**********
Mặc dù Liễu Vinh không phải người tốt, nhưng trước khi muốn bóp cổ giết tôi, ông ta không cần phải nói dối tôi. Ông ta nói đám người Hàn Khôn đã quyết định dùng tính mạng của bố mẹ tôi để đổi lấy công ty vượt qua khó khăn, nhưng tôi không thể tưởng tượng ra được cách đổi đó là như thế nào, lời nói của ông ta hoàn toàn vượt quá logic của thực tế.
Bố tôi Trương Tuấn là pháp nhân của công ty, pháp nhân mà chết sẽ là một đòn trí mạng đối với một công ty. Nó sẽ khiến giá cổ phiếu giảm mạnh, thậm chí các mối quan hệ xã giao cũng bị hủy hoại hoàn toàn, làm sao có thể có lợi cho Tuấn Nhiên? Điều này quá vớ vẩn.
Tôi cảm thấy ai trong số họ cũng nói thật, mà ai cũng nói dối. Điểm chung duy nhất là những người này không muốn tôi tiếp tục điều tra vụ tai nạn xe hơi của mười mấy năm trước.
Tôi không thể không điều tra.
Không cần biết tại sao Hàn Khôn lại đột nhân va nước tin tín nhiệm của tôidành cho chú ta đã hoàn toàn sụp đổ. Trước đây tôi đã từng nghi ngờ thái độ của Hàn Khôn đối với tai nạn của bố mẹ tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ chú ta sẽ có vấn đề
Bây giờ khác rồi.
Về những chuyện liên quan tới bố mẹ tôi, tôi biết được là nhờ một phần từ cô của tôi, một phần khác là từ Hàn Khôn.
Cô tôi ghét bố mẹ tôi vô cùng, lời nói cũng hai phần thật bảy phần giả, từ nhỏ tôi đã không tin, nhưng Hàn Khôn thì khác, trước ngày hôm nay, tôi rất tin vào những lời chú ta nói.
Nếu Hàn Khôn nói dối tôi thì thế nào? Có vẻ như sẽ có rất nhiều chuyện không thể giải thích được.
Nếu cái chết của bố mẹ tôi thực sự có liên quan đến Hàn Khôn, vậy sẽ không khó hiểu tại sao chú ta không muốn để tôi điều tra Khương Minh.
Tôi không biết mối quan hệ thực sự của Hàn Khôn với bố mẹ tôi ra sao, nhưngchú ta luôn rất tốt với tôi, cứu tôi khỏi cuộc sống khốn đốn tột cùng, tôi cứ tưởng rằng chú ta có quan hệ rất tốt với bố mẹ tôi.
Nhưng tôi không ngờ đằng sau Hàn Khôn lại che giấu nhiều bí mật như vậy, Hàn Khôn thật và Hàn Khôn mà tôi quen biết không phải là cùng một người.
Nếu tôi muốn điều tra Hàn Khôn thì sẽ khó hơn điều tra Khương Minh.
Tôi thật sự không nghĩ ra được điểm đột phá, tất cả những người hiểu Hàn Khôn đều là người của chủ ta, có lẽ tôi chỉ cần hỏi bừa một câu, ngày hôm sau lời ấy sẽ đến tại Hàn Khôn.
Mẹ nó, lẽ nào phải bắt đầu từ Liễu Vinh và Khương Minh à?
Tôi đang suy nghĩ thì điện thoại đột nhiên reo lên, là Thái Tiểu Băng gọi tới.
Tôi ổn định lại cảm xúc vì không muốn để bất kỳ ai khác nhận ra sự bất thường của mình.“Đội trưởng, anh đang ở đâu?” ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Thái Tiểu Băng rất khàn, nghe không quá rõ, lẫn theo đó là tiếng nhạc chấn động điếc cả tại.
Tôi cau mày: “Cậu ở đâu vậy? Cậu ôm được người đẹp về nhà, giờ là ôm người đẹp đến quán karaoke à?” “Không phải! Vụ án buôn lậu đã có tiến triển, hồi nãy Thạch Đầu tìm tui, bây giờ tui đang ở Dạ Lai Hương, một hai câu không thể nói rõ được, anh tới đây trước đi, chúng ta gặp nhau rồi nói.”
Hai mươi năm trước, thành phố Thông chỉ là một làng chài nhỏ ven biển, sau đó có một số thương hiệu quốc tế lớn đã xây dựng nhà máy ở thành phố Thông, thu hút nhiều lao động đến từ vùng khác, kinh tế cũng nhanh chóng phát triển.
Ngoài du lịch và bất động sản, thành phố Thông vẫn luôn có một ngành công nghiệp thứ “ba” không thể xuất hiện ngoài sáng – bán dâm.Lúc đó nơi này chẳng có gì cả, chỉ có những nhà máy của các thương hiệu lớn tạo thành một khu công nghiệp, đừng nói là phụ nữ, ngay cả lợn nái cũng rất ít khi gặp được một con! Tiền lương mọi người cầm trong tay không có chỗ để tiêu, nguồn pháo đạn kìm nén nơi đũng quần cũng không có chỗ để trút.
