Lâm Phương có chút do dự, sợ hãi.
" Yên tâm đi, tôi sẽ ở bên bảo vệ cô." Tôi nói.
Lâm Phương nhìn tôi rồi gật đầu, nhưng vẫn có chút sợ sệt. Trong lòng tôi cảm thấy rất buồn nhưng cũng không có cách nào tốt hơn.
" Hay là thế này đi, để tôi thay Phương Phương. Phương Phương à, bà cứ ở nhà Trương Siêu đợi chúng tôi đi” Sở Tiêu Tiêu đột nhiên nói.
Lâm Phương cau mày nói: “ Không được, thế thì nguy hiểm quá."
Ôi trời, không sao đâu. Bà xem bà sợ đến mức này rồi, lát nữa lỡ bà căng thẳng quá sẽ bị lộ tẩy ngay. Sẽ làm hỏng việc lớn mất, không bằng để tôi đi thay"
Sở Tiêu Tiêu nói đúng, Lâm Phương căng thẳng quá rồi, bây giờ mà cô ấy đã run lấy bẩy thế kia rồi.
Nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, đi thay cho Lâm Phương thì Sở Tiêu Tiêu sẽ dấn thân vào nguy hiểm. Tôi cũng không thể vì người mình thích mà đi hại người khác được, cho nên tôi không nói gì cả.
Sở Tiêu Tiểu đau Lâm Phương vào phòng tôi rồi nói: “ Bà cứ ngoan ngoãn chờ ở đây đi, có tôi và Trương Siêu bảo vệ bà, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
Lâm Phương bối rối nói: “ Nhưng..."
" Đừng nhưng gì nữa, bà đó, từ nhỏ đã nhát gan rồi, lần nào tôi cũng bảo vệ bà. Bà cứ xem như bây giờ đang học cấp ba, tôi đang là chị đại của bà." Sở Tiêu Tiêu vỗ ngực mạnh dạn nói."
“Vậy được, hai người phải chú ý an toàn đấy. Nếu không đối phó được thì báo cảnh sát!”
" Yên tâm đi. Bà đóng cửa đi, ngoài chúng tôi ra bà không được mở cửa cho ai khác” Sợ Lâm Phương đối ý, Sở Tiêu Tiêu gọi Xuân Đường ra ngoài sau đó khóa cửa lại.
Ba người chúng tôi về nhà Lâm Phương, tôi bảo Sở Tiêu Tiêu mặc quần áo của Lâm Phương vào.
Sau đó tôi dặn dò Xuân Đường: " Lát nữa Trần Ngọc Châu đến, cậu phải khiến hắn yên tâm tin rằng ở đây không có vấn đề gì.”
Xuân Đường có chút căng thẳng, hắn không sợ làm mấy việc này mà hắn lo sợ hậu quả của việc phản bội Trần Ngọc Châu.
Tôi quyết đoán an ủi hắn: “ Tôi nói được sẽ làm được, cậu nên tin vào năng lực của tôi.”
Xuân Đường trấn tĩnh hơn, hắn gật đầu rồi nói: " Em hiểu rồi, chắc chắn anh không phải là người bình thường.”
Tôi mỉm cười vỗ vỗ bả vai hắn, hắn bị tổn thương gân nên đứng không thẳng lắm, đau đến nỗi cứ lom khom lưng xuống, N vọng Trần Ngọc Châu sẽ không phát hiện ra điều gì khác thường.
Sau đó chúng tôi tắt hết đèn trong phòng, tôi đi đến phòng ngủ của Lâm Phương. Trước khi vào phòng tôi gõ cửa trước, Sở Ti Tiêu đã thay xong quần áo, liền bảo tôi đi vào.
Đây là lần đầu tiên tôi vào phòng Lâm Phương, khắp nơi đều có hơi thở ấm áp của cô ấy, khiến lòng tôi có chút ngứa ngáy.
Nhà Lâm Phương không sang trọng lắm, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, đầu giường phòng ngủ còn đặt một chậu hoa tươi.
So với nhà cô ấy, nhà của tôi quả thật không thể coi là một căn nhà, chỉ có thể coi là một túp lều được bốn tấm phản ghép lại. Nếu một ngày nào đó tôi có thể lấy Lâm Phương làm vợ thì thật tuyệt vời.
Tôi đặt một camera quay lén ở góc nhà, đây là camera chuyên dùng trong quân đội. Khi tôi xuất ngũ có đem về một cái, không ngờ cũng có ngày dùng đến nó.
Sau đó tôi nằm xuống, nấp bên cạnh giường Lâm Phương. Từ bên ngoài đi vào Trần Ngọc Châu sẽ không nhìn thấy được tôi và tôi cũng dễ dàng nhảy ra ngoài để tóm cổ Trần Ngọc Châu. Sở Tiêu Tiêu đột nhiên leo lên giường, thò đầu sang hỏi tôi: " Cậu cười gì thế hả? Đang nghĩ tới Lâm Phương phải không?”
Căn phòng tối om, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mặt cô ta đang ở rất gần, hơn nữa do nhìn từ trên cao xuống nên hai cục thịt trước ngực cô ta ép lại với nhau, tạo thành một cái khe rãnh rất sâu. Nó ở rất gần tôi, dường như tôi ngẩng đầu lên là có thể đụng trúng nó.
Trong phòng tối quá, sau khi thị giác bị yếu đi, các giác quan khác giường như sẽ nhạy bén hơn. Lúc đó tôi có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cô ta, một mùi hương ngọt ngào say đắm, làm nhịp tim tôi không ngừng loạn nhịp.
May mà tối quá nên cô ta không thể nhìn rõ khuôn mặt đang có ửng của tôi. Tôi vội nhìn sang chỗ khác rồi nói: " Tôi không cười"
Cậu lừa ai chứ, tôi nghe thấy hết rồi. Này, cậu thích Lâm Phương thật à? Tôi giúp cậu theo đuổi cô ấy nhé!
Tôi dở khóc dở cười nói: “ Mấy tiếng trước cô còn cảnh cáo tôi không được có ý gì với Lâm Phương. Cô có chút sỉ diện đi được không, nếu cô ở thời chiến tranh, chắn chắn cô là kẻ bán nước đầu tiên”
Sở Tiêu Tiêu vỗ đầu tôi một cái rồi nói: “ Cậu nói linh tinh gì thế, tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho Lâm Phương thôi. Thì ra là tôi không hiểu cậu, tưởng cậu là loại cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Nhưng bây giờ tôi biết cậu không phải loại người đó”
Cô đừng tưởng tôi quen giám đốc Cù thì tôi là con nhà giàu có."
Sở Tiêu Tiêu trợn mắt, đôi mắt to tròn bực bội nhìn tôi rồi nói: " Tôi là loại người đó sao? Tôi biết cậu không phải con nhà giàu có, nhìn nhà cậu là biết cậu nghèo thế nào rồi. Hơn nữa, khi học cấp ba, nhà cậu nghèo nổi tiếng rồi mà. Cậu biết tại sao mấy người đó chỉ bắt nạt cậu mà không cướp đồ của cậu không?”
Nhắc đến thời cấp ba tôi không vui chút nào, khó chịu hừ một tiếng: “ Lẽ nào ăn cướp mà còn có đạo lý à?"
Gớm, ai mà không biết cậu nghèo rớt mồng tơi, cướp cậu thì cướp được gì chứ? Tiền à? Cậu không có tiền, nhưng hôm nay
tôi đã nhìn cậu với cặp mắt khác, cậu có những thứ còn quan trọng hơn tiền. Cậu hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của tôi, có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn. Cậu xem, cậu ghét tôi như thế mà còn cứu tôi, tôi xin lỗi cậu, trước đây đều là lỗi của tôi.”
