Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 247 Sự thật ngoài ý muốn




*Chương có nội dung hình ảnh


**********



Hóa ra sự thật lại chỉ là "ngoài ý muốn. Đầu óc tôi trống rỗng, nổi chua xót trào dàng trong lồng ngực, từ năm bảy tuổi đến mười bảy tuổi tôi đã chịu đựng bao nhiều gian khổ, có tối tối lại ôm gối gào khóc khán giọng hóa ra là vì chuyện buồn cười như vậy.






Tôi nói: "Khương Minh nhất định sẽ phải trả giá đất. Nhưng bây giờ tôi rất hối hạn, sớm biết như vậy bạn này tôi đã không cứu mọi người, cho họ chết hết ở trên biển cho xong. Cậu cũng đừng nghĩ tới Núi Vô Tưởng nữa, tôi sẽ không giao ra đầu"



Tôi không thèm nghe Nguyệt Mãn Cung nói gì nữa, phất tay bảo cậu ta không cần nói nữa.






Phải, tôi cũng chỉ nói cho bộ tức thôi, cho dù tôi đã biết sự thật từ trước cũng sẽ không để mặc thuyền chìm, trên thuyền có nhiều người vô tội như vậy, tôi cũng không thể nhìn bọn họ chết



Nhưng tôi vô cùng uể oải, tôi rất muốn đi giết Khương Minh ngay bây giờ, và cả những người từng hạt bố mẹ tôi nữa, không chừa một ai cả! Nhưng tôi cũng biết rõ, tôi hiện giờ không đánh lại bọn họ.






Con mẹ nó, từ ngày tôi làm bộ đội đặc chủng tới nay, đây là lần đầu tiên bị thiệt về đánh đấm. Mấy thử bộ đội học được trước võ công bí hiểm của đảm người kia chi như khoa chân múa tay



Mặt trời bắt đầu ló rạng, trời đã sáp sàng, lúc này có người hô lên: "Mau nhìn xem, kia là gì?”






Tôi đang nghĩ không biết mọi người ồn ào cái gì thì Thốc Tử đã tìm tới chỗ tôi và đưa ống nhòm cho tôi xem. Tôi vừa nhìn thấy liền vui vẻ.



Xa xa có một chiếc thuyền nhỏ trên đó có một người đàn ông đang thở thoi thop, kẻ đó không ai khác mà chính là Hạ Trị Thiên. "Đây không phải là Hạ Trí Thiên sao?






Tôi hét lớn, thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người ở các tầng đều lao vọt tới phía boong tàu bên này, nhìn về phía con thuyền nhỏ của Hạ Trị Thiên.



Chính là tên khốn nạn này đã hại chúng tôi suýt nữa chết chim giữa biển hai ngày trước, lúc này mọi người đều hận không thể lột da của hắn.






Tiếng chửi bậy vang xa khiên Hạ Tri Thiên giật mình tỉnh lại. Hắn quay đầu liếc về phía chúng tôi một cái, sắc mặt lập tức tái nhợt. Chắc chắn hàn không thể ngờ rang chúng tôi chưa chết hàn vội vàng cầm lấy mái chèo ra sức chào



Chúng tôi vừa thoát khỏi bão táp, tất cả mọi người đều mệt chết, thuyền cũng dùng tại chỗ để bảo dưỡng, có lẽ Hạ Tri Thiên cho rằng chúng tôi vẫn chưa khỏi phục được động cơ nên mới chèo thục mang.






Tôi cười nói: "Mẹ nó chứ, tháng cha này muốn hại chúng ta, kết quả bản thân cũng chẳng tốt đẹp gì. Có lẽ hạn cũng không ngờ lại có sóng lớn như thể có điều là mạng hần lớn thật, sóng lớn như vậy mà còn sống sót"



Thốc Tử đội mũ lưỡi trai, hất mặt về phía Hạ Trị Thiên hỏi tôi: “Anh không đuổi theo sao?






Tôi đáp. “Đuổi chứ, cứ để hán chạy trước đi, anh không thấy thuyền hắn nhỏ như vậy, chúng ta cứ đuổi theo thì tàn nhân quả sao, cứ để hán chạy trước một lát đã."



Thốc Tử cười khẩy. "Chạy một lúc rồi mời đuổi






Tôi gật đầu, tiếp đó Nguyệt Mãn Cung lên tiếng: “Anh thật tàn nhân



Khi Hạ Tri Thiên đã ra khỏi tầm nhìn của chúng tôi từ lâu, tôi chạy tới buồng lái, khởi động máy, đuổi theo hướng của Hạ Trị Thiên.






Tiếng du thuyền hoạt động trên biển rất lớn, Hạ Tri Thiên nghe thấy liền sợ đến choáng váng, hắn không ngờ chúng tôi lại hoạt động được



Khi thấy sắp tới gần Hạ Trị Thiên, tôi dừng thuyền lại.






Thốc Tử hỏi tôi tại sao lại không đuổi theo.



Tôi vật chéo hai chân, cười nói: “Đừng vội, trên biển nhằm chắn cỡ nào chứ, vất và lar mới túm được một trò chơi, tôi phải chơi thêm mấy lần đã chứ






Tôi đã nói rồi, nếu để tôi bắt sống được hàn, tôi sẽ đánh hạn vài cắt luôn



Quả nhiên, thấy chúng tôi dừng lại, Hạ Trị Thiên lại bắt đầu chèo.






Thế lực của hãn nhất định đã cạn kiệt nhưng hạn không còn cách nào khác, nếu bị chúng tôi bắt được hàn chắc chắn sẽ phải chết, hắn không thể không tron.





Thấy hắn sắp chạy đi xa, chúng tôi lại khởi động đuổi theo.






Tôi biết rõ Hạ Tri Thiên sắp giận điên lên rồi, hắn điên cuồng chèo, thậm chí đến việc dừng lại mang tôi mấy câu cũng chẳng có sức, chỉ có thể liều mạng chèo ra xã.



Trên biển rộng mênh mông, hàn dùng hết sức lực cả buổi cũng chẳng chào được máy hải lý mà thuyền của chúng tôi khởi động hai cái đã đuổi tới nơi,






Mọi người vốn vô cùng căm phần chỉ muốn mau chóng bạt Hạ Trị Thiên lại nhưng bây giờ ai nấy đều tìm được trò vui, đứng trên boong tàu cổ vũ Hạ Trị Thiên "cổ lên cử như Hạ Tri Thiên không phải đang chạy trối chết mà là đang tham gia Olympic khiến hànhận đến nỗi nghiến răng sáp nát cả ra



Chơi vui cũng đã rồi tôi mới quyết định bắt hàn trở lại. khát vọng sống của Hạ Trị Thiên thật sự khiến tôi cực kỳ khâm phục, từ lúc tôi bước ra khỏi buồng lái đi tới boong tàu tầng năm chỉ cách một đoạn rất ngắn, vậy mà hãn đã chèo được thêm một doan.






Có thể thấy rõ ràng là hạn đã sức cùng lực kiệt, hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể gục mặt lên mái cheo “Haizz, nhìn dáng vẻ nỗ lực này của han, tôi có hơi không nỡ đuổi theo." Tôi nói.



Chúng tôi quyết định thả thuyền ba lá xuống, tôi xuống biển kéo Hạ Trị Thiên vào, sau đó lại lôi hàn về






Nguyệt Mãn Cung lắc đầu nói: Thể lực của anh đã cạn kiệt rồi, không thể xuống nước lần nữa đâu. "Không làm thế, chẳng lẽ chờ hạn tự bơi vê à?"



Nguyệt Mãn Cung quay đầu nói với người phía sau: “Lấy cái mỏ neo kia ra






Hạ Trị Thiên thở hồng hộc chèo thuyền về phía trước, cuối cùng hàn cũng thật sự mệt quá không đi nổi nữa, một chút sức lực cũng không có. Hãn ngã ra thuyền thở phi phỏ, thấy bọn tôi đứng lại cũng chỉ nam im, xoay người giơ ngón tay giữa về phía chúng tôi. "Có gan thì các người tới đây! Họ Hạ tôi không thèm chạy." Hãn giơ mái chèo lên, rõ ràng là có ý al tới hạn sẽ đánh người đó.



Đàn em của Nguyệt Mãn Cung mang tới cho cậu ra một cái mỏ neo dài khoảng một mét, giống như mũi khoan sắt,






Tôi tưởng cậu ta muốn đâm xuyên qua Hạ Trị Thiên liền vội vàng khuyên nhủ: “Cậu bình tĩnh một chút, chúng ta còn có vài chuyện muốn hỏi Hạ Trị Thiên, đừng giết chết hàn.



Nguyệt Mãn Cung đáp: "Anh yên tâm, tôi chỉ lôi hàn về thôi.






Nguyệt Mãn Cung giơ mỏ neo lên, lấy dây thừng thỏ to cột vào phía sau mỏi neo, cậu ta còn thử ngay trên tay,



Những người xung quanh đều hoan hồ, nhìn chăm chăm vào Nguyệt Mãn Cung, chờ được chứng kiến khoảnh khác ra tay ngoạn mục của cậu ta.






Tôi thầm nghĩ cậu ta có thể kéo Hạ Tri Thiên về như thế nào? Trong lòng với cùng hoài nghi.



Thốc Tử kéo tôi lùi lại phía sau mấy bước, thấy tôi thắc mắc liền cười nói: "Anh không thấy lạ tại sao tên cậu ta là lại là Nguyệt Mãn Cung, cái tên khó đọc như vậy sao?"






Nguyệt Mãn Cung bỗng nhiên kh người lùi lại, cơ thể giống như dây cung đã căng, cả người dồn sức, quăng mạnh cải neo ra ngoài.



Giữa bầu trời xanh thảm, mỏ neo giống như một tia chớp, kéo theo dây thừng rất dài xẻ gió mà đi, vùng vàng đảm xuyên qua boong thuyền của Hạ Trị Thiên.






Hạ Trị Thiên suýt chút nữa lao từ trên thuyền xuống biển.



Vô cũng chuẩn xác! Tôi kinh ngạc.






Nguyệt Mãn Cung nói với đàn em của mình: "Kéo về đi



Cậu ta ra lệnh một tiếng, mười mấy người túm lấy dây thừng kéo về tốc độ Hạ Trị Thiên chèo lúc trước quả thực không thể sánh được với tốc độ kia.






Chẳng bao lâu, chiếc thuyền cứu sinh nhỏ đã bị lỗi về bên cạnh con thuyền lón.



Hạ Tri Thiên nào có đủ dũng khí nhảy
712704975.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK