Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
“Đội trưởng, sau này không có chuyện gì đừng dọa tôi, chẳng biết vì sao anh vừa hô một tiếng, tôi đã dựng hết cả tóc gáy.”
Tôi cười nói: “Đó không phải chuyện tốt sao? Cậu vừa hoảng sợ thì tiếng phổ thông của cậu lại bình thường rồi.”
Thái Tiểu Băng xoa xoa cổ họng mình: “Đội trưởng, lúc này rồi đừng trêu chọc tui nữa, tui không làm gì xấu mà. Hai ngày nay tui đã quen thân với Thạch Đầu, tên này là một con quỷ thèm khát sắc dục, ngày ngày đều lặn lộn cùng đảm phụ nữ. Nhưng hắn lại vô cùng cần thận, hàng ngày vui chơi giải trí cùng nhau nhưng tuyệt đối không tiết lộ chuyện gì quan trọng”
Tôi nói: “Tên này quản lý ba nhà máy, nếu như không biết giữ miệng thì đã bị cảnh sát tóm được từ lâu rồi. Ngày nào cậu cũng theo hắn cũng không phải là cách hay. “Tui nghe ngóng được là Thạch Đầu rất đề phòng những người khác, nhưng hắn có một người tình cũ, gọi là chị Yến, tôi đoán chị Yến này có thể biết được chút gì."
Chị Yến, cái tên này sao lại quen tai như vậy chứ, tôi luôn cảm thấy đã nghe qua ở đâu rồi.
Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chị Yến này đang làm cái gì?” “Là phục vụ, phục vụ ở quán bar. Nhưng tui xin thề trước quân phục của mình, tui chưa từng tới gặp cô ta...” Thái Tiểu Băng vội vàng bày tỏ.
Tôi lắc đầu: “Thạch Đầu cũng coi như người có tiền, nếu hắn đã để ý tới chị Yến, sẽ không để đàn bà của mình đi phục vụ. Chị Yến này e là không biết được nhiều lắm, cậu cũng đừng tiếp xúc quá nhiều, tránh rứt dây động rừng đó. Cậu nghĩ xem, nếu như là người phụ nữ cậu yêu, cậu sẽ để cô ấy ra ngoài làm phục vụ sao?”
Thái Tiểu Băng lập tức sốt ruột nói bằng tiếng phổ thông tiêu chuẩn: “Sao có thể được? Tôi không có tiền thì đi bốc vác, đi bán máu, cũng không để cô ấy phải đi phục vụ. Tên chó hoang nào dám chạm vào một đầu ngón tay của cô ấy, con mẹ nó tôi đập chết luôn!”
Giọng thằng nhóc này thật lớn, cậu ta hét tới nỗi những người ở bên ngoài cũng nghe thấy. Chưa được mấy phút Lâm Phương đã tới gõ cửa, hỏi tôi có chuyện gì hay không? “Không có chuyện gì, là bạn tôi thôi. Cô đi làm việc trước đi, đóng cửa lại giúp tôi.” Tôi nhìn Lâm Phương đóng cửa lại, không nhịn được nhếch mép cười nhạt.
Thái Tiểu Băng nhìn tôi một cái rồi lại nhìn phía sau: “Đội trưởng, anh cười gì vậy? Không phải là anh chấm cô gái kia chứ, xinh đẹp lạ thường như vậy mà, không phải là anh muốn tình yêu văn phòng đó chứ.”
Tôi cốc đầu cậu ta một cái, dở khóc dở cười nói: “ Tôi nhận ra sau khi rời khỏi núi Côn Lôn, cậu trở nên quá điên cuồng rồi đó, trong đầu suốt ngày nghĩ cái gì vậy hả? Cậu làm quá lên thể làm gì chứ? Đừng nói là thật sự thích cô gái nào rồi đó, nói cho tôi đi, tôi làm mối giúp cậu.” “Thật sao?” Thằng nhóc này thật ngày thơ, sau khi nói xong mới ý thức được bản thân đã lỡ miệng, lập tức sửa lại: “Đội trưởng bớt đem tui ra làm trò cười đi, tui chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, không có thích cô gái nào cả.”
