Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 163 Lâm Nguyệt Nhi






**********










"Cậu ở bên Lâm Nguyệt Nhi từ bao giờ vậy, sao tôi lại không biết?" "Đội trưởng, hiểu lầm rồi, tui, tui, thôi để tui đưa điện thoại cho cô ấy..."



Đầu dây bên kia điện thoại đổi thành giọng một người phụ nữ: "Alo, xin hỏi ai vậy ạ?" "Cô Lâm, tôi là Trương Siêu" "Thiếu gia, sao anh lại có thể gọi điện cho tôi?"






Tôi hổ then nói: "Tôi biết cô đã xin thôi việc ở Tuấn Nhiên rồi, bây giờ tôi không còn là thiếu gia của cô nữa. Chuyện này nói tới cùng vẫn là tôi làm không tốt, cô vì giúp tôi nên mới như vậy. Bao giờ cô có thời gian, tôi muốn tới gặp mặt cảm ơn cô."



Thanh Thanh dùng một loạt ánh mắt nghi ngờ đánh giá tôi, cũng không biết cô ấy lại nghĩ đi đâu rồi. "Thiếu gia, cậu khách sáo quá rồi, tôi không phải tự xin thôi việc, mà là bị Liễu






Vịnh sa thải. Tôi giúp cậu cũng không phải muốn nhận cảm ơn. Bây giờ tôi đã nghỉ việc ở Tuấn Nhiên rồi, sau này chúng ta đừng nên gặp mặt nữa." "Cô chờ một chút, đừng vội cúp điện thoại." Tôi sốt ruột kêu lên: "Cô Lâm, tôi sẽ nói thẳng thắn với cô. Tôi biết sau khi cô thôi việc, Liễu Vinh đã trả thù cô, bây giờ tên biến thái đó đã bị tôi bắt được. Liễu Vinh là kẻ có thù tất báo, cho dù cô tránh mặt tôi, ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ CÔ."



Thanh Thanh lại tức giận trừng mắt lườm tôi một cái, không biết con bé này bị làm sao vậy, không phải là uống nhầm thuốc rồi chứ.






Tôi hoàn toàn không quan tâm đến Thanh Thanh, nếu Lâm Nguyệt Nhi vẫn không muốn gặp tôi, tôi cũng chỉ có thể mất chút công sức nhờ vả Tiểu Thái thôi.



Đầu dây bên kia hình như vang lên tiếng thì thầm của Tiểu Thái, tôi không nghe rõ, nhưng chẳng mấy chốc Lâm Nguyệt






Nhi đã thở dài một hơi nói: "Vậy thì đêm nay, tôi tới nhà anh..."



Tôi chợt nhận ra hiện tại mình vẫn còn đang ở nhờ nhà người khác, gần đây quá bận rộn, cũng chưa tìm được một chỗ ở mới, bèn nói: "Ừm, thôi cứ để tôi tới tìm cô."






Lâm Nguyệt Nhi có hơi dè dặt, sau khi do dự một lát liền nói: "Được rồi, địa chỉ anh hỏi anh Tiểu Băng nhé, anh ấy biết."



Anh Tiểu Băng? Ai vậy? Tôi vỗ ót một cái, à, thì ra là Tiểu Thái.






Hai người này đã xưng hô thân mật như vậy, không phải là có gì rồi chứ, thằng nhóc Tiểu Thái này cũng được quá nha, con mẹ nó rặn mãi mới ra được mấy tiếng phổ thông mà có thể cua được một em gái xinh xẻo thế này.



Nếu cô gái Tiểu Thái để ý thật sự là Lâm Nguyệt Nhi thì cũng tốt, ít nhất cũng không phải loại đàn bà phong trần không đứng đắn, người làm anh kiêm đội trưởng tôi đây cũng có thể thả lỏng một chút.






Tôi cúp điện thoại, Thanh Thanh liền phụng phịu: "Ai vậy, anh lại muốn theo đuổi cô ta."



Tôi cười thất thanh nói: "Là bạn bè thôi, cô làm sao vậy? Dáng vẻ ghen tuông này là cô ghen thay Sở Tiêu Tiêu à, Tiêu Tiêu sẽ không để ý đâu."






Tôi quá hiểu tính cách của Sở Tiêu Tiêu, cô ấy tuyệt đối sẽ không ghen, ngược lại có thể còn rất ủng hộ tôi, thậm chí gặp loại chuyện này, trong lòng cô ấy còn căm hận hơn cả tôi, đây cũng chính là lý do tôi thích cô ấy.



Thanh Thanh lẩm bẩm một câu: "Ai thèm ghen với anh chứ, ha ha, tôi là thay chị Tiêu Tiêu giám sát chặt chẽ anh, đàn ông các anh chả có gì tốt đẹp. Nhìn cái gì nữa, đi!"






Nói xong, cô ấy hất đầu một cái, mất hứng bỏ đi.



Thật là chẳng hiểu nổi, tự dưng bực tức cái gì vậy.








Thanh Thanh định đưa tôi về công ty, nhưng tôi lại bảo cô ấy đưa tôi đến Tuấn Nhiên..



Nhìn cao ốc Tuấn Nhiên cao ngất, Thanh Thanh khoa trương nói: "Oa, tập đoàn thương mại hàng đầu khổng lồ quá, anh thật sự là thiếu gia của công ty này à? Thật lợi hại. Bây giờ tôi theo đuổi anh còn kịp không?"






Tôi dở khóc dở cười: "Cô có thể đừng đùa kiểu này với tôi được không? Tôi không thích ứng được.



Thanh Thanh liếc mắt: "Anh thật nhàm chán. Bây giờ tôi thật hối hận, ngày trước thấy anh chỉ là loại rác rưởi nên có chút khinh thường, ôi chao, đúng là tôi mắt chó không nhìn thấy triệu phú mà..."






Tôi thật sự không đối phó được với dáng vẻ này của cô ấy, ngay cả phụ nữ bình thường tôi cũng không đối phó tốt lắm, càng không thể ứng phó được loại phụ nữ chủ động nhiệt tình này.



Tôi vội vàng thảo dây an toàn bước xuống xe, Thanh Thanh cũng đi theo. "Cô đi cùng làm gì?" "Tôi đi cùng anh lên xem thử, đây là thời cơ cáo mượn oai hùm ngàn năm mới có, tôi không đi thì thật lãng phí."






Tôi thật muốn ngửa mặt lên trời cười, ai tới bắt con yêu tinh này đi đi, nhưng da mặt Thanh Thanh đã dày đến cực điểm, mặc kệ tôi nói cái gì, cô ấy cũng giả vờ không nghe hiểu, không nghe thấy. "Chào Chủ tịch Trương...



Tôi vừa bước vào công ty, mọi người vừa chạm mặt đều chào hỏi tôi. Từ sau lần trước tôi tới công ty, mọi người cũng đã biết thân phận của tôi. "Thông báo tất cả nhân viên phòng Tài chính tới phòng họp nhỏ họp." Tôi không cho bọn họ cơ hội phục hồi tinh thần đã nói thêm: "Gọi cả người của phòng Nhân sự tới đây." "Vâng, Chủ tịch Trương."






Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng tất cả mọi người đều ngơ ngẩn cả người, trong chốc lát không biết nên làm thế nào cho phải, có vài người đã hốt hoảng gọi điện thoại.



Tôi lạnh lùng nói: "Các người nghe kỹ cho tôi, chuyện hôm nay của công ty, không ai được tiết lộ ra ngoài. Ngoại trừ chuyện tôi giao, không được thông báo với bất kỳ ai. Các người có lẽ đều vì chủ của mình, nhưng để tôi bắt được sẽ đuổi việc từng người một, các người cứ thử thách thức tôi đi, trong vòng ba tiếng, nếu Liễu Vinh chạy tới công ty, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào điều tra một lượt các người. Ngày trước tôi làm bộ đội đặc chủng, muốn điều tra các người rất đơn giản thôi."






Mặc dù nói như vậy, tôi biết ở đây vẫn có người lén lút liên hệ với Liễu Vinh, tôi nháy mắt ra hiệu với Thanh Thanh và nói: "Cô trông chừng bọn họ cho tôi."



Thanh Thanh cười nói: "Để mắt cái gì chứ, bây giờ anh tới phòng Công nghệ, lập tức dỡ phần cứng trong mạng công nghệ nội bộ mang đi. Mấy công ty lớn này mọi người đều liên hệ với nhau qua mạng nội bộ, bất kể là sổ sách hay cái gì, đều có trên mạng nội bộ.” "Sao cô biết tôi muốn..." "Tôi đã nói với anh từ lâu rồi, chị đây là một người tài giỏi, nhớ phải thăng chức tăng lương cho tôi đấy."






Tôi gật đầu, gọi điện thoại cho Giám đốc Nhân sự, bảo ông ta lập tức đi làm cho tôi.



Sau đó Thanh Thanh lại ghé vào bên tai tôi nói: "Đây chỉ là hù dọa bọn họ một chút, dời sự chú ý của bọn họ đi, bọn họ nhất định sẽ dốc hết sức ứng phó với phòng Công nghệ. Anh sẽ không thể chặn việc lan truyền tin tức đi, Liễu Vinh nhất định sẽ chỉ đạo bọn họ dùng thái độ cứng rắn đối chọi với anh từ xa. Bây giờ anh sai mấy người đi theo dõi tất cả người nhà của nhân viên phòng Tài chính rồi mở cuộc họp nhỏ với phòng Tài chính."






Thực ra cách làm của tôi và Thanh Thanh không khác nhau bao nhiêu, nhưng tôi không ngờ cô ấy có thể có cùng một cách nghĩ giống tôi. "Cách này không tệ, tôi lên tìm người của phòng Tài chính trước, cô tự mình chú ý an toàn." Tôi vỗ vỗ bả vai Thanh Thanh, giữa ban ngày ban mặt không ai dám động vào cô ấy, hơn nữa công ty này đã có người của tôi.



Tôi ấn mở thang máy, nhưng không một ai tới cà thẻ cho tôi, tất cả đều đứng ở đằng xa với bộ mặt lạnh lùng không liên quan. Tôi cảm thấy thật buồn cười, nếu tôi không dùng được thang máy, chẳng lẽ tôi không leo thang bộ đi lên được à? Kim chân tôi ở chỗ này, thật sự có hiệu quả sao? Xem ra, móng vuốt của Liễu Vinh trong công ty cũng không phải quá thông minh.






Huống gì, tôi còn có thẻ của Lâm Nguyệt Nhi.



Trong nháy mắt cửa thang máy khép lại, tôi nhìn thấy ánh mắt không cam lòng của vài người đứng bên ngoài.






Tôi định gọi điện thoại trong thang máy, vốn dĩ muốn gọi cho Đại Long, nhưng không rõ thái độ của Đại Long suy cho cùng là thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK