*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Lâm Khang không ngờ bản thân đến Cục Cảnh sát một chuyển, chẳng những không có việc gì mà còn có thể lấy được năm ngân từ chỗ cảnh sát, nhất thời vui đến phát điên, người lắng lắng không biết mình là ai nữa.
Năm ngắn này không đủ để hạn trả nợ, nhưng đem ra làm vốn đánh bạc, không biết chừng lại một vốn bốn lời, tháng một cái trở mình không biết chứng
Hãn vừa đi tới cửa, phía sau đã vang lên tiếng đàn ông trung niên trầm khàn gọi tên hãn. Lâm Khang vừa quay đầu đã thấy Trần Như Hải chấp tay sau lưng đi về phía hán.
Lâm Khang chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp đối với người của nhà họ Trần.
Nhất là Trần Như Hải, nếu không phải ông ta cản trở thì không biết chừng chị đã được gả vào nhà giàu từ lâu rồi. Nếu vậy thì bây giờ tiên của Trần Ngọc Châu đã là tiên của Lâm Khang hạn hán muốn tiêu thế nào thì tiêu thế đấy, đời nào để món nợ mấy trăm ngàn bám riết chu.
Lâm Khang cho rang Trần Như Hải tới vi chuyện hôm nay hàn tiểu lên người Trần Ngọc Châu, có lẽ là muốn tìm hạn trả thủ liền phớt lờ Trần Như Hải, vừa nhìn thoảng qua liên xoay người chạy không ngờ thái độ của Trần Như Hải với hắn lại rất tốt. “Lâm Khang, Tiểu Châu nói cậu bị cảnh sát giải tới cục, bảo tôi tới bảo lãnh, xem ra bây giờ cậu đã không có việc gì rồi?”
Lâm Khang hơi sững sờ, từ bao giờ Trần Như Hải lại có thái độ tốt như vậy với hần? Trước kia mỗi lần ông ta gặp hai chị em nhà này, không phải xua đuổi thì cũng ngoác miệng mắng chửi, sao hôm nay lại đổi tính rồi
Bằng nhiên, hàn nghĩ tới một khả năng, e là bố con hai tên này sợ hãn sẽ nói ra chuyện kia.
Lâm Khang không khỏi thấy thoải mái, bố con nhà họ Trần thưởng hống hách vệnh vào thôi rồi, bây giờ không phải cũng đành hạ mình tới cầu xin hán sao? “Tôi không sao, ông có việc gì?" Lâm Khang vô cùng ngả ngón hỏi: “Nói vậy là ông tới đón tôi hả, mau mau lái xe đến đây, còn đứng ngày ra đó làm gì? Ông không có mặt à, tôi sập mệt chết luôn rồi "
Trần Như Hải hơi sững sờ một chút, lửa giận quay cuồng trong ảnh mặt ông ta, đã rất lâu rồi không ai dám nói chuyện với ông ta như thể
Cho dủ là nhân vật có máu mặt ở thành phố Thông, nói chuyện với ông ta cũng phải khách sáo một chút, không dám được nước lấn tới như vậy.
Vậy mà giống tép riu như Lâm Kháng lại dám nói với ông ta như thế đấy
Nhưng nghĩ tới những bí mật trong tay tên tép riu này, Trần Như Hải tạm thời nén cơn gian này xuống, mim cười đầy giả dối. "Cậu đứng đây chờ tôi, để tôi đi lái xe.
Vốn dĩ Lâm Khang chỉ muốn thử một chút, không ngờ Trân Như Hải thật sự không dám làm gì hân, hơn nữa còn bị hần sai bảo như một thằng nhóc vậy.
Đây chính là Trần Như Hải, là kẻ binh thường hận không thể hếch mặt lên trời, vậy mà lại phải nghe lời hân như thế.
Trong lòng Lâm Khang không khỏi hơi dao động, nếu vậy, sau này chẳng phải hãn có thể tùy tiên sai bảo bố con nhà họ Trần rồi sao?
Ha ha, Trần Ngọc Châu, Trần Như Hải, các người cũng có ngày hôm nay!
Lâm Khang lên xe của Trần Như Hải, tôi ngôi vào xe của Hạ Cát Hoài, bám theo xe của ông ta
Suốt dọc đường đi, tôi không thể biết Lâm Khang đã nói gì với Trần Như Hải, chỉ có thể nhìn thấy Lâm Khang thậm chỉ còn với tay xoa đầu Trần Như Hải, giống như đại ca xoa đầu đàn em vậy.
Tôi đoán chac Trần Như Hải đã tức lớn mề rồi, sĩ diện mà lão giả đó quý nhất giờ lại bị Lâm Khang giảm ở dưới chân như thế.
Tên Lâm Khang này quả thật trâu bò, có thể đem mặt mũi hai bố con nhà họ Trần xé nát không còn một mảnh,
Xe chạy vào khu náo nhiệt, không đi về nhà họ Trần, ngược lại chạy tháng tới bến tàu động du khách nhất trong thành phố Thông
Tôi cảm thấy thật kỳ quái, nghĩ rằng Lâm Khang này đang muốn đi đầu, không phải là định ra bến tàu lên thuyền trốn đi chứ, đúng lúc đó thì xe của Trần Như Hải dừng lại ngay bến tàu.
Vượt ngoài dự đoán của tôi, Lâm Khang thật sự bước lên thuyền nhưng không phải là thuyền để chạy trốn mà là một chiếc du thuyền xa hoa.
Hãn vui tươi hớn hở, vừa rung đùi vừa bước về phía trước, trái lại Trần Như Hải đi phía sau hân giống như một tên lâu la.
Chiếc du thuyền xa hoa này vừa đưa vào hoạt động ở thành phố Thông chưa tới nửa năm, là du thuyền lớn nhất, xã hoa nhất thành phố.
Thành phố Thông ở ven biển, những năm gần đây cờ bạc rất phát triển, nhưng mở sòng bạc là vi phạm pháp luật nên có mấy ông chủ ngành du lịch đã lấy một chiếc du thuyền chạy ra vùng biển quốc tế đánh bạc.
Nhìn cái dáng vẻ ngựa quen đường cũ của Lâm Khang, chắc là khách quen ở nơi này.
Du thuyền này có tăm tầng càng lên cao càng xa hoa cao cấp, Lâm Khang bảo Trần Như Hải mua về lên thuyền rồi lập tức đi lên, tôi ở xa xa phía sau họ. “A, ai đây chứ, con mẹ nó không phải là Lâm Khang sao. Đồ chó hoang nhà máy vẫn còn dám tới đây là
Vừa lên tới tầng ba, bỗng nhiên xuất hiện bốn tên choai choai cản đường chúng tôi.
Bốn kẻ này không mặc quần áo bảo vệ trái lại còn mặc áo sơ mi hoa hòe, dáng vẻ lưu manh, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt đẹp gì.
Người đàn ông cầm đầu cạo đầu bóng lưỡng, người rất nhỏ và gầy nhìn mặt không giống như người ở thành phố Thông có hơi giống người phương Nam, nghe giọng cũng không giống.
Tên đầu trọc lùn nhất nhưng cũng là kẻ hung hăng nhất, miệng vừa chửi vừa đẩy Lâm Khang lảo đảo. “Con mẹ nhà mày chứ, mày còn dám tới đây ả, một trăm ngàn vay ông chủ bon tạo bao giờ mới trả hả? Hôm nay còn không đưa thì để lại một chân ở đây
Lâm Khang chẳng những không sợ mà trái lại còn ngẩng cao đầu ưỡn ngực hùng hồn. Không phải chỉ là một trăm ngàn à, ai bảo mẹ nó không trả hả?" “Thôi đi, mày còn tiền chắc? Không phải mày bản chị mày vào phố đen lấy tiền đấy chứ. Con mẹ nó mày nghèo thế nào chúng tạo không biết chắc? Nói thật cho mày biết, trên người máy có thứ gi đáng giá chúng tạo đều tinh hết hộ máy rồi, chỉ còn đồng nội tạng của mày thôi Bây giờ thuyền chạy tới vùng biển quốc tế ra tới đó ông đây sẽ cho mày đẹp mặt"
Lâm Khang mặt không đổi sắc nói: "Đầu trọc à, tao khuyên mày đừng có nói chuyện khó nghe như vậy, tất cả nợ nần của ông đây sau này đều do ông ta bao het."
Hắn nói rồi vỏ võ ngực của Trần Như Hải, đôi mắt Trần Như Hải trợn trừng lên, hỏi một cách vô thức: "Cái gì? Dựa vào cái gì chứ?"
Lâm Khang hỏi tháng Ông không muốn à? Được thôi, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cảnh sát"
Trần Như Hải sửng sốt, nuốt cục tức xuống rồi nói: "Không"
Lúc này Lâm Khang vui vẻ ra mặt han nói: "Nghe thấy chưa? Đừng nói chúng mày không biết người trước mặt này là al nhé, chính là ông chủ của Tập đoàn Cự Ân, Trần Như Hải. Một trăm ngắn của chúng mày với ông ta là cái thả gi chủ. Còn không cứt mau cho tao, đừng cản đường phát tài của ông đây
Tôi ở cách đó rất xa cũng có thể thấy trong thoáng chốc Lâm Khang xoay người, con mắt của Trần Như Hải bắn ra lửa giận ngút trời.
Lâm Khang đi được mấy bước, thấy Trần Như Hải không theo kịp, bởi vì ông ta đã lớn tuổi rồi, động tác lên cầu thang