Tôi đâu phải người ngu, có thể bị hai ba câu nói của cậu ta lừa gạt sao? Nhưng nếu cậu ta đã không nói, tôi cũng không muốn truy hỏi. Nhưng mà nếu có cơ hội tôi nhất định phải điều tra tử tế, xem thằng nhóc ngốc nghếch này rốt cuộc đã vừa mắt cô gái nhà nào rồi. Hai ngày nay cậu ta đều ra vào những nơi buôn phần bản hương, ngộ nhỡ lại vừa mắt phụ nữ phong trần, không biết ông già có lột da tôi không nữa! Nhưng nếu cậu ta thật sự thương mến cô gái tốt, tôi cũng sẽ góp chút sức lực, giải quyết vấn đề cá nhân cho đàn em cũ. “Được rồi, đừng chỉ nghĩ mấy chuyện của nửa người dưới nữa. Trước tiên nói vào chuyện chính đi, cậu có điều tra được gì ở chỗ Thạch Đầu không? Cấp trên cấp dưới của hắn là ai? Nguyên liệu từ đầu tới? Hắn làm loại việc này, không thể nào không có quen biết ở cục cảnh sát, vậy tay trong của hắn là ai. Còn có ai giúp hắn tiêu thụ, vận chuyển đồ như thế nào, sổ sách ghi chép thế nào, kho hàng ở đâu, cậu đã điều tra rõ chưa?”
Thái Tiểu Băng nuối tiếc: “Tui vừa mới tra được manh mối Thạch Đầu này, tui muốn sau khi quen thân với hắn, để hắn dẫn tui tới hang ổ của hắn đã, có lẽ sẽ có nhiều manh mối hơn.”
Đây cũng là một cách, nhưng chỉ e người ngoài như Thái Tiểu Băng không thể lấy được lòng tin của Thạch Đầu. “Được rồi, vậy sau này chúng ta ít gặp mặt lại, tránh cậu bị người ta phát hiện ra thân phận. Thêm nữa, cậu phải về Tân Cương một chuyến
Thái Tiểu Băng không hiểu nhìn về phía tôi, tôi đứng dậy lấy điện thoại di động trong két bảo hiểm ra. “Hai ngày trước tôi suýt nữa bị người ta ám sát, là một sát thủ người Thái được thuê về, hắn ta dùng loại súng giống với loại chúng ta đang điều tra buôn lậu. Đây là điện thoại của hắn, nhưng đã bị ngấm nước không khởi động được. Tôi không tin tưởng người ngoài được, vật quan trọng như thế này cũng không có cách nào chuyển phát nhanh được, cậu quay về chỗ của ông già, tìm nhân viên kỹ thuật trong quân đội xem xem có thể sữa chữa hay không. Tất cả những tài liệu trong đó, nhất là nhật ký cuộc gọi, tôi muốn biết tất cả.”
Thái Tiểu Băng rất phấn khích nhận lấy điện thoại: “Đội trưởng, vẫn là anh lợi hại, nhanh như vậy đã điều tra được manh mối quan trọng như thế!” “Bớt nịnh hót đi nhanh về nhanh. Chuyện này tuy nói là không gấp, nhưng tôi muốn giải quyết càng nhanh càng tốt. Bây giờ bản thân tôi cũng có nhiều chuyện rắc rối, dây dưa lâu chỉ e tôi sẽ ốc còn không mang nổi mình ốc, càng không có sức lực chú ý tới chuyện này.”
Trong đầu tôi bây giờ đều là chuyện tung tích của Hàn Khôn và tình hình của Sở Tiêu Tiêu, rất nhiều việc, rắc rối phức tạp, tôi phải xử lý tốt từng thứ từng thứ một, chuyện nào có thể xử lý nhanh tuyệt đối không thể để kéo dài.
Nhưng Thái Tiêu Băng lại hỏi tôi có thể cho cậu ta ba ngày được không. “Ba ngày? Cậu có chuyện gì cần làm à?” “Tôi... Tôi còn muốn tìm manh mối ở chỗ Thạch Đầu, bây giờ quan hệ giữa tôi và hắn cũng vừa mới trở nên thân thiết. Thái Tiểu Băng lại nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn.
Tôi cũng không muốn vạch trần hắn, bởi vì tôi biết rõ thằng nhóc này đang nói dối để lừa tôi. Nếu bây giờ tôi vạch trần, cậu ta cũng sẽ không nói thật, nhưng cứ như vậy cũng không được, tôi cảm thấy tên nhóc này đang có chuyện.
Sau khi Tiểu Thái rời đi, Lâm Phương lại tới tìm tôi. “Có việc gì?” Tôi không ngẩng đầu.
Lâm Phương đặt một hộp giữ nhiệt lên bàn tôi, sau đó ngại ngùng đứng phía sau: “Trương Siêu, đây là canh em nấu, anh nếm thử đi, em thấy anh hàng ngày cũng không ăn cơm tử tế.”
Tôi sững sờ, có hơi lắp bắp: “Cái này... được, cám ơn cô, cô chưa đi ăn cơm trưa sao?”
Lâm Phương có hơi khó xử: “Em có thể ăn cơm cùng anh không? Bọn họ không muốn ăn cùng với em...
Sau khi cô ta quay về, không thể kết bạn với ai trong công ty nữa, bọn họ bằng lòng cùng làm việc với cô ta là tốt rồi, chứ nói gì đến chuyện kết bạn.