Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176 Giải thích




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.

**********



sao cách nghe thử






Lam Phương vừa dứt bên ngoài vang lên một giọng nói tức Mọi người cùng nhìn ngoài Trần Ngọc Châu đang đứng mặt cùng khó nhìn



“Sao anh lại tới đây?" Mặt Phương nhợt, có ta theo bản năng, hoàn toàn không thể ngờ rằng Trần Ngọc Châu có thể xuất hiện nơi này.






Tôi mang xem kịch hay nhìn



hai người họ. Trần Ngọc Châu cười khẩy kéo ghế ra, mấy ngày






nay của anh ta thật sự không hề tốt



sao tôi lại không đến chứ? Cô bạn học cấp ba tới ăn cơm đây, tôi lại là bạn tốt nhất của có thời cấp ba, sao có thể không tới






Mặc dù ban này những người này còn nói xấu Ngọc Châu, nhưng giờ Trần Ngọc Châu thật sự xuất hiện ở trước mặt, ai cũng không dám nói anh ta



Trần Ngọc Châu dù gì cũng là thiếu gia tập đoàn lớn, ai dám làm khó ngay trước mặt anh ta chứ, đám người này cũng chẳng khác tôi là đều cùng tôi xem vui của Lâm






Trần Ngọc Châu gõ "Lâm Phương, nếu hôm nay không phải chính tại tôi nghe thấy, tôi thực sựkhông thể tin cô lại nói sau lưng tôi như thế



Làm Phương cần môi, lảo đảo như sắp nga, có ta không đoàn nổi Trần Ngọc Châu sẽ nói ra những lời đáng sợ cỡ nào, nhưng có là cũng không có cách nào khiến cho Trần Ngọc Châu ngâm miệng lại, và cũng không thể bảo tôi giúp cô ta






Tại mang tâm trạng "tốt xấu gì cũng là bạn trai một ngày của Lâm Phương" che chở cô ta nói, "Cô ấy có nói gì không đúng về anh chứ? Không phải anh dùng bệnh của bố cô ấy để đe dọa sao? Không phải anh gọi người Thái tới bắt cóc, định cưỡng hiếp cô ấy sao? Không phải anh mua chuộc em trai cô ấy, để cậu ta giúp anh có được cô ấy sao? Nói sai chỗ nào chứ "



Trần Ngọc Châu cười khan ha ha hai tiếng, thốt ra một câu: "Mẹ nó!" Nhưng vừa nói xong, anh ta chợt nhớ ra tôi cũng không còn là đứa bạn học cấp ba để mặc anh ta bắt nạt không dám hé răng nửa lời, bây giờ tôi đã là thiếu gia của Tuấn Nhiên, là người anh ta không thể đắc tội được, anh ta lập tức nhấn nhỏ nuốt lại nửa cầu sau






Hai ngón tay cái của Trần Ngọc Châu cuộn lại, có chút lo âu, anh ta suy đi nghĩ lại một lát rồi mới nói: "Trương Siêu, trước kia hai chúng ta từng mâu thuẫn, chẳng qua chuyện này thật sự không giống như anh nghĩ Bảy giờ anh đã có được Làm Phương, tôi cũng không dám nói lung tung, tôi không thể đắc tội với anh, hôm nay coi như tôi chưa từng tới"



Tên này thật sự vẫn có chút đầu óc, sau một hồisuy nghĩ liên đúng đầy muốn đi






Nhưng ai mà ngờ, anh ta vừa định bước đi, người ngồi bên cạnh đã cảm lấy tay và giữ anh ta lại



Làm Phương vốn đã thở phào nhẹ nhõm nhưng lần này Tran Ngọc Châu ngồi xuống sắc mặt có ta lại giống như tro tăng






Kẻ túm lấy tay Trần Ngọc Châu mang dáng vẻ hồng hót không ngại chuyện lớn, vô và bả vai Trần Ngọc Châu nói. "Anh Trần, anh có chuyện gì cứ nói rõ với Trương Siêu đi, anh nói năng mập mờ như vậy, đừng nói là anh Siêu không tin anh, chúng tôi cũng đều cảm thấy kỳ quái. Giữa bạn bè với nhau có thủ oan gì cứ nói ra là tốt rồi. Tôi cảm thấy Trương Siêu nói không sai mà, những chuyện kia đúng là anh làm, những người bạn cũ chúng tôi đây đều biết. Lẽ nào là Trương Siêu vu oan cho anh, hay là Lâm Phương đổ oan cho anh?"





Trần Ngọc Châu nói. "Tôi sẽ không giải thích bất cứ điều gì. Nhưng còn chuyện tôi tiêu tiên lấy lòng Lâm Khang, chẳng lẽ việc tiêu tốn mấy triệu cũng là lỗi của tôi à? Lâm Phương, chuyện khác tôi không muốn nhắc nữa, cô và tôi vốn đã đính hôn, tôi thừa nhận tôi quả thực rất thích cô, vì theo đuổi có ma cho em trai có ba triệu, nhưng chuyện này bố tôi cũng không biết, tôi cũng chưa từng nhắc tới với bất kỳ ai, vậy mà có lại biết rõ mọi chuyện. Sau khi cô đính hôn với tôi, tôi lập tức chuyến ba triệu cho em trai cô, cô vừa nhận được tiền thì ngay tức khác không thèm gặp tôi nữa, đối xử với tôi rất lạnh nhạt. Chẳng lẽ hoàn toàn là lỗi của tôi à?"Tôi đã biết việc hại người này đỉnh hơn từ lâu nhưng không ngờ lại có chuyển như vậy,






Không chỉ tôi, mấy người khác ở đây cũng phát ứng không khác tôi là mấy, không kim nên nối mà thì thầm bàn luận



Mặt Lâm Phương cắt không còn giọt máu, phản bác lại một cách yếu ớt: "Anh nói bậy, anh có bằng chứng không?"






Trần Ngọc Châu đáp "Tôi không có chứng cứ, tôi không dám để bố biết tôi chuyển tiền cho có số tiên này đều được chuyển từ tài khoản nước ngoài về cho em trai cô. Nếu có không thừa nhận thì chúng ta trước hết cứ gọi Lâm Khang tới đây, ba mặt một lời Tôi đã thật sự thích có, nhưng cô đã chơi đùa tôi trước! Sau này bố phát hiện tôi thiếu ba triệu, tôi không thể làm gì khác ngoài nói mình thua cược, bây giờ có trái lại còn trách tôi tiêu tiền mua chuộc em trai có. Chỉ sợ Trần Ngọc Châu tôi là kẻ chịu oan lớn nhất cả cái thế giới này mất



Lâm Phương giống như người bị rút mất xương sống, ngồi xụi lơ trên ghế. Anh mất ngưỡng mộ và ghen tị ban này của mọi người giờ đã biến thành cười nhạo và bỡn cợt.






Thấy Lâm Phương không phản bác, Trần Ngọc Châu liên chuẩn bị rời đi, nhưng những người đó làm sao có thể thả anh ta đi dễ dàng như vậy chứ?



Lám Phương và Trần Ngọc Châu ngày trước đều là






người có tiếng tăm ở trường trung học thành phố



Thông, là đôi trai tài gái sắc người người ngưỡngmộ, là nhân vật nổi cộm trong mắt mọi người.






Hôm nay Nai người này để lộ chuyện lớn như thế, tất cả mọi người ở đây đều như một đám người điện, hàn không thể cảm điện thoại quay chụp ngày tại đây, ngay cả đống sơn hào hải vị trên bàn bọn họ cũng chẳng buồn ăn uống, cả đám người phấn khích mở to mắt, cho hàng chuyên thi phí.



“Anh Trần, chúng tôi đã quen biết anh một thời gian đủ dài, khong ngờ anh lại chung tình với Lâm Phương như vậy. Chúng tôi cũng không tin chuyển cũ của anh, nếu Lâm Phương thực sự làm như vay sao anh còn có thể đối xử tốt với cô ấy như thế






"Các người biết gì chứ, ông đây dù có khốn nạn nhưng ông đây chỉ muốn có được người mình thích. Nhà của ông có tiền thì ông không thể đối xử tốt với cô gái mình thích được sao? Trần Ngọc Châu nổi giận bất bình nói.



Không cần tối lên tiếng, những người kia đã thúc giục hỏi anh ta: "Vậy chuyện anh muốn cưỡng bức Lâm Phương có thật hay không?”






Trần Ngọc Châu có hơi lo sợ liếc mắt nhìn tôi một cải, tôi cười nhạt nói: "Anh không nói, chẳng lẽ tôi cũng không biết?



“Đúng, chuyện này bị anh tóm được, đó là tôi làm Nhưng chuyện đó cũng là Lâm Khang giật dây toi Sau khi Lâm Phương đôi chia tay với tôi, em trai có ta lại thiếu tiên, cô ta liên giật dây em trai tới tim tôi để đòi. Nếu anh không tin, tôi có thể gọi Lâm Khang tới đây đổi chất, những chuyện này đều làLàm Phương ngày ra hiệu cho Lâm Khang làm như vậy. Hóa ra Lam Phương không biết anh có tien, cô ta một mặt không thích tối, chỉ muốn thoát khỏi tôi nhưng một mặt lại cần tiền của tôi. Bay giờ xem như tôi đã nhìn rõ, có tã hoàn toàn không có trái tim, có là vẫn luôn coi tôi như kẻ ngốc." Trần Ngọc Châu cười khổ hai tiếng "Ha ha, đáng thương cho tôi ngu ngốc, trong mặt có, tôi cũng chỉ là một đống tiên tiêu mãi không hết. Lúc em trai cô tới tìm tôi, nói cô gặp khó khăn, đưa lại cho tôi vật của cô Lâm Phương, không cần tôi nói cô cũng biết đó là vật gì, thủ sát bên mình như vậy, trừ khi có đưa cho em trai mình, không thể nào là nó tự lấy trộm mang tới cho tôi. Đảng thương tôi vẫn còn ngây ngô, nghĩ rằng cô cần tiền rồi sẽ lại cần đến tôi, sẽ trở về bên cạnh tôi, không ngờ có lại lợi dụng Trương Siêu đã tôi đi"






Mọi người ở lên kinh ngạc, bọn họ nhất định không thể ngờ rằng Lâm Phương nhìn qua nhã nhận dịu dàng như vậy mà sau lưng lại giở trò như thế



Lâm Phương cần mỏi, bứt rút bất an túm một góc ảo, ánh mắt đã sắp phun ra lửa.






Trần Ngọc Châu lại nói: "Các người tin nổi không tôi và cô ta đã đinh hòn, nhưng tôi và cô ta lại chưa từng xảy ra quan hệ gì. Các người tin đây là chuyện tôi sẽ làm sao? Ngày trước ở bên cô ta, tôi cũng không tin nổi tôi sẽ làm như vậy. Tôi đã làm tới nước này, các người còn cảm thấy tôi không thật sự yêu thương có ta sao? Không phải thật lòng yêu thường thì làm gì có đàn ông nào ngu như vậy chứ?"cuộc thảo luận của mọi người cùng bụng nó, mom năm miệng mười thảo luận. Lam Phương không thể phủ nhân chuyện này, có lẽ đương nhiên không thể nói mình và Trần Ngọc Châu đã làm tron chuyển, bất kể là sự thực hay mặt mũi, cô ta cũng không thể thanh minh cho mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK