**********
Mẹ nó, bây giờ tôi thậm chí không thể nói lời cự tuyệt, bởi vì mới nãy chính miệng tôi đã nói mình háo sắc.
Thái Tiểu Băng cũng sững sờ, ánh mắt hơi lo lắng. Tôi ngầm ra hiệu cậu ta đừng nói gì, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Gã họ Thạch này dám bí mật chế tạo súng, vũ khí đạn dược, thì chắc chắn là kẻ gan to bằng trời. Loại người như hắn rất nguy hiểm, chớ có thấy hắn cười ha hả, mở miệng là gọi tôi một tiếng Chủ tịch Trương mà nghĩ tốt, thực ra những chuyện hắn làm còn kinh hơn đám xã hội đen thu phí bảo kê của bang Thanh
Long.
Mấy kẻ liều chết này có thể làm bất cứ điều gì nếu bị dồn vào đường cùng, hắn sẽ không quan tâm tôi có phải là thiếu gia của Tuấn Nhiên hay không và chắc chắn sẽ một phát bắn chết tôi, vì một khi thân phận của hắn bị lộ ra ánh sáng, bị cảnh sát bắt được thì chỉ có một chữ chết.
Tôi cũng không co nhất làm lính đặc chủng chẳng mấy ai sợ chết cả, điều tôi sợ là manh mối này sẽ bị đứt đoạn.
Thạch Thắng vỗ tay, hai phút sau đó, một phụ nữ trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi đẩy cửa bước vào. “Chị Phương, kêu tất cả các cô gái chỗ chị lại đây đi. Chị đừng qua loa, nếu hôm nay Chủ tịch Trương của chúng tôi không chọn được người nào, bảng hiệu của chị sẽ bị đập nát đấy.” “Ông chủ Thạch cứ yên tâm, mấy cô gái chỗ tôi là tốt nhất thành phố Thông. Nếu Chủ tịch Trương không nhìn trúng ai mà thích loại khác, tôi cũng sẽ cho người đi bắt về ngay lập tức, dù thế nào cũng phải làm Chủ tịch Trương hài lòng.
Nói xong lời này, chị Phương đứng ở cửa bấm chuông.
Tầng này vô cùng yên tĩnh, hiệu quả cách âm rất tốt nên tiếng chuông này nghe rất rõ.
Thính giác của tôi cực kỳ nhạy bén,chẳng bao lâu đã nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng, chúng nhanh chóng đến gần cửa phòng. Chị Phương cười hỏi tôi: “Không biết Chủ tịch Trương thích văn hay thích võ ?” “Cái này cũng có phân văn với võ ư?” Tôi nhìn Thái Tiểu Băng, nhưng Thái Tiểu Băng lại lắc đầu tỏ vẻ mình không biết, chắc hẳn đây cũng là lần đầu cậu ta đến nơi này. “Cậu Trương hẳn không biết. Văn, là nghe theo tiếng lòng của cậu, các cô gái ấy đều có trình độ học vấn cao, ít nhất là tốt nghiệp đại học chính quy. Nếu cậu muốn trò chuyện văn vẻ, người ta có thể làm thơ viết ca với cậu, sau khi trò chuyện xong, cậu sẽ không nhớ mình đang chơi gái mà còn tưởng mình đang đi xem mắt đấy! Ha ha ha, cái này quá phiền phức, tôi không chơi nổi, nhưng mấy thanh niên có văn hóa như cậu thì thích nhất kiểu này, má Phương, cho lên đi."
Tôi biết hôm nay không thoát được tình huống này bèn gật đầu với má Phương, sau đó ra hiệu cho chị ta kêu người vào.Má Phương nhẹ nhàng vỗ tay, theo tiếng vỗ tay, một làn gió thơm mát thổi nhẹ vào, xua tan bớt mùi rượu khó ngửi trong phòng.
Ngay sau đó, bảy cô gái trẻ mặc đồng phục trường nối đuôi tiến vào, trông họ không giống đi bán dâm, dáng vẻ ngây ngô hoạt bát ấy trông giống sinh viên đại học hơn.
Má Phương lần lượt giới thiệu cho tôi tên của họ, những cô gái này ăn mặc rất bảo thủ, thân trên là áo đồng phục trường xấu xí, thân dưới là váy ngắn, khóa kéo của áo đồng phục được kéo lên tới đỉnh, ngay cả cổ cũng che mất. “Chủ tịch Trương, có nhìn trúng ai không?” Mã Phương cười hỏi tôi.
Tôi không biết phải trả lời thế nào, tôi sợ mình nói nhìn trúng ai là sẽ bắt tôi ôm lên giường ngay. Nói thật là những cô gái này đều rất xinh đẹp, tất cả đều thuộc cấp bậc hoa khôi trường, không biết là vơ vét từ đầu. “Chủ tịch Trương, sao cậu không chăcNếu không nhìn trúng ai thì để chị Phương đổi qua nhóm khác.” Thạch Đầu ngậm điếu thuốc và nói một cách rất hào phóng. “Anh Thạch, em chưa từng thấy cảnh tượng như thế này, ha hạ, đột nhiên không thể phản ứng kịp.
Công Tôn Thanh Phong cười nói: “Chủ tịch Trương, anh không biết chơi à, để ông chủ Thạch làm mẫu cho anh xem nhé.”
Nghe vậy, Thạch Đầu gật đầu mỉm cười: ing, để tôi làm mẫu cho cậu xem. Chị Phương, cô bé ngoài cùng bên trái rất xinh đẹp, mở ra cho tôi xem.”
Tôi đang bối rối và thầm nghĩ hắn có ý gì thì chị Phương đột nhiên lại gần cô gái ngoài cùng bên trái, cô gái hơi sợ hãi nhìn chị Phương.
Chị Phương kéo cô ấy ra rồi mỉm cười chỉnh lại tóc cho cô, cô gái vừa thở phào một hơi, thì bỗng nhiên chị Phương kéo khóa áo của cô ấy xuống đến cuối, bên trong không mặc gì cả, thân thể non nớttrắng như tuyết lập tức lộ ra ngoài. “Các ông chủ, thế nào?” Chị ta cười hồi chúng tôi như thể đang triển lãm một môn hàng hóa.
Khi chị Phương “mở” cho chúng tôi xem các cô gái còn lại lùi ra sau, ai cũng cũi đầu như những hàng hóa đang đợi được chọn lựa.
Cô gái được chọn co rúm lại, run lẩy bay.
Chị Phương kéo áo của cô ấy xuống, áo đồng phục lập tức treo bên eo cô, bộ đồng phục xấu xí được cơ thể duyên dáng trắng như tuyết của cô ấy làm nền tạo nên một vẻ quyến rũ khác thường
Chị Phương đột nhiên vào vào thịt cô ấy. đôi mắt của cô gái lập tức đồ lên, nước mắt chảy ra ngoài. “Dừng tay.” Tôi không nhận được nữa mà khàn giọng thốt lên
Chị Phương thắc mắc nhìn tôi “Ông chủ không hài lòng sao?Tôi bực bội gật đầu: “Chọn cô ấy, không cần người khác nữa, để cô ấy mặc quần áo vào đi.”
Chị Phương cười nói: “Hôm nay may mắn lắm cô gái ạ, gặp được ông chủ nho nhã như vậy thì đỡ khổ hơn chút. Cười một cái nào, ông chủ mà vui sẽ cho cô nhiều tiền boa, nợ của người nhà cũng có thể trả sớm hơn.”
Dứt lời, chị Phương lại hỏi Thạch Đầu: “Ba ông chủ còn lại có nhìn trúng ai không a?”
Không biết Thạch Đầu có chuyện gì mà cứ nhìn tôi cười, khi nghe chị Phương hỏi, hắn mới đáp: “Loại nhóm này đi, tôi không chơi văn, tôi chơi võ.”
Chị Phương che miệng cười, rồi nhỏ giọng mập mờ: “Thật trùng hợp, chúng tôi có một cô gái mới đến, trước đây từng học múa, người rất dẻo.”
Tôi hỏi: “Võ là có ý gì?” “Văn lo tim, võ lo thận. Mấy kẻ thô kệch như chúng tôi không có hứng thú thanhcao như cậu. Tôi chỉ cần cái đầu nhỏ thoải mái, không giống cậu, muốn thoải mái cả trên lẫn dưới. Điều quan trọng nhất khi chơi gái đó là kỹ thuật tốt. Chị Phương, cho tôi kích thích chút, tìm người có thể hầu hạ ba người chúng tôi cùng một lúc. Cậu Trương, cậu có biết cái gì gọi là ba cửa đều mở không?”
Tên này phấn khích quá mức rồi, nói năng cũng không che che giấu giấu như lúc đầu, câu nào câu nẩy mạnh bạo vô cùng. Kết quả điều tra sơ bộ của Thái Tiểu Băng rất đúng, tên này là một kẻ hảo sắc.
Nghe hắn nói vậy, chị Phương lập tức giả vờ không nghe theo: “Ông chủ của tôi ơi, xin hãy thương xót chút đi, cô gái đó làm gì chịu nổi cách chơi của các anh đây?” “Cũng không phải tôi không trả tiền, chị sợ gì chứ? Chơi hư thì tôi bao tiền chữa trị không được à.”
Tên này đúng là một kẻ biến thái, nếu không phải tôi cần điều tra vụ án, tôi rất muốn trở mặt ngay tại chỗ và lật quầyrời đi. “Ông chủ Thạch, đây không phải chuyện tiền bạc. Mấy cô gái không dám đầu, hơn nữa một người như hoa như ngọc bị ba ông lớn các anh chà đạp không đứng dậy nổi, anh không đau lòng sao?” “Chậc chậc chậc, ông đây chỉ chịu mỗi vậy thôi.” Thạch Thắng nói rồi dùng mu bàn chân đá vào mặt người phụ nữ quỹ dưới đất, đồng thời thu dây xích lại một ít, dắt người nọ tới cạnh chân mình như đất chỗ.