Cô ta đột nhiên nghiêm túc như thế, khiến tôi sững người ra.
Tôi thật không ngờ trong những đứa bạn thời cấp ba đối xử độc ác với tôi, để lại cho tôi những kí ức đau khổ, người đầu tiên xin lỗi tôi lại là Sở Tiêu Tiêu.
Trong lòng tôi đang rất rối bời, không nhịn được bật cười.
Tai của Sở Tiêu Tiêu rất nhạy cảm, nghe thấy tôi cười, cô ta có chút ngại ngùng nói: “ Đương nhiên không chỉ như thế, cậu còn biết nói Tiếng Việt, tôi cảm thấy cậu rất có tiềm năng”
Lần này tôi không nhịn được nữa cười phá lên, người phụ nữ này không chỉ là hổ mà là hổ trong một bầy hổ.
Trong hai chúng tôi, một người nằm lên giường, một người nằm dưới đất. Trần Ngọc Châu vẫn chưa đến nên rất buồn chán, đành phải nói chuyện để bớt chán. Sở Tiêu Tiêu hỏi tôi: “ Tôi còn chưa hỏi cậu, sao cậu biết nói Tiếng Việt thế?”
" Tôi từng đi lính."
“Ôi, thảo nào thân hình cậu đẹp thế. Chực chực, sau này Lâm Phương có phúc rồi, kết hôn rồi chắc là hạnh phúc lắm. Hi hi hi”
Tôi không ngờ người phụ nữ này có thể nói nhảm như thế, nhưng
cũng không đến nỗi khiến người ta ghê tởm. Con gái con đứa, bớt nói linh tinh đi. Tôi còn chưa hỏi cô, cô đi thay cho Lâm Phương như vậy, không sợ à?"
" Có gì mà sợ chứ, không phải có anh bộ đội nằm một bên bảo vệ tôi đây sao."
Tôi im lặng một lúc rồi nói: " Cho dù cô nịnh tôi như thế, tôi cũng không giao vụ hợp tác của Tuấn Nhiên cho cô đâu."
Sở Tiêu Tiêu liền chửi: “ Vãi, bị cậu nhìn thấu rồi." trọng hơn tiền, Cậu hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của tôi, có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn. Cậu xem, cậu ghét tôi như thể mà còn cứu tôi, tôi xin lỗi cậu, trước đây đều là lỗi của tôi."
Cô ta đột nhiên nghiêm túc như thế, khiến tôi sững người ra.
Tôi thật không ngờ trong những đứa bạn thời cấp ba đối xử độc ác với tôi, để lại cho tôi những kí ức đau khổ, người đầu tiên xin lỗi tôi lại là Sở Tiêu Tiêu.
Trong lòng tôi đang rất rối bời, không nhịn được bật cười.
Tai của Sở Tiêu Tiêu rất nhạy cảm, nghe thấy tôi cười, cô ta có chút ngại ngùng nói: "Đương nhiên không chỉ như thế, cậu còn biết nói Tiếng Việt, tôi cảm thấy cậu rất có tiềm năng”
Lần này tôi không nhịn được nữa cười phá lên, người phụ nữ này không chỉ là hổ mà là hổ trong một bầy hổ.
Trong hai chúng tôi, một người nằm lên giường, một người năm dưới đất. Trần Ngọc Châu vẫn chưa đến nên rất buồn chán, đành phải nói chuyện để bớt chán.
Sở Tiêu Tiêu hỏi tôi: “ Tôi còn chưa hỏi cậu, sao cậu biết nói Tiếng Việt thế?"
" Tôi từng đi lính.”
Ôi, thảo nào thân hình cậu đẹp thể. Chực chực, sau này Lâm Phương có phúc rồi, kết hôn rồi chắc là hạnh phúc lắm. Hi hi hi."
Tôi không ngờ người phụ nữ này có thể nói nhảm như thế, nhưng cũng không đến nỗi khiến người ta ghê tởm.
Con gái con đứa, bớt nói linh tinh đi. Tôi còn chưa hỏi cô, cô đi thay cho Lâm Phương như vậy, không sợ à?"
%3 Có gì mà sợ chứ, không phải có anh bộ đội nằm một bên bảo vệ tôi đây sao."
Tôi im lặng một lúc rồi nói: “ Cho dù cô nịnh tôi như thế, tôi cũng không giao vụ hợp tác của Tuấn Nhiên cho cô đâu"
Sở Tiêu Tiêu liên chửi: “ Vãi, bị cậu nhìn thấu rồi." Một âm thanh động cơ chuyển dong truyền đến tai tôi, tôi liên suyt một tiếng, báo Sở Tiêu Tiêu yên lặng " Chắc là Trần Ngọc Châu đến rồi .
Đó là âm thanh chuyển động của thang máy, một lúc sau, thang máy dừng ở tầng chúng tôi.
Quả nhiên, sau đó tôi liền nghe thấy tiếng nói chuyện của Xuân
Đường và Trần Ngọc Châu ngoài cửa.
Năm ngoài dự liệu của tôi, đoạn hội thoại mà tôi và Xuân Đường bàn bạc trước không hề dùng đến.
Mạch máu của tên Trần Ngọc Châu này bây giờ đều nằm ở thân dưới, máu không chảy lên não được, hắn không hề vặn hỏi gì Xuân Đường. Nói vài ba câu rồi đuổi Xuân Đường ra ngoài.
Sở Tiêu Tiêu úp mặt vào chăn, như thế cho dù Trần Ngọc Châu có bật đèn đi vào thì cũng không nhận ra được.
Tôi nấp trong bóng tối, cố gắng thở thật nhẹ.
Tôi không hề căng thắng mà chỉ vô thức làm thế thôi.
Thật ra với tình hình bây giờ, không những không khiến tôi căng thắng, ngược lại còn khiến tôi có chút phấn khích. Giống như được trở về quân ngũ và đang thực hiện nhiệm vụ.
Tuy bây giờ tôi xuất ngũ rồi, nhưng tinh thần của người quân nhân vẫn luôn cháy bỏng trong tôi, không thể dập tắt nổi.
Quả nhiên, Trần Ngọc Châu bật đèn lên, tôi nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của hắn.
“ Mẹ nó, cuối cũng ta đây cũng được nếm thử mùi vị của em"
Tôi rất lo Sở Tiêu Tiêu sẽ không nhẫn nhịn được, vì tôi phải chờ đến lúc Trần Ngọc Châu giở trò với Sở Tiêu Tiêu cởi quần áo ra.
Cưng à, em đừng trách tôi, tôi muốn đối xử tốt với em nhưng em lại không biết điều. Tôi chỉ có thể dùng cách này thôi.”
Trần Ngọc Châu vừa cởi quần áo vừa lẩm bẩm.
Em xem lại em đi, trước đây còn nói thích tôi vậy mà giờ lại quay ngoắt như không quen nhau thể." Trong lòng tôi rất khó chịu, Lâm Phương đã từng nói những lời này với Trần Ngọc Châu ư.
Nhưng tôi lại an ủi bản thân răng trước đây đều là quá khứ, trước đây Lâm Phương chưa nhìn rõ bộ mặt thật của Trần Ngọc Châu nên động lòng cũng là chuyện bình thường. Đàn ông không nên quả để tâm chuyện quá khứ, chỉ cần sau này Lâm Phương thích tôi là được.
Trần Ngọc Châu lại nói: "Mẹ nó, tôi có gì không bằng Trương Siêu hả? Hôm này tôi sẽ cho em nếm thử sự lợi hại của tôi, đảm bảo sau này em không rời xa tôi được”
Tôi nghe thấy âm thanh của hắn đi đến bên giường, trái tim như bị thắt lại.
Dù sao Sở Tiêu Tiêu cũng đang nằm trên giường, Sở Tiêu Tiêu nhất định không được căng thẳng quá. Nhất định phải quay được cảnh Trần Ngọc Châu giở trò, chỉ cần quay được một chút tôi sẽ ra tay ngay.
Trần Ngọc Châu liếm lưỡi rồi nói: " Cưng à, em ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất. Bố tôi nói rồi, loại phụ nữ như em thì phải ngủ trước. Ngủ được rồi em sẽ tâm phục khẩu phục tôi. Nếu em dám tốt với người đàn ông khác, tôi sẽ khiến các người không sống nổi ở thành phố Thông này. Tên Trương Siêu kia, sớm muộn tôi cũng xử lý hắn, nhất định phải khiến hắn quỳ xuống dưới chân tôi mà cầu xin!"
Thì ra người sau lưng Trần Ngọc Châu là bố hắn, tôi biết giọng nói nghiêm nghị trong điện thoại là của ai rồi.
Thật không ngờ, hai cha con này lại kinh tởm như thế
Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, không nhịn được siết chặt nắm tay lại.
Lúc đó Trần Ngọc Châu không kiềm chế được nữa, hắn như một con chó dữ nhào lên người Sở Tiêu Tiêu, sau đó sờ mó lung tung, miệng còn không ngừng chửi rủa: “ Em cứ nhớ đến Trương Siêu đi, sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ làm tình với em trước mặt tên Trương Siêu kia! Mẹ nó, Trương Siêu là thứ gì chứ, một tên ngu ngốc uống nước tiểu mà cũng đòi tranh giành với tôi. Mẹ nói, sớm muộn tôi cũng sẽ cho hắn biết tay, bắt hắn phải uống nước tiểu cả đời này. Một tên nghèo hèn cũng dám tranh giành phụ nữ với tôi ư!”
Trần Ngọc Châu sờ soạng trên người Sở Tiêu Tiêu, cái lưỡi ghê tởm của hẳn liếm lên làm da mịn màng trên vai Sở Tiêu Tiêu. Sau đó hẳn không nhịn được muốn hôn lên môi cô ấy, thò tay ra xoay đầu Sở Tiêu Tiêu lại.
Sở Tiêu Tiêu quay lại, sau đó nháy mắt với Trần Ngọc Châu, nở một nụ cười gian xảo: " Hi hi hi.”
" Cô, cô, sao lại là cô?" Trần Ngọc Châu đã phát hiện nhưng đã muộn rồi.
Sở Tiểu Tiêu giơ tay đấm mạnh vào mặt Trần Ngọc Châu.
Sức của cô ấy không mạnh nhưng Trần Ngọc Châu không hề phòng bị nên bị Sở Tiêu Tiêu đấm một phát vào mũi.
Ôi!"
Nghe thấy tiếng kêu của Trần Ngọc Châu, tôi bật dậy leo lên gường, nắm lấy cổ áo Trần Ngọc Châu. Tôi không nói gì thêm, đấm mạnh vài cái vào mặt hắn.
Những nắm đấm này đều là cơn thịnh nộ hừng hực của tôi.
Mặt Trần Ngọc Châu sưng lên như mặt lợn, còn không kịp nhìn rõ xem tôi là ai đã bị đánh cho bầm tím mắt, chỉ có thể hé mắt ra nhìn tôi. Mãi một lúc sau, hắn mới nhận ra tôi là ai.
Trương, Trương Siêu sao mày lại ở đây...hự!”
Bị đấm ngay giữa bụng, Trần Ngọc Châu đau đến nỗi không thể kêu lên thành tiếng được. Tôi thả hắn ra, hắn run lầy bẩy rồi bắt đầu nôn ọe.
Tôi đỡ Sở Tiêu Tiêu dậy, hỏi: “ Cô không sau chứ, hắn không làm gì cô chứ?"
" Không sao, cậu chặn hắn lại đi, đừng để hằn chạy mất."
Sở Tiêu Tiêu đẩy tôi ra, chạy đến tủ đầu giường gỡ camera quay lén mà tôi gắn lúc nãy ra. Dường như cô ấy không hề để tâm đến chuyện vừa xảy ra lúc nãy, điều cô ấy quan tâm bây giờ là có quay lại được bằng chứng để dồn Trần Ngọc Châu vào con đường chết hay không. Người phụ nãy này, tôi nói cô ta có gì tốt chứ.
Quả nhiên Trần Ngọc Châu định bỏ chạy, khi nhìn rõ tôi là ai, hãn đã nhận thức được đây là một cái bẫy. Hơn nữa hắn biết bản lĩnh của tôi, ở lại không bị tôi đánh chết cũng phải nộp nửa cái mạng.
Thấy hắn mới chạy vài bước nên tôi bèn đá một cú vào lưng hãn. Tên này giống như một con nhím, sau khi lão đảo vài bước rồi ngã lộn nhào xuống, hắn lăn mấy vòng dưới đất sau đó mới bị bờ tường chặn lại.
Cơ thể của tên Trần Ngọc Châu này đã bị tửu sắc làm hao mòn hết rồi, hồi nhỏ hắn có thể bắt nạt tôi, do hắn dậy thì sớm hơn tôi, hơn nữa còn cậy người đồng có thể lực. Bây giờ đến sát thủ chuyên nghiệp như Xuân Đường cũng không làm khó được tôi, thì Trần Ngọc Châu làm gì được chứ.
Ăn trọn cú đá này, Trần Ngọc Châu ôm lấy eo lăn qua lăn lại, đau đến mức không hét lên nổi. Khuôn mặt sưng vù thâm tím của hån bây giờ nhợt nhạt, những giọt mồ hôi trên trán to như những hạt đậu nành.
Đừng đánh nữa, đừng đánh chết hắn!”
Tôi rất tức giận, hoàn toàn quên rằng một cú đá một nắm đấm của mình mạnh như thế nào. Tôi định tiếp tục đánh Trần Ngọc Châu thì nghe thấy một giọng nói dịu dàng cầu xin tôi, là Lâm Phương.
Lâm Phương ôm lấy eo tôi, tuy nói rất nhỏ nhưng tôi đã lập tức ổn định lại lý trí.
Tôi gật đầu: “ Quay được rồi, chúng ta báo cảnh sát đi”
Sở Tiêu Tiêu giơ chiếc camera trong tay ra rồi nói: “ Có bằng chứng này rồi, tôi xem sau này Trần Ngọc Châu còn giở trò được nữa không?”
Trần Ngọc Châu bán sống bán chết nằm dưới đất như một con chó, chỉ có thể rên hừ hừ. Chúng tôi định mặc kệ hắn, nhưng Sở Tiêu Tiêu nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định gọi xe cứu thương cho hån và đưa hắn đến bệnh viện. Không ngờ hành động này về sau lại cứu được tôi. Khi cảnh sát đến, chúng tôi đều ở trong bệnh viện. Vì khu tôi ở thuộc khu vực quản lý của Hạ Cát Hoài nên tôi nghĩ cậu ấy sẽ có mặt trong đội cảnh sát dân sự nhưng không ngờ cậu ấy không đến.
Tôi không cảm thấy rằng Hạ Cát Hoài đang trốn tránh, tuy tên này rất lười nhưng đối xử rất tốt với tôi. Trước đây khi tôi bị toàn trường khinh bỉ mà cậu ấy lại không hề trốn tránh tôi, bây giờ càng không đến nỗi đó. Có lẽ khi cảnh sát nhận điện thoại cũng không biết tôi là ai, tất nhiên Hạ Cát Hoài cũng sẽ không biết chuyện này liên quan đến tôi.
