**********
Đám người bang Thanh Long đều ngạc nhiên đến ngày người, bọn chúng vốn nhắm vào tôi nhưng giờ thấy tôi cũng không có chút phản ứng nào mà chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn ông lão kéo đàn nhị kia.
Không phải là ông lão tóc bạc trắng kia đánh Hoàng Lão Tứ quỳ rạp trên đất đó chứ? Nhưng xung quanh ngoại trừ ông ấy ra, cũng không có ai khác, càng không thể là đám trẻ con đang chơi game kia làm.
Nhưng ông lão này ít nhất cũng hơn bảy mươi tuổi, đôi mắt cũng mù lòa, làm sao có thể đánh được kẻ thanh niên to lớn lực lưỡng như Hoàng Lão Tử? Đây đâu phải là tiểu thuyết võ hiệp mà ai nấy đều có thần công. "Chàng trai, mời vào phòng dùng trà"
Tôi đang định lên tiếng, ông lão kia gảy dây đàn và nói với tôi bằng chất giọng khàn khàn. Âm thanh đàn nhị vốn rẻo rất thảm thiết, nhưng một tiếng của ông ấy lại có vẻ cứng cáp có lực.
Tôi nhìn quanh hai bên một chút, thầm nghĩ ông ấy đang nói ai? Chắc không phải là mời Hoàng Lão Tử vào nhà dùng trà chứ, nhưng làm sao ông ấy biết tôi đang đứng đây? Tôi vừa mới bước ra mà. "Sao cậu lại ngẩn ra như kẻ ngốc vậy chứ? Ông Vu mời cậu quay lại phòng tránh đi đó."
Trong lòng tôi rất ngạc nhiên, không ngờ ông lão này thật sự có thể nhìn thấy tôi, nhưng thính lực của người mù thường rất tốt, cho nên điều này thật sự cũng không quá ngạc nhiên.
Tôi nói: "Ông ơi, tên Hoàng Lão Tứ này là kẻ lưu manh vô lại, hay trước mắt ông cứ tránh đi một lát, tránh để hắn đánh ông bị thương.
Lúc nói lời này, tôi luôn cảm thấy có chỗ không thích hợp, Hoàng Lão Tứ nằm dưới đất không giống lưu manh vô lại gì cả, mà lại giống một người đáng thương bị người khác sỉ nhục mà không có chút năng lực phản kháng nào.
Lão Vu kéo đàn lắc đầu nói: "Lưu manh vô lại ở đâu chứ, trước mặt ông đây đều là trẻ nít."
Tôi lắc lắc đầu, ông lão này thật không chịu nghe lời.
Mặc kệ ông ấy rốt cuộc có đánh hắn hay không, tôi dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn một ông già bảy tám mươi tuổi vật lộn với người khác vì tôi.
Hoàng Lão Tử rất e ngại ông lão này, giống như gặp phải quỷ, liền mắng cũng không dám mắng. Hiện tại hắn thấy tôi bước ra đã không giống nhìn kẻ thù, mà giống như nhìn thấy cứu tinh. "Trương Siêu, mày tới thật đúng lúc! Ông đang tìm mày đây. Lần trước còn chưa tính sổ xong với mày, nếu mày con mẹ nó còn là đàn ông thì cùng tao xuống tầng đấu."
Tôi e là não hắn bị thương rồi, còn dám nhắc tới chuyện đánh tay đôi với tôi sao? Nhưng Hoàng Lão Tử lúc này như gặp phải kẻ địch mạnh, hoàn toàn giống như thằng điên, dường như chỉ cần thoát khỏi miệng hổ của ông lão kia, bảo làm cái gì hắn cũng bằng lòng. Đáng sợ đến vậy sao?
Tôi còn chưa đồng ý, đã nghe thấy một tiếng nổ như âm thanh của đàn nhị, suýt chút nữa đâm thủng màng nhĩ của tôi. Tôi thầm nghĩ con mẹ nó lại kéo thần khúc đoạt mạng gì vậy? Nhưng tôi cẩn thận lắng nghe, con mẹ nó hóa ra lại là nhạc Vương Giả Vinh Diệu. "Chàng trai, tiệc Hồng Môn không thể đi được."
Tôi bỗng chốc đi cũng không được, không đi cũng không xong.
Nhắc tới cũng thật kỳ quái, tên Hoàng Lão Tử này lá gan còn to hơn đầu óc, hôm nay vậy mà lại sợ hãi lạ thường, vừa rồi tôi không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi cũng nhận ra, hắn ta thật sự vô cùng sợ lão Vu.
Hoàng Lão Tứ này không thể là loại người kính già yêu trẻ.
Tôi không khỏi tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu ông lão đã nói thế, tôi nhân tiện ở lại vậy.
Không ngờ thoảng một cái Hoàng Lão Tử đã nổi nóng, định mặc kệ tôi mà bỏ đi. Chuyện này thật là hiếm có, người người ở bang Thanh Long đều coi mặt mũi quan trọng hơn cả trời, hôm nay đã bị mất mặt nhiều như thế mà vẫn cúp đuôi xám xịt bỏ đi. "Trương Siêu, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại! Mày đừng để tạo gặp mày ở bên ngoài!"
Hoàng Lão Tử nói tới đây, bọn đàn em liền giúp sức đỡ mông hắn dậy định rời đi, nhưng đúng lúc nào ông lão lại từ tổn nói: "Không thể đi, đi không được. Khách quý đã quấy nhiều sự thanh tinh trong tiệm của tôi, dọa chàng trai kia sợ tới mức run rẩy lẩy bẩy, cứ như vậy mà đi sao?"
Tôi thầm nghĩ người mù thật không tầm thường, nói dối cũng không cần trợn mắt. Run rẩy lẩy bẩy rõ ràng là Hoàng
Lão Tử mà.
Hoàng Lão Tử sắp bị lão Vu mù lòa làm cho tức chết rồi, giờ ở không được, đi cũng không cho đi, bây giờ rút lui là chuyện mất mặt, nhưng nếu bây giờ không rút lui thì lại càng mất thể diện.
Hoàng Lão Tử hằng giọng nói: "Ông, chỗ này của ông là chỗ giết người cướp của, ông là đồ xảo trá
Lão Vu rung đùi đắc ý, kéo đàn nhị theo giai điệu một vở hí kịch không rõ tên: "Đây gọi là đen ăn đen."
Tôi suýt chút nữa bật cười, cụ ông này như đứa trẻ xấu bụng, khiến Hoàng Lão Tức giận đến suýt chút nữa hộc máu.
Hoàng Lão Tử dứt khoát quyết liều mạng, nói: "Vậy ông rốt cuộc muốn thế nào?"
Lão Vu thẳng thắn dứt khoát nói: "Đền tiền!" "Ông, ông già kia!" Hoàng Lão Tứ Vô cùng tức giận, nhưng không có cách nào khác, không biết tại sao hắn lại sợ ông cụ muốn chết.
Hoàng Lão Tử vừa dứt lời, chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, tiếng đàn nhị dữ dội của lão Vu đã vang lên, tôi cảm thấy giống như có rất nhiều trùng độc rắn rết chui vào lỗ tại của tôi, lục phủ ngũ tạng trong người tôi khó chịu, máu cuồn cuộn, tôi dựa vào vách tường suýt chút nữa phun ra máu.
Thứ này con mẹ nó là gì vậy? Là nội công trong tiểu thuyết võ hiệp sao? Thật hay giả vậy?
Tôi nhìn đến trợn tròn mắt, đây là thứ gì chứ, tôi chưa từng được thấy qua.
Tôi làm quân nhân bao nhiều năm, năm rõ trong lòng tất cả các loại vũ khí và kỹ năng sát thương, không phải không có loại vũ khí lợi dụng âm thanh bùng nổ sinh ra sức nén đặc biệt, chính là những vật thể lợi dụng tốc độ siêu âm đặc biệt xuyên qua vật cản, sức nén dữ dội vượt qua cả tốc độ âm thanh, nhưng âm sắc mãnh liệt này không phải tiếng đàn nhị của một ông lão có thể làm được! "Ông, ông... chúng ta đi..." "Để tiền lại." "Ông nói chuyện cho đàng hoàng, đừng kéo đàn nữa. Kéo đàn nhị đòi tiền người khác, ông con mẹ nó muốn chết à. Mau, lấy tiền đến đây cho ông!"
Hoàng Lão Tứ hận không thể quỳ xuống dâng lên, còn ngoan ngoãn hơn so với lần trước bị tôi đánh.
Sau khi vét sạch tất cả tiền bạc trên người, Hoàng Lão Tử chuồn nhanh như bay, có lẽ cả đời Hoàng Lão Tử cũng không dám đến quán vằn thắn này nữa.
Tôi thật sự không ngờ, ông lão mù kia lại lợi hại như vậy! Chẳng trách ban nãy bác Cam bảo tôi không cần quản nhiều, chỉ cần ngồi xuống uống trà là được.
Thủ trưởng từng nói với tôi, giang hồi lớp nào cũng có người tài, không thể coi thường người tài trong giang hồ.
Giang hồ rộng lớn, trong đó lớp lớp đều có người tài giỏi, hôm nay tôi thật sự được mở rộng tầm mắt rồi.
Hoàng Lão Tử vừa đi, vẻ mặt lũ trẻ con liền chán nản, vừa rồi bọn chúng đứa nào đứa nấy vẫn phấn khích giống như xem lão Vu dạy dỗ Hoàng Lão Tử còn vui hơn chơi Vương Giả Vinh Diệu.
Tất cả đều giải tán, chỉ còn một mình lão Vu ở nơi đó, ông ấy kéo dây đàn, tiếng đàn ê a, lão còn hỏi tôi muốn nghe khúc gì.
Tôi thầm nghĩ, ông chỉ cần đừng chơi một bài đòi mạng người là được.
Tôi nhìn chằm chằm vào cây đàn nhị của lão Vu một lúc lâu, cũng chưa nghiên cứu ra ông ấy rốt cuộc đã đánh người ta như thế nào. Lúc tôi học cấp ba thành tích cũng rất khá, kiến thức vậy lý nắm rất vững, đến bây giờ vẫn chưa quên.