**********
Người phụ nữ này cũng rất phối hợp, như thể thực sự coi mình là một con chó, cô ta thậm chí thè lưỡi liếm láp bàn chân chai sạn của Thạch Thắng.
Công Tôn Thanh Phong nói: “Chị Phương, ông chủ của chúng tôi không phải là người keo kiệt. Chị kêu cô ta đến sẽ không chịu thiệt thòi, hay là chị muốn tu toi?"
Thạch Thắng cười ha hả: “Đúng đó, chị Phương, phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi như ngồi bệt thấm đất. Tôi thấy chị dưỡng mình tốt như vậy, không kém các cô gái dưới tay chị là bao.”
Nghe vậy chị Phương lập tức tái cả mặt, vội vàng cười ha hạ đổi chủ đề. “Được rồi, cái cô Xảo Xảo lần trước cũng không tệ, chị kêu cô ta đến tiếp đi. Con bé đó rên hệt như tan nát cõi lòng, làm hăng lên hẳn.” “A này, ông chủ Thạch, anh đổi người khác đi, chỗ chúng tôi nhiều cô vậy mà“Hôm nay cô đến để chống đối tôi đúng không? Tôi cần cái gì thì cô không cho cái đó. Đi kêu người tới cho tôi, nếu không hôm nay sẽ không yên đâu!”
Chị Phương là người khôn khéo, lần này thấy Thạch Thắng không nói đùa thì không nói thêm gì nữa, sau khi để lại ba cô gái uống rượu cùng chúng tôi, chị ta mở cửa ra ngoài.
Cô gái tôi chọn vừa rồi hơi lo lắng ngồi xuống gần tôi, cô ấy đã mặc quần áo lại, trên mặt còn vương nước mắt, chắc là vì đã nghĩ thông lời của chị Phương ban nãy, cô ấy cố nặn ra một nụ cười và hỏi tôi có uống rượu không. “Cô tên gì?” “Thưa ông chủ, tôi tên là Tiểu Kha.” “Đã tốt nghiệp chưa?” “Vẫn chưa, tôi còn đang học đại học thành phố Thông, năm nay năm hai. Anh, anh uống rượu đi, nếu không bán được nhiều rượu, chị Phương sẽ nói tôi nữa." Nói đến đây, khỏe mắt cô ấy lậptức đỏ lên, trông rất điềm đạm đáng yêu.
Tôi thở dài nhìn Thạch Thắng, hắn và cô gái ở lại rót rượu “đánh” nhau rất hăng say, không hề có ý định để ý đến tôi. Thái Tiểu Băng thì chú ý tới ánh mắt của tôi, cậu ta nhanh chóng ra dấu tay bảo tôi chờ thêm chút nữa.
Mẹ nó, rốt cuộc thằng nhóc này muốn làm gì?
Mắt tôi đảo quanh một lượt rồi quay trở lại trên người Tiểu Kha, cô ấy đang túm chặt quần áo của mình, trông rất lo lắng và có chút sợ hãi.
Trong lòng tôi cực kỳ bất đắc dĩ rất muốn nói rằng cô đừng sợ, tôi không muốn làm gì cả, tôi cũng là người bị hại.
Mặc dù áo đồng phục ở thân trên có thể bọc kín cô ấy, nhưng chiếc váy ngắn ở thân dưới khó lắm mới che đi phần đùi, cô ấy kẹp chặt hai chân lại nhưng vẫn không thể che giấu được đôi chân dài thẳng tắp đầy đặn.Phải nói rằng mặc dù tôi đã dùng hết mọi cách để nhấn mạnh trong lòng rằng mình không có hứng thú, nhưng cơ thể thì không nằm trong tầm kiểm soát của tôi, tôi vẫn không nhịn được mà nghĩ đến thân trên, nơi nhìn như được bao bọc kín mít, thực chất bên trong không mặc gì cả của cô ấy.
Có lần cô ấy cầm ly rượu nhìn tôi bằng ánh mắt van xin, nói thật là chiêu tiếp thị này của cô ấy quá tệ, nếu không phải do tôi mềm lòng thì đã không nhận ly rượu đó.
Tôi một hơi cạn sạch, sau đó đặt ly xuống hỏi: “Sao cô lại đến đây làm việc này? Học đại học không tốt à?” “Gia đình tôi không có tiền, năm ngoái bố tôi ngã bị thương, nợ một khoản tiền gần sáu mươi nghìn, tôi không trả nổi.
Tôi cứ tưởng là con số lớn, hóa ra chưa đến một trăm nghìn, so với khoản nợ khổng lồ của Lâm Khang, số tiền nhỏ như vậy chỉ là trò con nít, thế nhưng nó lại khiến một cô gái có tương lai tươi sáng phải dấn thân vào con đường này.Haiz, sáu mươi nghìn đã đủ làm một cô gái bỏ tay, nhưng Lâm Phương lại phải đối mặt với khoản nợ mấy triệu.
Tôi ném ly rượu đã uống cạn lên bàn, sau đó dựa vào ghế sofa thở dài, cười khổ nói: "Vậy nếu tôi uống thêm mấy ly, cô sẽ có thể sớm trả hết nợ phải không?”
Tiểu Kha đáp: “Một ly tôi có thể rút cho mình được năm mươi.”
Tôi thực sự không ngờ ở nơi xa hoa trụy lạc này lại có một cô gái thắng tính không biết quanh co như cô ấy, bèn cười phá lên: “Vậy thì cô khui mấy chai rượu đắt tiền đi, hôm nay tôi không uống hết, cứ tính cho tôi, tay tôi bị thương nên không uống được quá nhiều rượu.
Tiểu Kha bối rối nhìn tôi: “Không uống được thì khui làm gì?” “Để cô có thể trả nợ sớm đấy.
Tôi cũng không biết mình muốn giúp Tiểu Kha hay là nghĩ đến Lâm Phương,chỉ nửa đùa nửa thật thốt ra câu này. Tiểu Kha cắn môi run rẩy, hai mắt lập tức đỏ hoe.
Khi Tiểu Kha cầm vài chai Royal Salute quay lại, cô ấy không căng thẳng như ban nãy nữa. Tôi không giỏi uống rượu, một ly vào bụng đã hơi say, bèn dựa vào ghế sofa, Tiểu Kha ngồi xuống cầm bàn tay bị thương của tôi xem đi xem lại. “Sao anh lại bị như thế này? Đừng gồng tay lên nữa." “Tôi để cho một người bạn tốt đâm. Cô ấy cũng giống cô, gia đình nợ rất nhiều tiền, cô ấy còn nợ nhiều hơn cô, khoảng chừng ba, bốn triệu gì đấy. Để trả nợ cho đứa em trai phá của của mình, cô ấy đã qua lại với rất nhiều người đàn ông. Haiz, nhưng cô ấy không biết, tất cả những gì cô ấy làm đã hoàn toàn hủy hoại bản thân cô ấy.
Lòng tôi khó chịu muốn chết, mỗi khi nghĩ đến Lâm Phương là đủ loại cảm xúc trào dâng, ghê tởm, căm ghét, hối hận, tiếc nuối, đau đớn và áy náy trộn lẫn với nhau, thường thì tôi không muốnnghĩ đến vì nó quá phức tạp, tôi không thể hiểu.
Tiểu Kha nghiêm túc nhìn tôi: “Anh thích cô ấy, phải không?” “Cô rất biết cách nhìn người đấy, đã từng thích thôi, bây giờ chỉ còn chút tiếc nuối”
Ánh mắt Tiểu Kha lập lòe: “Ông chủ, anh là người tốt. Chắc chắn anh đã cố hết sức để giúp đỡ cô gái ấy, không giúp được cũng không thể trách anh.”
Nói xong, cô ấy cầm lấy một cái ly sạch: “Vì vết thương của anh không thể uống rượu, hãy uống chút nước đi.”
Khi cô ấy rót nước cho tôi, một tay cô ấy giữ làn tóc bên tai và để lộ gò má xinh đẹp, khiến tôi chợt nhớ đến Lâm Phương hồi cấp ba.
Nếu không có bầu không khí ở đây, tôi thực sự không dám tin rằng cô ấy là người bán dâm, cô ấy rất giống với những nữ sinh viên đại học khác.Cô ấy đưa nước cho tôi, sau đó chớp mắt với tôi và nói nhỏ: “Ông chủ, tôi có thể nhìn ra được anh không giống với họ, anh không muốn chơi có đúng không? Anh yên tâm, tôi sẽ hợp tác với anh, không để họ nhìn ra đâu.” Nói xong còn thè lưỡi với tôi.
Tôi hiểu ý, bèn cười một tiếng: “Được thế thì tốt nhất rồi.”
Không thể không nói rằng Tiểu Kha rất xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, cô ấy ngoan ngoãn ngồi đó rất giống một học sinh nữ yếu đuối, rất dễ dàng khơi dậy mong muốn bảo vệ và thú tính của đàn ông trong hoàn cảnh như thế này.
Cô ấy đã hoạt bát hơn nhiều so với lúc đầu, nói cũng nhiều hơn. Cô ấy cười khổ: “Tôi có thể nhìn rõ người như anh chỉ trong một cái nháy mắt. Thực ra trong lòng anh chế tôi bẩn đúng không?” “Không, cô không bẩn, người bẩn là những kẻ chạm vào cô.”
Trong mắt Tiểu Kha có thứ gì đó le lói,cô ấy nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi một hồi, sau đó nhanh chóng quay đầu, lấy tay lau đi những giọt nước mắt đã lăn ra ngoài.
Cô ấy đang định nói thì chị Phương đẩy cửa vào, thấy chị ta quay lại một mình, Thạch Thắng tức giận hỏi đã xảy ra chuyện gì. “Ông chủ Thạch, chuyện này tôi không thể giấu anh, Xảo Xảo đã chạy trốn, chúng tôi phải người đi tìm cả buổi tối vẫn không thấy!” “Gì cơ? ĐM, tại sao lại chạy? Lỡ như chạy tới chỗ cớm thì phải làm sao bây giờ? Bố mày đến chỗ tụi mày là để được an toàn, lỡ ả gái điểm đó là nằm vùng thì sao? Đi tìm cho tạo, dù có lật cả cái quán bar cũng phải tìm cho bằng được!”