*Chương có nội dung hình ảnh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Nơi này quá đông đúc, nhất định đã có người thấy rõ mặt mũi tôi. E là ngày mai cả bang Thanh Long sẽ biết thân phận thật của tôi.” Triệu Tử Thâm hít sâu một hơi: "Rắc rối lớn rồi.” “Bây giờ không thể để ý nhiều như vậy. Con cáo già Khương Minh này dù không thể ép chết cậu hôm nay cũng sẽ từng bước từng bước một làm sáng tỏ thân phận của cậu. Chúng ta thoát chết đã là không dễ dàng gì.”
Lửa lớn khiến tất cả mọi người bị hun đến thẫn thờ, lính cứu hỏa đưa tất cả chúng tôi lên xe cứu thương. Cậu trai gọi là Nhị Cẩu Tử được đưa tới bệnh viện khẩn cấp, còn chúng tôi vẫn hít thở được nên chờ lượt sau.
Thốc Tử dẫn Sở Tiêu Tiêu đã tỉnh lại tới tìm tôi. Sở Tiêu Tiêu tức giận tới nỗi hai mắt đỏ bừng, giơ tay định tát tôi. Tôi rụt đầu lại theo bản năng, nhưng tôi nhanh chóng kiềm chế lại, ngửa mặt lên chờ cô ấy đánh. Lần này là tôi sai, tôi chịu phạt.không giáng xuống, cô ấy hít hít mũi, nói: “Anh đi cứu người, em không đánh anh.”
Tôi nhìn dáng vẻ vừa tức giận lại đáng thương của cô ấy, trong lòng ngứa ngáy, ôm chầm lấy cô ấy dụi dụi, không ngờ cô ấy lại giẫm thật mạnh vào chân tôi một cái: “Nhưng anh dám mạo hiểm tính mạng mình, em càng nghĩ càng giận!” “Sau này nhất định không thế nữa, xin nữ hiệp tha mạng. “Nhớ kỹ, mạng anh là của em, biết chưa hả?" “Đã biết, tuân lệnh nữ hiệp!”
Sở Tiêu Tiêu lườm một cái, thấy tôi thật sự không sao cả mới thở phào một tiếng, từ khóc thành cười.
Xe cứu thương vừa vặn tới nơi, tất cả chúng tôi đều lên xe, cùng nhau tới bệnh viện.
Nhóm người Triệu Tử Thâm không bịthương nặng lắm, nhưng vết dao trên tay tôi lại rất nghiêm trọng, cần khử trùng. Triệu Tử Thâm đã tìm cho tôi bác sĩ ngoại khoa tốt nhất.
Đêm khuya ở bệnh viện rất yên tĩnh, bác sĩ ngoại khoa đang chăm chú sát khuẩn vết thương cho tôi.
Triệu Tử Thâm gõ cửa, thấy tôi còn đang xử lý vết thương liền nói khẽ: “Để tôi cho”
Bác sĩ ngoại khoa đưa cái nhíp cho cậu ra, sau đó cũng tự giác mở cửa đi ra ngoài. Triệu Tử Thâm nhìn thoáng qua Sở Tiêu Tiêu đang dựa vào tôi gà gật, thở dài một hơi: “Kế hoạch thất bại?"
Tôi cũng bất đắc dĩ phải gật đầu: “Thốc Tử đã nói hết với cậu rồi?” “Thốc Tử nói, mục tiêu ban đầu của Khương Minh không phải tôi, ngay từ đầu ông ta đã nhắm vào anh. Tôi thật sự không ngờ, ông ta chỉ liếc một cái đã nhìn thấu cái bẫy chúng ta giăng. Tôi chỉ nghe nói ông ta túc trí đa mưu, nhưng không ngờ lại ranh mãnh như yêu quáivậy. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thất vọng, có lẽ bang Hồng Đăng của tôi thật sự không phải là đối thủ của bang Thanh Long của ông ta.”
Tôi chưa từng thấy Triệu Tử Thâm uể oải như vậy. “Cũng không phải ông ta nắm rõ được tình hình của chúng ta. Mà là ông ta rất thận trọng, mỗi một bước đều vạch kế hoạch rất rõ ràng, chỉ cần chúng ta bước vào ván cờ của ông ta, cho dù lựa chọn làm cái gì cũng đều trúng kế. Sau mỗi chiêu của ông ta đều có một chiêu khác, tầng tầng lớp lớp vô hạn. Thật sự là kẻ rất khó đối phó.”
Thực ra tâm trạng tôi cũng không tốt hơn Triệu Tử Thâm là bao.
Thì ra trong lòng tôi đã quá ảo tưởng về một ngày đối đầu với Khương Minh, tôi chỉ nghĩ rằng ông ta là một thằng con nhà giàu thông minh, đại khái là chỉ số IQ cao hơn Trần Ngọc Châu một chút.
Tôi cũng biết báo thù nhất định rất khó khăn, Khương Minh tuyệt đối không phảimột người dễ đối phó.
Nhưng tới lúc đối mặt với Khương Minh, tôi mới thấy được mưu kế kinh khủng và tính cách vô cùng biến thái của ông ta, lại còn cả chủ Hai năng lực siêu phàm của ông ta nữa.
Đấu trí, chúng tôi có thể coi là năng lực tương đương với Khương Minh, còn động tay chân, tôi và Thốc Tử cộng lại có lẽ cũng không bằng một ngón tay của chủ Hai Khương Minh.
Tôi kể cho Triệu Tử Thâm nghe chuyện xảy ra trong biệt thự của Khương Minh, đặc biệt là chú Hai của ông ta. “Tôi phục vụ trong quân đội quá lâu, chỉ nghe nói qua mấy chuyện trên giang hồ chứ cụ thể thì không rõ.”
Tôi đoán Triệu Tử Thâm có lẽ biết, nếu không cậu ta cũng không thể để Thốc Tử bên mình làm vệ sĩ.
Triệu Tử Thâm thở dài một hơi: “Haizz, chuyện đáng lo nhất vẫn cứ xảy ra. Lúc lên kế hoạch ám sát Khương Minh, tôiđã lo chủ Hai của ông ta sẽ trở về, không ngờ vận may của chúng ta lại kém như vậy, cái gì càng sợ lại càng tới.” “Chú Hai của ông ta rốt cuộc là ai? Một chiếc lá bay cũng có thể tát tại Khương Minh.” “Hồi trẻ Khương Vân Thanh từng theo học ở phái Hư Nguy, sau lại ngao du bốn biển, hành tung vẫn luôn thoắt ẩn thoát hiện. Nhưng người này cực kỳ bao che cho Khương Minh, nghe nói mười mấy năm trước có người muốn giết Khương Minh, cũng là ông ta dốc hết sức lực chủ trương đưa Khương Minh ra nước ngoài. Kế hoạch lần này, tôi lo nhất là ông ta đột ngột trở về, thật sự không ngờ. Xem ra không phải kế hoạch của chúng ta không chu toàn, mà thật sự là ông trời không giúp chúng ta.” Cậu ta cười khổ. “Lần này Khương Minh không phải là không bị mất mát. Cánh tay đó của ông ta cũng phải mất đến ba tháng trị liệu. Hơn nữa chủ Hai của ông ta đã hứa với tôi là sẽ không để Khương Minh tới tìm tôi trả thù. Nếu ông ta giữ lời, ít nhấtcũng có thể giữ chân Khương Minh một thời gian.” “Lời Khương Vân Thanh nói có thể tin, nhưng ông ta có thể theo sát Khương Minh mỗi ngày sao? Ông ta đã rất lâu rồi mới quay về nhà họ Khương một lần. Chẳng qua anh nói đúng, ít nhất có thể giữ chân Khương Minh mấy ngày này. Bây giờ thân phận của tôi đã bại lộ, bang Thanh Long và bang Hồng Đăng đã hoàn toàn trở mặt rồi, thời điểm quyết sống mái sớm muộn gì cũng tới, chúng ta phải mau chóng chuẩn bị.
Tôi cười nói: “Khương Minh đang đợi ngày Khương Vân Thanh rời đi, chúng ta cũng vậy, cũng chờ ông ta đi.”
Triệu Tử Thâm cũng hiểu ý mà cười: “Chờ Khương Vân Thanh đi rồi, chúng ta sẽ xử gọn ông ta một mẻ. Anh và Khương Minh đã gặp mặt một lần, vậy việc điều tra chuyện của bố mẹ anh cũng nên có chút tiến triển chứ.” “Đừng nhắc nữa, càng điều tra càng loạn.Triệu Tử Thâm là người thông minh, cậu ta biết tôi không muốn nói, bèn không hỏi nữa.
Chờ tôi xử lý xong vết thương, trời cũng đã sắp sáng. Sở Tiêu Tiêu đã mệt rã rời, dựa vào tôi ngủ tới khi trời hửng sáng.
Tôi mệt lử nhưng lại không ngủ được, nghĩ mãi về những lời nói của Liễu Vinh và Khương Minh.
Có thể khẳng định, Khương Minh nhất định có liên quan tới vụ tai nạn xe của bố mẹ tôi, nhưng tai họa này có phải do một tay ông ta sắp xếp hay không thì chưa chắc.
Bây giờ xem ra, Hàn Khôn cũng không tránh được liên quan tới cái chết của bố mẹ tôi, còn cả Cam Linh, bác ấy nhất định là người biết rõ mọi chuyện.
Tôi không thể không nghĩ tới thái độ của Hàn Khôn, tôi thật sự rất nghi ngờ tại sao chú ấy lại không cho tôi điều tra vụ tai nạn này.
Nhưng rốt cuộc là tại sao?Nếu chuyện này thật sự có liên quan tới Hàn Khôn thì rốt cuộc tại sao chú ấy phải làm như vậy? Vì tiền ư? Không, chú ấy không phải loại người như thế. Vì mẹ tôi? Chuyện này càng không thể, bởi vì mẹ tôi cũng là người bị hại trong vụ tai nan kia.
Tôi thật sự rất muốn hỏi Hàn Khôn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nhưng bây giờ chú ấy đến người cũng mất tích, tôi biết đi nơi đâu mà hỏi.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy hoang mang, giống như bị cuốn vào trung tâm của một vòng xoáy khổng lồ màu đen, xung quanh có vô số phiền phức và bí mật bị bụi phủ, chúng đều là những chuyện mà tôi chưa từng nghĩ tới.
Bản tin ngày hôm sau khiến tôi rất ngạc nhiên. Vụ bắn giết giữa bang Thanh Long và bang Hồng Đăng quá ầm ĩ nên đã làm kinh động đến chính quyền cấp trên, chính quyền tỉnh bỏ qua cấp thành phố mà trực tiếp thành lập văn phòng Phòng chống băng đảng xã hội đen, mở một chiến dịch chống các băng đảng xã hội đen cực kỳ nghiêm ngặt.