Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 118 Vứt bỏ






**********










"Lâm Phương từ chức rồi.” “Cái gì?”



Trái tim tôi đột nhiên trống rỗng như mất đi thứ gì đó.






Thanh Thanh cần mẫn rót trà cho tôi: “Cô ta đi là coi như cô ta còn biết điều đấy. Tối qua cô ta làm chuyện như thế thì hai người đến bạn bình thường cũng không làm nổi nữa đâu.”



Tôi xoa xoa đầu và cảm thấy rất rối, vừa khó chịu và lo lắng. Tôi bảo Thanh Thanh đi ra ngoài trước, tôi muốn được yên tĩnh một lúc. “Xí, lợi dụng xong người ta rồi đá người ta sang một bên. Sếp Trương, anh đúng là không có lương tâm” Thanh Thanh nũng nịu.






Tôi chỉ đành quay người ra nở một nụ cười gượng và ngàn lần cảm ơn mời đức phật này ra ngoài.



Sau đó, tôi nằm trên ghế sofa, đầu đau vô cùng và thế là tôi mơ màng ngủ thiếp đi.






Khi tôi tỉnh dậy thì cảm thấy có gì đó mềm mại như bông trong vòng tay của mình. Vừa mở mắt ra thì thấy đôi mắt tròn vo của Sở Tiêu Tiêu đang đắc ý chằm chằm nhìn tôi.



Tôi không nhịn được hôn cô ấy một cái, ai ngờ Sở Tiêu Tiêu đỏ ửng mặt rồi kêu lên một tiếng: “Này, đang ở công ty đó, phòng không có cách âm đâu.” “Anh hôn em một cái thôi, em tưởng anh muốn làm gì chứ? Con bé này, suy nghĩ của em không trong sáng chút nào.” “Xì, anh còn giả vờ hả.” Mặt Sở Tiêu Tiêu đỏ đến tận cổ, hơi thở ra cũng rất nóng bỏng và co cụm lại với tôi trên ghế sofa, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy nhịp tim vừa hồi hộp vừa mong chờ của cô ấy, cô ấy cọ môi vào tôi rất nhẹ nhàng và suýt chút làm trái tim tôi vỡ tung. Tôi sững sờ ngây ra, trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng khốc liệt, chỉ có hai chúng tôi trong văn phòng mà không làm gì thì có lỗi với môi trường quá, bầu không khí đã ủng hộ thế rồi mà.






Đột nhiên Sở Tiêu Tiêu dụi môi vào sát tại tôi: “Anh mới là người không trong sáng nhất đấy, một vài nơi của anh có phản ứng rồi mà còn không chịu thừa nhận à.”



Là một người đàn ông thật sự không thể chịu được lời chọc ghẹo như vậy. Tôi lật người lại đè cô ấy xuống. Sở Tiêu Tiêu cười rồi trốn: “Anh làm gì thế? Thực sự không thể làm thế trong văn phòng đâu.”






Tôi nhìn vẻ hồn nhiên vô tâm của cô ấy thì rất muốn giày vò cô ấy một trận.



Nhưng Sở Tiêu Tiêu bị tôi quấy rối một hồi liền cầu xin tôi đừng làm ở nơi này. Cô ấy cắn môi và nói: “Này, đây là lần đầu tiên của em, thực sự muốn làm ở đây hả.”






Vãi thật, tôi cười la lên: “Em là yêu quái gì đầu thai thế? Có phải em muốn chọc ghẹo anh nhịn không nổi nữa thì em mới vui không hả?"



Tôi muốn bò dậy nhưng nghĩ cũng không can tâm. Tôi bèn cọ cọ vào người cô ấy và lần, cho đến khi có người gố cửa bên ngoài thì tôi mới bố đây tôi xéo vào eo cô ấy một cái chờ lần sau ở nhà xem em chạy đi đầu được "Là anh không chạy được mới đúng Tôi vừa buông cô ấy ra thì cô ấy lại năng hái chọc ghẹo tối tân sau bốn tiểu thư đây phải vắt sạch người mới được biết hiện






Tiếc là Lục Thông đang gõ cửa gấp gáp bên ngoài và bắt đầu thúc giục chứng tôi mở cửa, nếu không tôi nhất định sẽ xử lý cô ấy ngay tại chỗ.



Trong tim tôi như có một ngọn lửa cháy hừng hực và rất muốn chửi Lục Thông một tràng. Không có lúc nào để gõ cửa nữa sao mà lại đến vào lúc này chứ.






Tôi mở cửa ra, ai ngờ đầu tiên lục Thông sừng sẽ nhìn tôi và chỉ vào mà tối: “Son môi. Hai người vừa làm gì the?"





Tôi nhanh chống liếc nhìn vào tầm gương trên cửa thì thấy trên mặt tôi có mấy vết son môi của sở Tiểu Tiểu hơn nữa cổ áo tôi cũng bị nơi ra, tóc thì rồi tung lên. Trên người Sở Tiêu Tiêu còn đầy “bằng chứng tội phạm”, mặt vẫn còn đỏ ửng lên.






Lục Thông mỉm cười: “Tôi hiểu, tôi hiểu rồi, tôi đến không đúng lúc rồi.”



Tôi họ khẽ một tiếng, thầm nghĩ tên này biết mình đến không đúng lúc mà còn không cút ngay đi à? Nhưng rõ ràng Lục Thông không có dự định đó. Anh ta đi thẳng vào văn phòng của Sở Tiêu Tiêu rồi tự ngồi xuống.






Người da mặt dày như Sở Tiêu Tiêu mà lần này cũng có hơi xấu hổ, lúng túng ngồi im thin thít tại chỗ. Vốn dĩ tôi đã rất tức giận nhưng nhìn vào vẻ ngại ngùng của Sở Tiêu Tiêu thì thấy rất dễ thương, nên tâm trạng của tôi cũng tốt hơn ngay. “Tôi nghe nói Lâm Phương từ chức rồi à?” Lục Thông nói.



Sở Tiêu Tiêu sững người một lúc: “Tại sao cô ấy lại đi? Có ai bắt nạt cô ấy à?” Sau khi hỏi xong câu hỏi này, cô ấy chợt nhớ ra rằng cô và Lâm Phương đã tan vỡ thì đôi mắt liền tối sầm lại và nói: “Cho dù nói thế nào thì công ty của chúng ta cũng không thể bắt nạt người được.”






Lục Thông nói: "Haizzz, không ai bắt nạt cô ấy cả. Vốn dĩ mọi người đều chăm sóc cô ấy và giúp đỡ cô ấy hoàn thành một số công việc. Còn lần này thì chỉ là mọi người không muốn giúp cô ấy nữa, điều này cũng không thể được coi là bắt nạt được.”



Tôi nắm lấy vai Sở Tiêu Tiêu rồi an ủi: “Em đừng lo lắng nữa. Cô ấy rời khỏi công ty của chúng ta thì Trần Ngọc Châu cũng không để cô ấy chết đói đầu. Nói không chừng đến Tập đoàn Cư Ân thì cô ấy có thể phát triển hơn đấy. Mỗi người đều có cuộc sống riêng, đừng miễn cưỡng quá.”






Ánh mắt Sở Tiêu Tiêu trông có vẻ trống rỗng, nhìn vào đầu ngón tay rồi nói nhỏ: "Haizz, em chỉ là cảm thấy kỳ lạ, tại sao em và Lâm Phương lại ra nông nỗi này? Nhưng mà anh nói đúng, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình. Trần Ngọc Châu không phải là người tốt nhưng đối xử với cô ấy cũng không tệ lắm."



Khi Sở Tiêu Tiêu vừa nói xong thì Lục Thông lắc đầu và nói: "Khó đấy.”






Tôi cảm thấy có gì đó trong lời nói của anh ấy, vì vậy tôi liền hỏi là có ý gì. “Trần Ngọc Châu đang chờ hai người ở phòng khách, cậu ấy muốn gặp hai người.”



Tôi và Sở Tiêu Tiêu nhìn nhau, hắn đang diễn vở kịch nào đây?






Sau khi Sở Tiêu Tiêu sững sờ một lúc thì liền cởi giày cao gót ra rồi cầm nó như vũ khí trong tay và nhảy cẫng lên: “Để em đi gặp hắn! Hắn vẫn còn mặt mũi đến tận công ty tìm chúng ta ư? Trương Siêu, hôm nay em đánh hắn, anh chặn anh ta, không đánh hắn thành đầu heo thì tuyệt đối không để hắn đi!”



Lục Thông ngăn Sở Tiêu Tiêu đang kích động rồi nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Cậu ta đã bị đánh không khác gì đầu lợn rồi, nhìn bộ dạng của hắn ta thảm thương lắm rồi.”






Tôi hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế? Hôm qua ai đánh hắn thế? Không phải thằng nhãi này để tính số với chúng ta đấy chứ?"



Tối qua tôi có bảo ai đánh hắn đâu.






Lục Thông thấy sắc mặt của chúng tôi không đúng lắm thì liền nói: “Tôi thấy thế này, lần này cậu ta không phải đến đây để gây chuyện đâu mà là đến để làm hòa. E là cậu ta không muốn đối đầu với Tập đoàn Tuấn Nhiên, cậu ta đã muốn làm hòa với Trương Siêu thì chắc chắn sẽ vứt bỏ Lâm Phương thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK