*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Cái này có hơi giống và làm đồng minh trong tiểu thuyết võ hiệp, tôi không ngờ nó lại tồn tại ngoài đời thực.
Nguyệt Mãn Cung lại lạc đầu nói: “Bạn họ đều e sợ. Liên minh quả thực có, nhưng vị trí minh chủ đã bị bỏ trống từ lâu rồi." “Tại sao phải có minh chủ, giữa các người không có quan hệ ràng buộc lẫn nhau sao?"
Nguyệt Mẫn Cung đáp: "Anh quên rồi sao, nhà họ Doãn còn có giữ lại một số tài sản đáng kể. Tất cả mọi người đều đỏ mắt, ai cũng muốn chiếm làm của riêng. Nhưng bất kỳ gia tộc nào ra tay trước đều sẽ trở thành nhà họ Doãn tiếp theo, bị võ lâm đồng minh chung tay tấn công “Đúng là vị tiền mà không biết xấu hổ. Nhưng các người cũng đáng đời lắm, cần gì phải chiếm làm của riêng chứ, cướp về chia nhau không được sao
Tôi thật sự không ngờ, lũ người trong giang hồ này tự nhận mình là kẻ có uy tin danh dự, sao lại có thể làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này chứ
Lòng dạ Nguyệt Mãn Cung khá tháng thần, cậu ta không giỏi lừa gạt người khác, những chuyện cũ cũng chỉ có mình cậu ta kể cho tôi nghe, nếu đổi lại là bất kỳ ai khác, có lẽ đã thêm mắm dặm muối cho tôi chứ không nói thắng thật như vậy.
Nguyệt Mãn Cung nói: "Ai dám cầm đầu chuyện này? Minh chủ lãnh đạo cần được người trên giang hồ ủng hộ. Vị trí minh chủ cũng không phải tuyển chọn ra, mà do người lớn tuổi đức cao vọng trọng quyết định. Tuy ông ấy đã qua đời, nhưng di ngôn ông ấy để lại cho mẹ anh, bức tranh sơn dầu Núi Vô Tưởng mẹ anh vẽ năm đó chính là thứ ông ấy dùng để viết di thư
Tôi im lặng một lát rồi hỏi: “Nguyệt Man Cung, ban này tôi cứu cậu một mạng, tôi có thể xin cậu một ân tình được không?"
Nguyệt Mãn Cung không nói gì mà chỉ gật đầu, ý bảo tôi cứ nói.
Tôi kìm nén cảm xúc quay cuồng kích động trong lòng, hỏi: "Cậu nói thật cho tôi biết, bố mẹ tôi có phải do Khương Minh hại chết không. "Không hoàn toàn đúng." "Nhưng chính tại tôi nghe thấy cậu nói với Khương Minh là ông ta đã hại chết me toi
Nguyệt Mãn Cung giải thích: “Mẹ anh giấu di thư trong Núi Vô Tưởng, sau đó cả nhà họ Ký đều tới núi Nhạn Đang ở ẩn. Mẹ anh kết hôn cùng bố anh, còn Núi Vô Tưởng lại bị Hạ Tri Thiên cất giữ trong một tủ bảo hiểm quý giá ở một ngân hàng cấp cao ở Mỹ, chỉ khi nào có đủ ba thứ mống mắt, vận tay và chữ ký của hắn mới có thể lấy được đồ trong tủ bảo hiểm đó. Hạ Trị Thiên đã nói bức tranh này cứu mạng của hạn, đó cũng không phải là phóng đại. Hạ Trị Thiên vay nặng lãi, bị bọn vay nặng lãi đuổi giết, nhưng hàn đã dùng số tiền cuối cùng cất giữ bức tranh này trong tủ bảo hiểm. Không ai dám để hàn chết, một khi hán chết đi, bức tranh này vĩnh viễn không lấy được.
Tôi cảm thấy có chút gì đó không hợp lý lầm, ví dụ như, tại sao phải là người do ông lão kia chỉ định mới có thể làm minh chủ võ lâm, còn nữa, tại sao bọn họ lại tin tưởng mẹ tôi như vậy, ngộ nhớ mẹ tôi làm giả dĩ thư thì sao. Không những thế, tôi thật sự không thể tin được nhà họ Doan để lại được bao nhiều của cải mà có thể khiến đảm người này đỏ mắt như vậy. "Thế nào là không hoàn toàn do Khương Minh giết? Ông ta có đồng lõa?"
Là ông ta thì là ông ta, không phải ông ta thì thôi, thế nào gọi là không hoàn toàn.
Nguyệt Măn Cung đáp: "Khương Minh cũng không chắc chắn có phải ông ta đã giết họ không
Tôi nghe xong hoàn toàn mơ hồ.
Nguyệt Mẫn Cung giải thích: "Bọn họ lúc ấy chỉ muốn dàn dựng một vụ tai nạn xe để bắt cóc mẹ anh, mẹ anh là người duy nhất biết nội dung của di thư. Cho dù không lấy được dì thư trong Núi Vô Tưởng cũng có thể nhờ bà ấy làm giả di thư. Nhưng không ngờ vụ tai nạn ấy lại mất kiểm soát Chuyện này không phải một mình Khương Minh bày kế, mà là mấy người của các gia tộc lớn khác bản bạc cùng nhau, Khương Minh chỉ là người đề xuất.
Tôi im lặng, không biết nên nói gì, con giận dữ và nỗi đau đớn đan xen trong lòng tôi, chỉ vì thứ phá hoại đó mà bố mẹ tôi không còn
Tôi cũng không hoàn toàn tin tưởng lời của Nguyệt Mãn Cung, nhưng tôi tin những gì cậu ta nói với tôi đã là một phần của sự thật, hơn nữa những lời câu ta giải thích cũng hoàn toàn không có màu thuan. “Núi Vô Tưởng này vô cùng quan trọng với chúng tôi, nhưng đối với anh lại chẳng có chút tác dụng nào.” Nguyệt Mẫn Cung nói.
Buổi tối tôi chiếm chỗ ngủ trong nhà kho của Nguyệt Mãn Cung, nhờ những lời của Nguyệt Mãn Cung, không có bất kỳ ai tới tìm tôi, còn cậu ta thi ngủ ở phòng tôi cho tầng một
Con thuyền vẫn lênh đênh trên biển, không có tọa độ, cũng không có kim chỉ nam, chúng tôi chỉ có thể trông cậy vào cứu hộ trên biển.
May mà vật tư trên thuyền rất phong phủ, mọi người không chết đối ngay được, nhưng cũng không biết tại sao tôi trái lại còn hy vọng lũ súc vật này chết đói ngay bây giờ, tôi cảm thấy bọn họ đều là hung thủ hại chết mẹ tôi.
Bọn họ hại chết bố mẹ tôi, hủy hoại cuộc đời tôi, còn hủy cả gia đình có tôi nữa.
Tất thảy chỉ vì tiền.
Sau hai ngày trôi qua nhẹ nhàng, Thốc