Không lâu sau đó, cạnh khu dân cư của khu công nghiệp xuất hiện thêm vài tiệm làm tóc rực ánh đèn hồng, lúc nào cũng có những người phụ nữ ăn mặc hở hang ngồi ở cửa trong đại sảnh chào mời khách.
Bọn người đàn ông đều biết rất rõ, tiệm làm tóc như thế này là nơi chuyên gội đầu nhỏ”.
Khi tôi lên tiểu học, những tiệm làm tóc kiểu này mọc lên khắp nơi, ngay cả trước cổng khu nhà tôi ở cũng có. Hơn thế nữa là thành phố Thông có một con đường chỉ toàn những tiệm làm tóc loại đó, cả con đường tràn ngập ánh đèn hồng mập mờ, mọi người gọi chỗ đó là “phố đèn đỏ”, ban ngày không mở cửa, chỉ mở cửa buôn bán vào ban đêm.Bọn xã hội đen ngang ngược ở thành phố Thông cũng có liên quan với nơi đó.
Ban đầu là bang Thanh Long hành nghề bảo kê cho hoạt động má mì, trông coi giúp những cửa tiệm này, không cho khách làng chơi tới gây sự, cũng không cho gái bán dâm dạo đến giành đơn mua bán với gà địa phương.
Sau vài lần thành phố Thông tổ chức hoạt động càn quét tệ nạn mại dâm, nhiều cửa tiệm như thế đã bị đóng cửa, nhưng vẫn có một số ít không bị ảnh hưởng.
Những cửa tiệm còn sót lại này không phải cá lọt lưới, ngược lại họ là những cửa tiệm có quan hệ sâu nhất, có năng lực mạnh nhất trong số những cửa tiệm đó. Những cửa tiệm này thường có quan hệ trong đồn cảnh sát, mỗi lần cảnh sát đi càn quét sẽ có người mật báo để họ chuẩn bị trước, vì vậy cảnh sát chưa bao giờ bắt được họ.
Sau đó nữa thì mở rộng phạm vi càn quét ra cả nước và tiến hành chặt chẽ hơn, những cửa tiệm này không dámlàm càn nữa mà đổi sang hết thành trung tâm tắm hơi, bề ngoài trang hoàng lộng lẫy như cung điện, cũng tiếp đãi khách hàng bình thường, nhưng lại bí mật sử dụng menu âm dương, cung cấp dịch vụ hai mặt.
Dạ Lai Hương có thể được coi là trung tâm tắm hơi lâu đời ở thành phố Thông, người dân ở thành phố Thông đều ngầm hiểu về nơi này.
Nghe nói chủ của Dạ Lai Hương rất có địa vị và có quan hệ khá tốt với bang Thanh Long, có cả người trong đồn cảnh sát, hai giới hắc bạch đều nể mặt người nọ.
Nhưng vẫn chưa có người nào biết người nọ là ai, thân phận rất bí ẩn. Có người nói là em vợ của Cục trưởng Cục Xây dựng Thành phố, có người nói là một doanh nhân Hoa kiều có vốn đầu tư nước ngoài.
Thái Tiểu Băng nói qua điện thoại không được rõ, chỉ kêu tôi đến đó đợi cậu ta, tôi muốn hỏi rõ hơn vì với thân phận của tôi, đi theo cậu ta vào chỗ đó sẽ dễ làmngười khác chú ý, nhưng thằng nhóc này không hề giải thích một câu mà kêu tôi tới nhanh một chút.
Nhưng khi tôi đến Dạ Lai Hương, tôi làm thế nào cũng không gọi cho Thái Tiểu Băng được, không biết thằng nhóc đó đang làm gì.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải đi vào trước.
Từ ngoài nhìn vào, nơi này không có gì khác thường, đại sảnh lộng lẫy sắc vàng, chiếc đèn chùm sang trọng trị giá mấy trăm nghìn rọi sáng cả đại sảnh, khách nam khách nữ ăn mặc đúng mực qua lại không ngớt.
Khi tôi vừa bước vào sảnh, lễ tân lập tức tươi cười bước tới chào đón và mời tôi vào trong. “Anh đi một mình ạ?”
Vì không biết Thái Tiểu Băng đang làm gì nên tôi cũng không dám nói là có hẹn với cậu ta, bèn gật đầu.Lễ tân đưa cho tôi một tấm thẻ rồi giới thiệu sơ lược về dịch vụ bên trong, sau đó đổi qua một người phục vụ khác dẫn tôi vào khu tắm rửa.
Mấy ngày nay tôi thực sự rất mệt mỏi, dù sao cũng không liên lạc được với Thái Tiểu Băng, thế là tôi vào tắm và thư giãn một hồi, sau đó nằm trong phòng khách và mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, tôi cảm thấy có người đang nhẹ nhàng xoa bóp cho tôi, cực kỳ thoải mái, và rồi tôi mở mắt ra nhìn, một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi, mặt mày xinh đẹp, đang quỳ bên giường xoa bóp đùi cho tôi.
Thấy tôi đã tỉnh, cô ta cười với tôi: “Tôi đã đánh thức anh rồi sao?”