Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 138 Mừng như điên






**********










Trong tiếng thảo luận ầm ĩ, tôi nói với gã râu quai nón sắc mặt như gan heo: “Chơi tiếp không? Hay là đã lừa đủ tiền, muốn thu tay lại?"



Người phụ nữ khó chịu hỏi: “Cậu có ý gì?"






Tôi cười đáp: “Thật ra hồi nãy anh bạn của tôi đã thấy hai người gian lận, cậu ta nói hoàn toàn chính xác. Có câu, tay mới sợ tay cũ, tay cũ sợ tay chơi. Hai người chơi gian lận, làm sao hai cậu bé này chơi lại? Anh bạn này của tôi hay giúp người khác, nhưng cậu ta không thể bắt tại trận hai người gian lận, tôi đành phải mượn ván bài này để giành lại năm nghìn. Hai người biết thời biết thế, thua tôi đủ năm nghìn để trả lại, hay là muốn phải nuốt tiền ăn cướp đây?” “Cậu ngậm máu phun người, chúng tôi gian lận hồi nào? Cậu mới là người gian lận, chơi gian ván này rõ thế còn gì!” “Cô có bắt được không? Cô không ngậm máu phun người à? Nếu cô nói cô không gian lận, vậy tại sao cô lại thua một đứa tay mới như tôi?” Tôi cười nói.



Người phụ nữ rất muốn rút lui, nhưng cơn giận của gã râu quai nón đã bị tôi khơi lên, gã chống bàn và trừng tôi: “CMN, tao sợ mày chắc? Chơi thì chơi, bố mày chơi một ván lớn với mày luôn! Một cây quyết định thắng thua!”






Lúc này, những người còn lại ở đây đã nhìn ra manh mối. Họ không quá quan tâm tôi có gian lận hay không, bây giờ họ muốn thấy được tôi đã gian lận như thế nào hơn.



Tôi mỉm cười đi tới vỗ vai người phụ nữ, cô ta giật nảy mình. “Cô đừng căng thẳng, tôi có ăn cô đâu. Để công bằng, cô chia bài đi.”






Gã râu quai nón đang rầu rĩ làm sao để người phụ nữ kia chia bài, không ngờ tôi lại chủ động yêu cầu. Người phụ nữ rất không muốn chơi vận này, nhưng tiếc là gã kia sục sôi ý chí chiến đấu, cô ta đành phải chơi cùng. “Chơi sao đây?” Người phụ nữ nhìn chúng tôi.



Tôi cười nói: “Ơ kìa, đánh bài đó, đánh bài cũng là vận may. May mắn thì chơi thế nào cũng như nhau. Anh nói xem, anh muốn cược lớn gì với tôi?”






Gã râu quai nón học theo tư thế của tôi, chống hai tay lên bàn, nghiêng người về trước và cười khẩy: “Mày thắng, tao sẽ trả lại cho mày toàn bộ tiền, tao thắng thì mày cũng làm vậy. Hai ta một cây quyết định thắng thua.



Tôi và gã nhìn nhau một hồi. Giữa đám người nín thở đến yên tĩnh, tôi cười mỉa một tiếng: “Đây mà cược lớn cái gì.” “Vậy mày nói nên cược thế nào?" “Tôi thắng, anh và người phụ nữ của anh cút ra khỏi nơi này. Anh thắng, ba chúng tôi sẽ đi. Gió to như vậy, ai ra ngoài người đó chết, một ván sống chết, anh có dám chơi không. Không dám thì nhận thua sớm đi, ông đây sẽ tha cho một cái mạng.






Tôi cố tình chọc tức gã, người phụ nữ kia nghe thấy câu này thì run lên, nhưng gã râu quai nón lại tức giận đến mức đỏ bừng mặt, siết chặt quả đấm: “Bố mày chơi cùng. Chúng ta chơi lớn bé, một lá quyết định thắng thua.



Người phụ nữ bắt đầu chia bài, tôi nhìn chằm chằm vào mắt râu quai nón, không thèm nhìn người phụ nữ một lần nào, tôi không hề quan tâm cô ta có gian lận hay không. “Mày lật trước đi.” Râu quai nón nói với tôi.






Tôi cười cười cầm lấy bài, gã nói xong thì nhìn bài của mình. Khi đã thấy, gã mắng một câu mẹ kiếp, sau đó không chờ tôi lật bài mà lật cả con bài cuối cùng của mình lên, A bích. “Đây là bài lớn nhất.” Gã râu quai nón nói với tôi: “Tao thắng chắc rồi, mẹ nó!”



Dứt lời, gã định cầm lấy tiền trên bàn của tôi nhưng lại bị tôi đè xuống. “Mày muốn chơi xấu à?”






Tôi lắc đầu: “Anh cũng nên chờ tôi lật bài rồi hẵng nói chứ.”



