Trần Ngọc Châu bị tôi trợn trừng mắt nhìn liền rụt cổ lại.
Mấy tên nịnh hót kia không vui lắm, Hoàng Hoa bèn kéo ghế ra ngồi xuống để ly rượu sang một bên rồi lẩm bẩm với tôi: “Trương Siêu, cậu cũng lâu rồi không gặp anh Châu đó, lại đây mời rượu đi chứ.”
Cả thành phố Thông này ai cũng biết mâu thuẫn giữa tôi và Trần Ngọc Châu rất sâu đậm, hai chúng tôi ngồi chung một bàn ăn mà không đánh nhau là may lắm rồi. Còn muốn tôi mời rượu ư, rõ ràng là đang sỉ nhục tôi mà.
Lâm Phương và mọi người cùng nhìn về phía tôi, Lâm Phương rất sợ hãi còn những người khác thì đang chờ xem trò cười của tôi
Một tên bảo vệ, tài xế quèn như tôi làđắc tội với đại công tử nhà họ Trần thì đúng là không muốn sống nữa. Mọi người đều đang chờ đợi để xem tôi bị Trần Ngọc Châu xử lý như thế nào.
Sở Tiêu Tiêu muốn đi đến để giải vây nhưng tôi đưa máy ra hiệu cho cô ấy bảo cô ấy cứ mặc kệ.
“Đúng, đương nhiên là tôi phải mời Trần Ngọc Châu một ly rồi.”
Hoàng Hoa và Trần Ngọc Châu đều sững người ra không hiểu sao tôi có thể bình tĩnh cụng ly với Trần Ngọc Châu như thế.
“Trương Siêu, còn phải để tôi nói thẳng ra nữa à? Cậu cút đi có được không, hôm nay là họp lớp, chúng tôi rất muốn ôn lại chuyện cũ với anh Châu còn cậu ở đây nhìn chưởng mắt lắm. Vốn dĩ nể mặt là bạn cũ nên tôi cũng không muốn nói khó nghe như thế nhưng mà tôi thấy con người cậu đúng thật là không biết điều, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? Hơn nữa cậu ngồi bên cạnh anh Châu và Lâm Phương giống như là kì đà cản mũi vậy, không thấy khó coi hả. Trông ngungốc lắm.”
Sở Tiêu Tiêu cuồng cuống chửi: "Hoàng Hoa cậu nói linh tinh gì thế hả..."
Sở Tiêu Tiêu chưa nói xong thì tôi liền bảo cô ấy đừng nói gì nữa.
Tôi cười rồi nói: “Cậu nói đúng lắm, tôi thực sự không nên ngồi ở đây. Cậu xem, bàn này không chỉ có loại chó má như Trần Ngọc Châu mà còn loại người như cậu. Haizz, nhìn cậu mà tôi cũng không nốt nổi đồ ăn nữa, tôi nên đi bàn khác thôi.” “Cậu....
Tôi khươ khươ tay bảo cậu ta đừng vội, tôi còn chưa nói xong.
“Tôi biết là cậu có ý tốt nên muốn bảo tôi đi, cậu cũng biết độ ghê tởm của cậu và Trần Ngọc Châu à, độ ghê tởm của Trần Ngọc châu thì bây giờ trên mạng ai cũng biết rồi chứ không phải một mình tôi đặt điều nói ra.”
Hoàng Hoa và những tên khác đều xanhmặc không muốn nghe thêm nữa. Trần Ngọc Châu biết là tôi không dễ động vào cho nên không tức giận chửi tôi nhưng người khác thì không biết, trong lòng họ thì tôi vẫn là tên để mặc cho người ta chửi bởi mà đánh đập như hồi còn học cấp ba.
Hoàng Hoa ném ly nước vào trong bàn khiến phát ra một âm thanh rất lớn.
Hắn xắn tay áo lên đấy tôi một cái: “Mẹ mày, Trương Siêu, bây giờ mày ngông cuồng quá nhỉ.”
Tay của hắn vừa đụng đến cổ áo tôi thì tôi liền nắm lấy cổ tay hắn, hắn thậm chí không thể nhìn kĩ động tác của tôi.
Tôi nằm lấy cổ tay của hắn, nhìn thì có vẽ rất nhẹ nhàng giống như tôi đang trêu chọc hắn nhưng mà Hoàng Hoa thực sự lại cảm thấy cổ tay hắn giống như đang bị vỡ vụn.
“Cũng được, tôi còn chưa ngông cuồng với cậu cơ mà, cậu muốn xem bộ dạng ngông cuồng của tôi sao?” Tôi mỉm cười nhìn hắn đồng thời tay cũng dùnglực mạnh hơn gấp bội.
Say khi Hoàng Hoa tốt nghiệp thì hắn trở nên giàu có nên bây giờ rất mập mạp, vừa nhìn đã biết là không luyện tập gì nên không phải là đối thủ của tôi. Hằn vô cùng đau đớn đến nỗi sắp bật khóc, hắn hét lên kèm theo tiếng khóc. Trước mắt nhiều bạn bè như thế thì lần này hắn coi như là mất hết mặt mũi rồi.
Tôi bỏ tay Hoàng Hoa ra, hắn sợ chết khiếp rồi không dám nói tiếng nào cả.
Tôi vỗ vào vai Trần Ngọc Châu rồi ngòi xuống, khóe miệng Trần Ngọc Châu giật giật nhưng tên này vẫn chưa bị dọa cho đến nỗi mất hết tình thần mà vẫn còn gượng cười được.
“Trương Siêu à, mọi người đều là bạn học cũ, cậu làm thế là có ý gì? Hơn nữa còn ở trước mặt bạn gái tôi nữa.”
Trong lòng tôi đang nghĩ tên này đúng là điên rồi, bạn gái của hắn ư? Ở bàn này ngoài Lâm Phương ra thì toàn là đàn ông con trai hơn nữa nhưng người khác đều đứng dậy hết rồi, ngoài tôi và LâmPhương ra thì chỉ còn lại Lưu Hổ mặt xám xịt ngồi nhìn.
Trần Ngọc Châu cười nhạt nói: "Trương Siêu à, tôi biết là cậu từng đi lính nên võ công cũng lợi hại. Tôi cũng biết là cậu thích Lâm Phương và muốn thể hiện trước mặt cô ấy. Nhưng Lâm Phương là bạn gái của tôi, cậu làm người có đạo đức chút đi được không thể? Còn nữa, cậu muốn thể hiện bản lĩnh thì tôi cũng không phản đối nhưng cậu cũng không thể lấy bạn học cũ ra để làm nền cho mình được.”
“Nói gì thế hả?” Tôi cảm thấy có gì đó không đúng: “Cậu nói Phương Phương là bạn gái của cậu ư?"
Tôi ngẩng đầu nhìn Lâm Phương thì Lâm Phương lại càng cúi gằm mặt xuống, mặt cô ấy đỏ ửng không dám nhìn tôi và Trần Ngọc Châu.
Trong lòng tôi có dự cảm không tốt lắm, tôi chưa kịp nói gì thì Trần Ngọc Châu liền nói: “Thiên hạ này ai mà không biết Lâm Phương là bạn gái của tôi chứ.”“Đúng thế, không phải Trần Ngọc Châu và Lâm Phương luôn ở bên nhau sao?"
“Tôi nhớ nửa năm trước họ đã bàn chuyện cưới xin rồi, nghe đồn là họ đỉnh hôn rồi.”
“Không phải đồn mà là sự thật, tôi nhận được thiệp mời tham gia lễ đính hôn của họ cơ mà Chỉ mời vài người thôi nhưng mà sau này do Trần Ngọc Châu bận quá nên hủy rồi.”
“Đúng thế, sao nhìn Lâm phương và Trương Siêu có vẻ thân mật thế chứ, tên này không phải là tưởng mình là bạn trai của Lâm Phương đấy chứ.”
“Ha ha chắc là thế đấy. Các cậu quên rồi sao, tên này hồi học cấp ba cứ đi theo Lâm Phương rồi còn đòi đưa cô ấy về nhà, sau đó bị Lưu Hổ đánh cho một trận đấy.”