**********
Tôi nụ cười, nói với cô bạn học áo Câu có biết vì sao trên cuốn lưu bút tốt nghiệp cấp không có tên
Mọi người nhìn nhau qua lại, đều đầu nói không biết
Cũng có người hay đùa nói: "Có lẽ ngày đó qua lạnh lùng, không thèm quan tâm tới chúng tôi nữa, nhất định là không muốn để lại số điện thoại luôn. Nhưng bây giờ đã ở bên cạnh Phương Phương của chúng tôi, nhất định phải để lại số điện thoại nhé, sau này nếu dám bắt nạt Phương Phương, mấy người chị em tốt chúng tôi sẽ cùng nhau gọi điện thoại tới
Nói xong, mấy người kia cười một Tôi đợi nhóm có ta cười xong mới từ tốn nói: vì tôi có tốt nghiệp. Các người đều quên cả rồi, ngày ấy tôi bị mọi người bắt nạt kinh trong lớp không có ai chịu nói giúp tôi. Sau đó giúp Lâm Phương đuổi cổ lưu manh nên bị Trần Ngọc Châu hiểu lầm, Trần Ngọc Châu đã bảo Lưu Hồ đánh tôi trong nhà vệ sinh, trận đó suýt chút nữa đã đánh chết tôi. Tôi nhập mấy sau khi ra viện thật sự không dám quay về trường học nữa, phải đi bộ đội. Bởi vậy nên tôi không hề tốt nghiệp, càng chưa từng viết lưu bút, cũng không tham gia lễ tốt nghiệp, nên trên lưu bút mới không có tên và số điện thoại của tôi. Ha ha, ai muốn xin số điện thoại của tôi nào? Tôi viết
Tôi cố tình rút bút máy ra, thong dong hỏi mấy người đang ngồi đó có ai muốn số điện thoại của tôi không? Những lời này của tôi thật chẳngmột chút nào, giờ tha tát thẳng vào một bạn hài Đàm người bay giờ đang bơ để làng bọc tôi thực ra đều là đám người đã coi thường và cười nhạo tôi hồi cấp ba, bọn họ tham chỉ còn chúng nhớ nên tại sao tôi phải rời khỏi trường học, không nhớ rằng tôi chưa hè tốt nghiệp
Máy kẻ ăn do ngưỡng ngừng cười gường, sau một hồi đùn đấy nhau liên bỏ qua chuyện này.
Cũng có kẻ tự đánh trống láng ở chào, chúng tôi cũng chỉ đùa thời mà Câu là bạn trai Phương Phương, chúng tôi nhất định phải tránh hiềm nghĩ chữ. Phải rồi, Phương Phương, hôm nay cậu không gọi Sở Tiêu Tiêu tới à, hai câu sao vậy? Nghe nói hai người cãi nhau?
Tôi cho rằng Lâm Phương sẽ rất xấu hổ, không ngờ cỏ ta lại cười nói: "Ai nói tôi không gọi Tiêu Tiêu? Cô ấy sẽ tới ngay bây giờ.
Lâm Phương quay đầu cười nói với tôi Tiêu Tiêu là bạn thân của em, anh không phiên khi em mới cô ấy đến chứ
Tôi nhìn vào dáng vẻ tự cho mình thông minh của cô ta lúc này, trong lòng đăng lên một cảm giác cực kỳ buồn nôn và nuối tiếc.
Sao cô ta lại biến thành người thế này?
Tôi nghiêng đầu khẽ nói: "Cô không sợ tôi không phối hợp diễn cùng có nữa sao?"