Gã nửa tin nửa ngờ nhìn tôi. Gã không quá rõ tôi đang làm gì, gã đã có bài lớn nhất trong bộ bài, tôi không thể thắng gã được.






Phản ứng của những người khác cũng tương tự, đều đang nghi hoặc có chuyện gì với tôi, chẳng phải ván này đã chắc chắn sẽ thua à?



Lúc này, Thốc Tử chậm rãi quay người lại, xoay ngược mũ lưỡi trai thành chính diện, kéo khóa áo lên cao. Thấy dáng vẻ kỳ quái của cậu ta, tôi bèn hỏi: “Cậu làm gì đó?”






Mặt Thốc Tử không chút thay đổi: “Chuẩn bị rời khỏi đây.



Phản ứng của ông Cam cũng không khác gì Thốc Tử, chỉ là ông Cam lớn tuổi, không bình tĩnh như Thốc Tử.






Tôi dở khóc dở cười: “Dù gì cậu cũng phải xem bài tôi cái đã.”





Tôi vừa nói, vừa lật bài của mình.






Trên mặt lá bài là một tên hề rực rỡ màu sắc đang lặng lẽ cười nhạo gã râu quai nón và người phụ nữ.



Joker, ăn đứt A bích.






Cả đại sảnh im lặng như tờ, tất cả mọi người đều ngẩn ra, ai cũng trợn mắt ngoác mồm nhìn chằm chằm vào hai lá bài vua đầy màu sắc kia.



Tôi nói: “Tôi không biết nhiều về cách chơi bài poker, nhưng đây mới là lá bài lớn nhất mà” “Không thể nào, cậu gian lận, tôi đã rút hết cả hai lá joker đỏ đen ra khỏi bộ bài này rồi!” Người phụ nữ chỉ vào mặt tôi quát lên.






Từng đôi mắt rối rít nhìn tôi, như thể muốn dùng sự phẫn nộ thiêu đốt về phía tôi để hành hình tôi ngay tại chỗ, những người ở đây đều bao vây chúng tôi. Thốc Tử không hề sợ hãi, nhưng ông Cam lại rất kinh sợ.



Gã râu quai nón mắng một tiếng đ** rồi hỏi: “Con mẹ nó, mày còn gì muốn nói không?"






Tôi kẹp lá joker đỏ giữa hai đầu ngón tay nhìn mặt trước mặt sau, rồi nở nụ cười. “Mày cười cái gì? Mẹ nó, mày chơi gian lần mà còn có mặt mũi cười à?”



Tôi gật đầu: “Tôi gian lận đấy.”






Mọi người tức giận vô cùng, không hề ngờ rằng tôi sẽ thừa nhận. Mặt ông Cam xám như tro tàn, ra vẻ bỏ tay mặc cho số phận.



Hai ngón tay tôi kẹp lá bài poker, tôi nhìn sang người phụ nữ: “Có câu, tay mới sợ tay cũ, tay cũ sợ tay chơi, tay chơi sợ cái gì cô có biết không?”






Tôi bước tới cạnh cô ta, cô ta không hề sợ hãi ngẩng đầu lên trừng tôi.



Tôi nhét lá bài vào khe ngực sâu hoắm của cô ta, cô ta sững sờ, không biết tôi muốn làm gì.






Tôi đột nhiên dùng sức, lá bài như lưỡi đạo sắc bén lập tức cắt đứt áo cô ta, người phụ nữ giật nảy mình, đưa hai tay ôm ngực, cũng may cô ta che lại kịp thời, không bị lộ sạch, nhưng đám người xem đều ngây ngấn...



Bởi vì một bộ bài poker rơi ra từ chỗ ngực áo của cô ta, nó giống hệt bộ bài chúng tôi đang dùng “Tay chơi sợ nhất là sẩy tay.” Tôi cười nói bên tại cô ta: “Mà sẩy tay thì phải chặt tay.






Người phụ nữ nhũn người ngã ngồi xuống đất. Cô ta nhìn đống bài poker này và biết hôm nay mình đã hoàn toàn "say tay".



Tôi ném lá joker đỏ xuống đồng bài dưới đất. “Tôi chơi gian lận, có mượn một là joker đỏ từ bộ bài này của cô, bây giờ tôi trả lại nó cho cô






Ai gian thì đã biết được, lúc này không ai phản đối cả, gã râu quai nón và người phụ nữ kia cũng biết mình đã thua hoàn toàn



Tôi ôm đồng tiền trên bàn của gã và đưa một phần cho hai cậu bé kia, còn lại đưa hết cho ông Cam, làm ông Cam mừng như điên. “Thiếu gia, cháu thật lợi hại! Hồi nãy bác cứ lo cháu sẽ thất bại cơ...






Tôi mỉm cười ôm vai ông Cam: “Bác Cam, sau này bác yên tâm đi theo cháu, con người cháu không hề biết chữ 'thua viết như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK