Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Sở Tiêu Tiêu đột nhiên thở dài: “Đúng nhỉ, con người thật phức tạp.
Tôi cảm thấy tâm trạng cô ấy không tốt nên hơi lo lắng cho cô ấy, bèn hỏi cô ấy đang nghĩ về chuyện của mẹ mình có phải không.
Sở Tiêu Tiêu đáp: “Haiz, em chỉ đang nghĩ, nếu con người có thể đơn giản hơn chút thì tốt rồi, chỉ là người tốt hoặc người xấu thôi. Nếu là người tốt thì em có thể yên tâm yêu anh ấy, người xấu thì em sẽ quyết tâm hận anh ta. Nhưng con người luôn rất phức tạp. Em đang nghĩ về mẹ em, bà ấy không hẳn là một người mẹ tốt, thậm chí có lúc em mong bà ấy có thể kết thúc với bố em sớm một chút...”
Tôi ôm vai Sở Tiêu Tiêu: “Em có chuyện gì thì cứ nói với anh, anh sẽ ở bên cạnh lắng nghe.”
Sở Tiêu Tiêu cười nói: “Chỉ sợ sau khi anh nghe sẽ muốn rời khỏi em. Mẹ em có chút vấn đề về thần kinh, không thể chịu kích thích quá mạnh. Anh cũng biết bố em mà, ông ấy qua lại với rất nhiều người phụ nữ bên ngoài, vì vậy mẹ em luôn cãi nhau với bố, mỗi lần bị kích thích, bà ấy sẽ phát bệnh. Anh từng hỏi bố em uy hiếp em bằng gì đúng không? Nếu em không nghe lời ông ấy, ông ấy sẽ cố tình đi kích thích mẹ em. Mẹ em là một người điên, mỗi khi phát điên bà ấy sẽ không màng tất cả, việc gì cũng làm được. Trương Siêu, em đã hứa để anh đi gặp mẹ em, nhưng bây giờ em đổi ý, anh đừng đi gặp bà ấy có được không? Em không muốn để anh nhìn thấy bà ấy trong dáng vẻ như thế."
Tôi cứng họng, không ngờ mọi chuyện lại là như vậy.
Sở Tiêu Tiêu tiếp tục: “Anh không biết đâu, hồi em năm tuổi là lần đầu tiên mẹ em đòi tự tử. Lúc đó bà ấy muốn ôm em nhảy lầu, em thực sự rất sợ hãi, em không muốn chết, nhưng em có thể làm thế nào. Lần đó bố em tát ả bồ nhí một cái mới dỗ được bà ấy. Từ đó về sau bà ấy nghĩ chiêu này có tác dụng nên càng làm trầm trọng thêm. Năm em lên lớp một, bà ấy lại dùng cách tự sát để uy hiếp bố em. Nhưng lần đó là cắt cổ tay, bà ấy ôm em ngủ trưa, khi em thức dậy thì thấy trên giường đầy máu, mà mẹ em đã thở rất yếu. Khi đó em mới bảy tuổi, anh có biết chuyện ấy có ý nghĩa thế nào đối với một đứa trẻ bảy tuổi không?"
Cô ấy đang kiểm soát được cảm xúc, nhưng khi nói đến đây thì đã không kiểm soát nổi cảm xúc, giọng cô ấy run rẩy, nước mắt lăn dài trên má.
Một bé gái bảy tuổi tận mắt chứng kiến mẹ mình tự sát, đây là cảnh tượng kinh khủng cỡ nào.
Tôi đau lòng ôm lấy cô ấy, Sở Tiêu Tiêu lại nói: "Em rất mong bà ấy ly hôn với bố, từ đó bà ấy sẽ sống hạnh phúc hơn, bố cũng vậy. Anh đừng đi gặp bà ấy có được không, em sợ bà ấy sẽ nổi điên, em cũng sợ bố sẽ kích thích bà ấy. "Được rồi, anh sẽ không đi gặp bà ấy, em đừng sợ. Tôi ôm cô ấy thật chặt. Hóa ra ai cũng có lúc khó khăn, tôi cứ tưởng một đại tiểu thư như Sở Tiêu Tiêu chưa bao giờ chịu khổ, cuộc sống sẽ thuận buồm xuôi gió, có vẻ như không phải vậy.
Chúng tôi đi dạo được một lúc thì Sở Tiêu Tiêu đề nghị: “Anh có muốn vào thăm phòng em không?”
Tôi chưa kịp phản ứng, cô ấy đã nháy mắt nói: “Có thể đi xem chiếc giường em ngủ từ nhỏ. Giường của em lớn lắm đó nha...
Đờ mờ, tôi không biết làm thế nào mà cô ấy có thể đột nhiên nói ra mấy lời mập mờ trong bầu không khí bị thương thế này, nhưng khi cô ấy nói vậy, tôi khá là muốn đi xem. “Đi thôi, bố em vẫn chưa về, em đưa anh lên lầu.
Nhà của Sở Tiêu Tiêu cùng khu với nhà Lý Lương, chúng tôi đi dạo một hồi thì đã tới gần nhà Sở Tiêu Tiêu.
Cô ấy mở cửa trước rồi bảo người giúp việc rời đi, sau đó kêu tôi vào và bắt tôi lên tầng hai nhanh một chút.
Tôi đã làm rất nhiều lần những việc như lẻn vào hồi còn ở đơn vị bộ đội đặc chủng, chuyện này không làm khó được tôi. Tôi chạy nhanh như chớp lên phòng của Sở Tiêu Tiêu trên tầng hai, Sở Tiêu Tiêu theo sau đóng cửa khóa trái lại rồi che miệng cười trộm.
Tôi cứ tưởng phòng của Sở Tiêu Tiêu sẽ toàn là màu hồng, không ngờ không phải vậy. Phòng ngủ của Sở Tiêu Tiêu rất sạch sẽ và gọn gàng, vật dụng trang trí cũng không nhiều, bên ngoài là ban công, giữa ban công và phòng ngủ cách bằng một cửa sổ kính chạm đất, gió se lạnh đang thổi vào từng đợt.
Căn phòng này chia thành phòng ngủ và phòng khách, trong phòng khách chỉ có một chiếc ghế sofa và TV. “Ngây ra đó làm gì?" Sở Tiêu Tiêu đột nhiên ôm lấy cổ tôi rồi hôn lên môi tôi một cái, tôi chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã kéo cổ áo của tôi: “Khó lắm mới có dịp đến đây, thử một chút trên giường của em nhé?”
Lúc trước tôi đã thề rằng phải đợi sau khi giải quyết nỗi lo giúp Sở Tiêu Tiêu mới biến cô ấy thành người phụ nữ của tôi.
Nhưng có lẽ vì tác động của môi trường, nghĩ đến việc đây là nơi Sở Tiêu Tiêu sống từ nhỏ cho tới lớn, cô ấy đã ngủ trên chiếc giường này từ nhỏ tới giờ, là tôi kích động vô cùng.
Chắc chắn không ai trong đám người hồi trường cấp ba có thể ngờ rằng sẽ có một ngày Trương Siêu tôi được vào phòng ngủ của hoa khôi trường.
Tôi ôm Sở Tiêu Tiêu thân mật một hồi rồi đè cô ấy xuống giường.
Dần dần, bầu không khí càng lúc càng nóng, hai chân Sở Tiêu Tiêu kẹp lấy eo tôi, cổ họng phát ra tiếng rên khàn khản rất thoải mái, tôi cũng hơi mất kiểm soát và bắt đầu cởi áo khoác của cô ấy. “Đợi đã..” Trong lúc bầu không khí đang dần lên cao, cô ấy đột nhiên đẩy tôi ra
Tôi không quá vui vì bị làm gián đoạn, bèn hỏi cô ấy có chuyện gì ? “Em cứ cảm thấy lần này quá thuận lợi, chẳng phải trước đây mỗi lần chúng ta chuẩn bị làm đều sẽ xảy ra chuyện gì đó à?” Sở Tiêu Tiêu hỏi tôi. Nhớ đọc truyện trên Truyệ*n88.vip để ủng hộ team nha !!!
Tôi giận quá hóa cười, bèn cởi áo ngoài, để lộ phần thân trên rắn chắc, sau đó đè lên người cô ấy và nhìn cô ấy từ trên cao xuống: “Hôm nay thì khác, dù hôm nay trời có đổ mưa dao cũng không ngăn cản được anh làm em."
Cô ấy duỗi hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ tôi, hai chúng tôi quấn lấy nhau như bao cặp đôi bình thường khác.
Cũng may là trong túi tôi vẫn còn miếng bao cao su không dùng lần trước, nếu không thì đột ngột xảy ra chuyện này, tôi thực sự không biết nên đi đâu để mua.
Tôi nhìn Sở Tiêu Tiêu, mặt cô ấy đỏ bừng, cô ấy cũng nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi. Hôm nay tôi sẽ vứt bỏ tấm thân trai tân đã dính theo tôi suốt hai mươi mấy năm.
Bỗng nhiên, tôi dừng lại, Sở Tiêu Tiêu khó chịu dùng chân kẹp lấy tôi
Tôi lập tức mất hết dục vọng và nhảy xuống giường, Sở Tiêu Tiêu không biết tôi bị làm sao, cực kỳ mất hứng kêu tôi một tiếng. “Suyt. Tôi bảo cô ấy đừng lên tiếng rồi cầm một cái ly thủy tinh áp sát vào tường, cần thận nghe ngóng động tĩnh ở phòng bên cạnh. “Cậu Hàn à, tôi đã chuẩn bị xong tất cả các công việc sơ bộ rồi, Tuấn Nhiên của cậu cũng đến lúc phải lấy ra một phần vốn rồi, có đúng không?”
Là Hàn Khôn và Sở Hoài Ân! "Tôi chỉ giúp anh liên kết quan hệ, tiền thì tôi không chỉ. Tôi không có tiền ở Tuấn Nhiên, toàn bộ tiền đều là của Trương Siêu, ông chủ Sở cũng biết điều đó mà." “Ôi, tôi nói này cậu Hàn, cậu quá bốc đồng rồi, sao có thể giao hết một món di sản lớn như vậy cho Trương Siêu chứ? Cậu không biết gần đây cậu ta đã làm gì với Tuấn Nhiên à? Không biết có chuyện gì mà bây giờ giới xã hội đen, giới kinh doanh và giới cán bộ công chức đều bắt đầu nhằm vào cậu ta. Anh hùng không đấu giới nhà quan, cho dù gia nghiệp của Tuấn Nhiên lớn, nhưng làm sao có thể đối đầu với nhà quan đây? Haiz...
Tôi sợ mình sẽ bỏ sót một câu nào đó trong cuộc đối thoại của họ, không ngờ có thể nghe được đối thoại giữa Hàn Khôn và Sở Hoài Ân vào lúc này.
Hàn Khôn nói: “Ha ha, anh không hiểu thằng bé này rồi. Nhìn cậu ta ngây thơ bốc đồng thế thôi, thực chất trong lòng nhiều mưu mô lắm. Lần này cậu ta làm vậy chắc chắn là có nguyên nhân." “Có thể có nguyên nhân gì? Chỉ là ngu xuẩn mà thôi. Cậu ta muốn trị nhà họ Trần thì có thể dùng cách tốt hơn."
Hàn Khôn cười nói: “Tôi thấy thằng nhóc này đã nghi ngờ tôi. Cậu ta bắt đầu nghi ngờ tôi không chết, hơn nữa đã về nước, do đó phải dùng cách này để buộc tôi đứng ra.
Tôi hít một hơi thật sâu, ngay cả điều này mà Hàn Khôn cũng đoán ra được.