Lâm Phương đáp: "Trương Siêu, anh sẽ không. SởTiểu Tiểu có biết chúng ta đã phát triển tới chuyện đó chưa
"Cô có ý gì
"Hôm nay, anh chỉ cần giúp tối diễn xong, ngày ma tôi sẽ đi, đến lúc đó Tiểu Tiểu tự biết chuyện gì đã xảy ra Trường Siêu, anh đừng nghĩ rằng em đe dọa anh coi như em xin anh đi, em không muốn nói cho Tiêu Tiêu biết anh đã hãn đã chạm vào em, chúng ta còn làm
Trước hết chúng ta không hề có gì, tiếp theo dù có thì Tiêu Tiêu cũng sẽ không vô lý như thế
Lâm Phương hơi tuyệt vọng nói: "Vậy nếu như em từng nạo thai vì anh thì sao?"
Tôi mở to mắt. "Cô có sao? Cô đừng nói năng linh tình"
Lâm Phương lác đầu nói. "Nếu Tiêu Tiêu cho rằng em từng nạo thai vì anh, cô ấy sẽ nhìn anh thế nào? Em biết, Tiêu Tiêu coi em là bạn thân nhất, cô ấy vẫn đối xử rất tốt với em. Chỉ là em tỉnh ngộ quá muộn, đến tận bây giờ mới biết, cô ấy đối xử với em còn tốt hơn cả người nhà Cũng giống như anh, tuy hai người không có liên hệ máu mủ với em, nhưng lại thực sự quan tâm tới em, yêu thương em. Nếu Tiêu Tiêu nghĩ anh từng làm tổn thương em, nhất định sẽ bỏ anh
Tôi cười khẩy "Cô nói thì cô ấy sẽ tin sao? Từ lâu cô ấy đã không tin có rồiLàm Trung Tây từ trong túi xách ra một tà quy đưa tới xein, tại rất nghi ngờ đay kết thừ gì nhưng vừa mở nó ra thì trái tim tôi đã giải thon thót
Làm sao có thể, đây là giải
Làm Phương nói: "Đùng là giả, nhưng Tiểu Tiểu sẽ không phân biệt được vì nó thật sự được bác sĩ cấp Trường Sieu, xem như em cầu xin anh đi, chỉ một ngày hôm nay thời, hãy giúp ern thực hiện giấc mơ. Ngày mai em sẽ rời đi, em sẽ gặp mặt Tiêu Tiêu giải thích
Tôi hit sâu một hơi, không ngờ có ta lại chuẩn bị đầy đủ như thế không những bỏ thuốc vào nước của tôi mà còn chuẩn bị cả giấy chứng nhận nạo. thai giả
Nếu có ta thật sự đưa thứ này cho Sở Tiêu Tiêu xem, cho dù sau này tôi có cách chứng minh với Sở Tiêu Tiêu thứ này là giả chắc chắn cũng sẽ lãng phi rất nhiều thời gian.
"Lâm Phương, sao có lại trở thành người như vậy? Có hết lần này tới lần khác muốn chia rẽ tôi và Tiêu Tiêu, có nghĩ rằng tôi thật sự dễ để có thao tùng sao?"
Lâm Phương nhỏ giọng cầu xin "Em xin anh. Em cũng không muốn hại anh và Sở Tiêu Tiêu. Bây giờ em không tìm được việc làm, em không biết tầm ảnh hưởng của Trần Ngọc Châu có thể xa tới cỡ nào nhưng vẫn rất lo lắng. Hơn nữa người nhà của em vẫn còn ở đây, em lo bọn họ cũng sẽ bị làm khó Em chỉ hy vọng trước khi rời đi, có thể khiếnngười tàn một mớ mà không làm khó người nhà min Em xin anh, lần này thoi, Tiểu Tiểu nhất định sự hiểu mà
Đảng về cầu xin này của co la, khiến tôi ngay lập tức không thể hạ quyết tâm được, tôi thật sự rất muốn từ chối, nhưng như vậy chẳng khác nào ép chết cô là
Tôi không biết phải nói tình cảm của mình với cÓ là là gì nữa, tận sâu trong thâm tâm tại cuối cùng cũng mui lòng, nhưng đồng thời cũng hạn những hành động cô là gây nên
Tôi hít sâu một hơi, khẽ nói: "Chỉ một lần này thôi, nếu có còn
Lâm Phương nam lấy tay tôi, dịu dàng cầu xin "Chi một lần này thôi
Tôi thật không biết phải từ chối như thế nào, đừng nói đến tôi, cho dù là Sở Tiểu Tiêu cũng sẽ không từ chối yêu cầu này của cô ta.
Có lẽ, nếu không phải là vì Sở Tiêu Tiêu, tôi sẽ từ chối có ta, nhưng chỉ cần nhắc tới tên Sở Tiểu Tiểu, tôi lại mềm lòng. Tôi biết Tiêu Tiêu rất coi trọng tình bạn, cho dù đã cắt đứt với Lâm Phương cũng sẽ không nhân tâm. Tôi không muốn khiển cho Tiêu Tiêu khó xử
"Hai người quay đi thì thăm cái gì vậy? Có chuyện gì phải thì thầm không thể để chúng tôi nghe thấy chứ?"Thay mà chúng tôi vẫn không quay người lại, tron họ thúc giục
Không có gì, chúng tôi đang bán xem bao giờ Tiểu Tiểu mới tới
Phải rồi Phương Phương lần họp mặt trước là sao vậy chứ Chúng tôi còn tưởng rằng cậu đã ở bên Trần Ngọc Châu rồi cơ. Sau đó không hiểu sao Sở Tiểu Tiểu lại tuyên bố có ấy thích Trường Siêu, khiến cho chúng tôi thấy thật mơ hồ
"Đúng vậy, ban này chúng tôi thấy Sở Tiểu Tiểu không xuất hiện, còn lo hai người vì chuyện đó m cãi nhau rồi. Ngày trước hai người là bạn rất thân mà, chúng tôi đều rất hãm mô tình bạn của hai người, không ngờ biết người biết mặt khó biết lòng, cô ta vậy mà lại cướp bạn trai sau lưng cậu?
"Muốn cướp cũng không cướp nổi, cậu xem kìa, tình cảm của Trương Siêu đối với Lâm Phương sâu sắc như vậy, làm sao có thể vừa ý Sở Tiêu Tiêu nữa. Nhưng Sở Tiêu Tiêu cũng rất xinh đẹp, mất cao hơn đỉnh đầu, trước kia còn có con trai thì trưởng theo đuổi cô ta, vậy mà cô ta cũng không thêm. Không ngờ giờ lại đụng phải anh Trương Siêu khó xơi đây."
“Ha ha ha, cô ta cũng không nhìn thử coi Trương Siêu là ai. Trương Siêu của chúng ta là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Tuấn Nhiên, là ông chủ nhỏ, với thân phận và địa vị này thì chính là người giàu số một ở thành phố Tháng
“Cậu thật lạc hậu, bây giờ Tuấn Nhiên đã là côngto giá trị cao nhất có tính NH TỒN CẦU Có biết điều này có nghia là gì không? Trường Sưu bây giờ đà là người giàu nhất tỉnh Ninh rồi nhét
Oal Vậy sao có thể để ý có ra được, có là chúng qua chỉ là con gái của một ông chủ giả phá sản thoi
"Đúng đó, Phương Phương quả thật là tỉnh mặt Trương Siêu còn ưu tú hơn Trần Ngọc Châu kia nhiều. Trần Ngọc Châu vẫn còn có ý đã xấu với cậu đó, nhưng anh ta là cái thá gì chứ.
Làm Phương bị mấy cầu tăng bốc đo lam phong hết cả mũi, gương mặt hơi đó ứng, tinh thần cũng đã khá hơn nhiều. Cô ta khẽ nói: Trần Ngọc Châu vẫn yêu tôi, nhưng tôi thật sự không có tình cảm gì với anh ta cả. Chuyện ngày đó cũng thật ra mọi người hạn cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, Trần Ngọc Châu là một kẻ ngang ngược thứ anh ta muốn, cho dù cướp cũng phải có được. Ngày ấy tôi làm như vậy, thật sự là bởi hết cách roi...