai ông ấy.
"Nói với cậu bao nhiêu lần rồi hả, gọi ông thì được nhưng không thể gọi là ông già”.
Trong lòng tôi vui mừng như nở hoa: “Thật không ngờ có thể gặp chú ở thành phố Thông này. Hôm nay cháu bao, phải mời chú ăn một bữa ra trò chứ!”
Không ngờ mặt lão thủ trưởng bỗng nhiên nghiêm nghị lại rồi đẩy tôi ra: “Tránh ra, cậu đã quên mất kỉ luật của quân đội rồi. Tôi không thể ăn cơm cậu mời được."
Tôi vội vàng năn nỉ ông ấy, ông ấy lại tức giận đẩy tôi ra.
“Cậu tưởng tôi già đến nỗi không đi được nữa hả? May là cậu không còn là lính dưới tay tôi nữa nếu không tôi phải trị tội cậu không tôn trọng cấp trên đấy.”
Tôi bèn cười haha, lúc này một chàng trai đứng bên cạnh hét lên một tiếng: " Đội trưởng Trương!"
"Tiểu Thái, cậu cũng theo đến đây à?"
"Thủ trưởng nói là muốn đến thành phố Thông nên em cũng đòi theo đến đây. Đội trưởng Trương, chúng ta lâu rồi không gặp nhau nhỉ! Anh cũng không về thăm lại đội Báo tuyết!"
Tôi thật không ngờ lại có thể gặp được những chiến hữu vừa quen thuộc vừa đáng tin tưởng này ở đây!
Rời khỏi quân đội lâu như vậy rồi và điều tôi không thể quên đi chính là bọn họ. Những ngày tháng kề vai sát cánh cùng chiến đấu, cho dù là những trận bom đạn liên tiếp nhưng tôi không hề sợ hãi chút nào bởi vì sau lưng tôi còn có bọn họ.
Tôi cứ đòi mời họ ăn cơm bằng được nhưng thủ trưởng cứ không chịu.
“Ông già, chú làm thế thì không phải đạo rồi. Khó khăn lắm chú mới đến thành phố Thông một chuyến mà còn không cho cháu mời chú một bữa ư? Chú không đói còn Tiểu Thái thì sao?"
“Tôi vừa nói xong Tiêu Thái liền cười ngốc nghếch nói với tôi: “ Đội trưởng Trương, em không đói."
Tôi vò vò đầu rồi nói: "Tên ngốc này”.
Lão thủ trưởng nheo mắt rồi nói: “ Nếu cậu muốn mời khách thì để tôi đưa một đoàn người đến đây, cậu mời hết nhé."
Tôi tính qua số người rồi không nghĩ gì thêm liền vỗ ngực nói: “Đương nhiên, thủ trưởng cho cháu mượn điện thoại để cháu sắp xếp một lát."
Điện thoại của tôi bị trại giam thu mất rồi.
Tiểu Thái lại nhìn tôi từ kính chiếu hậu rồi cười một cách ngốc nghếch: " Đội trưởng Trương, vậy thì đắt lắm đấy. Chỉ có em và lão thủ trưởng đến đây thôi chứ không có đoàn nào đâu."
Lão thủ trưởng liếc nhìn tôi một cái rồi nói: "Thằng nhóc này bây giờ giàu rồi, gọi cậu là Trương Bán Thành cũng không khoa trương quả chứ. Nói xem nào, con trai của người giàu nhất thành phố sau lại rơi vào bước đường này? Nhà họ Trương không ai quan tâm đến cậu à?"
Tôi lắc lắc cổ rồi chỉ đành kể những chuyện xảy ra sau khi trở về thành phố Thông cho thủ trưởng nghe.
Tôi hoàn toàn không có gì để giấu giếm thủ trưởng và Tiểu Thái vì hai người này là người mà tôi tin tưởng nhất. Tôi có thể chắc chắn rằng hai người họ tuyệt đối sẽ không bán đứng tôi.
Nghe tôi nói xong lão thủ trưởng bèn gật gật đầu nói: " Thằng nhóc này biết che giấu thân phận đấy, xem ra còn chưa đắc ý đến nỗi hư hỏng đâu. Tôi đến tìm cậu coi như là đúng rồi đấy."
“Ông già, không phải chú đến để bảo lãnh cho cháu sao?” Tôi sững sờ hỏi.
Lão thủ trưởng cười rồi nói: “ Cậu bị phần tử khủng bố bắt hả hay là bị quân địch cầm tù mà cần tôi đích thân đến đưa cậu ra ngoài? Binh lính dưới tay tôi có thể chịu khổ, chịu mệt, chịu oan ức, chút oan ức này cậu chịu đựng được đấy."
Tôi buồn bực giận dỗi nói một câu: “Lần này là oan ức thật đấy"
Tiểu Thái cười ngốc nghếch đi lên: “ Đội trưởng Trương anh đừng nghe lời thủ trưởng nói. Lần này chúng tôi đến tìm anh là có việc quan trọng đấy. Anh nhìn xem đây là gì?"
Cậu ta móc một khẩu súng trong túi áo ra rồi ném qua cho tôi.
Tôi vừa nhìn vừa thấy quen mắt sau đó liền giơ lên cao ngắm nhìn một lúc và cái ống ngắm khác thường này đã khiến tôi nhớ ra là chuyện gì rồi.
“Chỗ cháu cũng có một khẩu súng y đúc."
" Cái gì?" Lúc này lão thủ trưởng và Tiểu Thái đều vô cùng ngạc nhiên.
“Mấy hôm trước có một tên sát thủ người Thái Lan muốn ám sát cháu và hắn dùng loại súng này nhưng đã bị cháu cướp lấy rồi”.
“Cậu chắc chắn là loại súng này sao? Không nhận nhầm chứ?"
"Cháu không thể nhận nhâm được. Loai súng này rất nặng, rõ ràng nó là loại súng tự chế. Nó không có rãnh nòng súng và ống ngắm bị lệch do đó chắc chắn là cùng một loại." Ông già này từ trước đến nay luôn chỉ huy binh đặc chủng trấn giữ biên giới phía Tây Nam, ông ấy chắc chắn không vì khẩu súng này mà chạy đến đây đâu. Tôi liên bố sung thêm một câu là súng buôn lậu sao?"
Lão thủ trưởng gật đầu: "Đúng thế. Lô súng đạn dược buôn lậu này chúng tôi đã nhắm rất lâu rồi. Haizz đáng tiếc là mất dấu vết rồi và dấu vết cuối cùng đứt đoạn ở thành phố Thông này."
“Chuyện này nên thương lượng với bên cảnh sát." Tôi nói.
Lão thủ trưởng nhăn mày rồi khươ tay: " Không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
Tôi nhìn chằm chằm khẩu súng rồi nghĩ ngợi một lúc liền hiểu ra sự lo âu của lão thủ trưởng.
Lô súng này đội Báo tuyết đã nhắm rất lâu rồi cuối cùng lại mất dấu ở thành phố Thông. Điều này chứng tỏ ở thành phố Thông này có người đã "rửa" lô súng này.
“Chú lo là trong đó có cảnh sát nhúng tay vào ư."
Lão thủ trưởng không nói gì thêm chỉ trầm ngâm gật đầu.
Tiểu Thái liền nói: "Vốn dĩ chúng tôi cũng định liên hệ với cảnh sát để cùng hành động nhưng sau khi anh xảy ra chuyện nên không thể không điều chỉnh phương án."
Lão thủ trưởng cười lạnh nói: "Thành phố Thông này e là còn tối tăm hơn tôi tưởng tượng đấy."
“Chú muốn cháu điều tra sao?"
“Chúng tôi không quen thuộc thành phố Thông này mà chúng tôi cũng không thể hoàn toàn tin tưởng vào phía cảnh sát được. Tôi lo là sợ rằng chúng ta còn chưa triển khai hành động thì bóng tối đã tỉnh rồi”.
Đây là thuật ngữ trong quân đội của chúng tôi, ý nói là những cảnh sát buôn lậu trong đám cảnh sát đánh hơi được hành động của chúng tôi.