Không nhát gan sợ sệt như Lâm Phương, Sở Tiêu Tiêu từng sống nước ngoài nên cô ấy không sợ phải đối mặt với cảnh sát. Khi cảnh sát hỏi, cô ấy là người đầu tiên giải thích tình hình, tôi và Lâm Phương ngồi ở băng ghế dài bên cạnh nhìn về phía xa xăm và chờ cảnh sát đến hỏi chúng tôi.
Lâm Phương thấy tôi cứ vỗ đùi, bèn hỏi: “Hình như cậu rất bất an?"
Tôi không ngờ cô ấy lại chú ý kĩ như thế, cười nói: " Không thể yên tâm được, đây mới chỉ bắt đầu mà thôi, chúng ta đang có một trận chiến với nhà họ Trần đẩy."
Lâm Phương nói: "Không đến nỗi đó chứ. Hôm nay chúng ta chiếm ưu thế mà nên cậu cũng đừng lo lắng quá. Trần Ngọc Châu có quyền thế nhưng bây giờ chúng ta đã nắm được điển yếu của hẳn. Trần Ngọc Châu muốn cưỡng hiếp Tiêu Tiêu, chứng cứ rành rành. Tuy cưỡng hiếp là vụ án công tố, chúng ta có rút đơn kiện hay không thì phía cảnh sát đều phải kháng án. Nhưng tôi nghĩ, với thủ đoạn của nhà họ Trần ở thành phố Thông, chúng sẽ biến việc lớn thành việc nhó, việc nhỏ thành không. Cuối cùng chỉ cần chúng ta rút đơn kiện, Trần Ngọc Châu sẽ không sao nên nói cho cùng mạng của Trần Ngọc Châu vẫn nằm trong tay chúng ta.”
Tôi thở dài một tiếng trong lòng, Lâm Phương nói rất đúng.
Tôi không nhịn được nhìn cô ấy từ trên xuống, cô ấy nói không sai chữ nào, giống y suy nghĩ của tôi. Đây còn là Lâm Phương nhát gan sợ sệt hồi nãy nữa không?
Lâm Phương hỏi: Cậu nhìn chằm chằm tối gì thế? Mặt tôi dính gì à?"
Tôi liên nói: " Cô đẹp”
Nhưng điều trong lòng tôi nghĩ lại là: thật ra Lâm Phương thông minh hơn tôi nghĩ nhiều. Trước đây tôi coi Lâm Phương là một người phụ nữ điềm đạm trói gà không chặt, chỉ có thể mặc cho người ta áp bức và luôn được người khác bảo vệ. Tôi đã nghĩ sai rồi sao?
Mấy ngày hôm nay có những tin tốt về Lâm Phương, bao gồm cả những lời hồi nãy Trần Ngọc Châu nói trước khi động tay động chân với Sở Tiêu Tiêu. Lẽ nào, đều là thật...
Tuy rằng Lâm Phương có thể nhìn thấu đáo lợi ích như thế, chúng tôi bày cái bẫy này ra chỉ có lợi mà không có hại. Đồng thời cũng không có gì nguy hiệm, tại sao cô ấy lại sợ hãi như thế?
Tôi đang nghĩ ngợi lung tung thì bàn tay mềm mại của Lâm Phương đột nhiên nắm lấy tay tôi, sau đó dựa đầu vào vai tôi.
Trái tim tôi như loạn nhịp, cơ thể cô ấy rất mềm mại, mang theo một sự ấm áp dịu dàng và hương thơm say đắm. Một vài sợi tóc của cô ấy chạm vào cằm tôi, khiển toàn thân tôi rất ngứa ngáy. Tôi rất kích động, rất muốn ôm cô ấy vào lòng, bảo vệ cô ấy.
Tôi đúng là kẻ không ra gì, từ nhỏ thành tích của Lâm Phương đã tốt như thế nên cô ấy thông minh cũng là chuyện bình thường. Lâm Phương luôn rất nhát gan, không thể so sánh với Sở Tiêu Tiêu được. Sở Tiêu Tiêu là ai chứ, trước đây từng lăn lội trong giang hồ, chị đại của đám nữ sinh. Cô ta còn gan dạ hơn hổ, nếu không thì tính cách của cô ta sao lại hổ báo như thế chứ.
Tôi rất muốn ôm lấy Lâm Phương nhưng tôi không có chút kinh nghiệm gì. Đột nhiên rất lúng túng, không biết làm sao cả nên chỉ có thể ngồi bất động như khúc gỗ. Người khác nhìn vào thì giống như Lâm Phương đang lợi dụng để ôm tôi vậy.
May mà Lâm Phương không tức giận, cứ cười trộm mãi sau đó nói vào tai tôi: “ Tôi phát hiện ra thật ra cậu cũng biết nói lời ngon ngọt đấy, trước đây tôi không thấy mồm miệng cậu lợi hại như thế. Tôi còn tưởng cậu thật thà lắm”
Tôi vội vàng nói: " Tôi không thật thà sao?”
Lâm Phương ghé vào tai tôi nói khiến tai tôi rất ngửa, tìm đập loạn nhịp, cô ấy nói: " Trêu cậu thôi, tôi biết cậu rất thật thà, thật thà nhất là cái miệng. Nếu không cậu đã hôn tôi từ lâu rồi.” Tôi rất khâm phục bọn đàn ông có thể giở mấy trò lưu manh đó, cho dù giở trò lưu manh bằng lời nói cũng được. Sẽ không giống như tôi bây giờ, chỉ có thể mặt đỏ tía tai. Người ta vừa nhìn cũng biết được tôi là người đàn ông chưa từng trải bao giờ.
Tuy trong quân ngũ, mọi người cũng trêu chọc con gái, mồm
miệng rất sảng khoái. Nhưng khi ở trong trường hợp này, tôi lại giống như lính mới ra trận hoàn toàn mất hết tập trung. Tôi không biết làm gì cả, không biết có nên nhân cơ hội này để
hôn Lâm Phương không thì cô ấy bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, khẽ nói: “ Được rồi, không trên cậu nữa. Nhưng cậu tốt hơn những người đàn ông kia nhiều. Đây, đây cũng là nguyên nhân mà tôi.."
Cô ấy đã như vậy rồi, đương nhiên tôi biết đó là nguyên nhân gì, cô ấy muốn nói là nguyên nhân mà cô ấy thích tôi.
Nhưng tôi rất cảm ơn Lâm Phương đã không nói ra điều đó, vì tôi cũng thích cô ấy. Tôi là đàn ông, tất nhiên việc tỏ tình phải do tôi làm!
Trong lòng tôi rất kích động, bây giờ Lâm Phương và tôi không còn như lớp giấy dán cửa sổ nữa mà là một bầu không khí rất trong suốt. Chỉ cần tôi duỗi tay về phía trước một chút, là có thể có được nữ thần trong mơ của tôi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô ấy, tôi âm thầm thề rằng tôi phải tỏ tình với Lâm Phương một cách chính thức, để cô ấy đường đường chính chính làm bạn gái tôi! Đến lúc đó tôi mới hôn cô ấy.
Tôi ra sức gật đầu, đang định nói thì Lâm Phương nói trước: “ Tối nay xem ra được ngủ ngon rồi. Trời sắp sáng rồi, ngày mai cậu còn phải đi làm đấy.”
Tôi cảm thấy cần phải để Lâm Phương biết tình hình thực sự bây giờ.
Cô nói bố Trần Ngọc Châu có nhiều thủ đoạn ở thành phố Thông, ông ta có thể chuyển án công tố thành án dân sự. Lẽ nào không cần ngược lại chúng ta một phát sao. Trần Ngọc Châu là con trai duy nhất của nhà họ đấy.”
Mặt Lâm Phương trắng bệch, cắn môi rồi nói: “ Không phải chứ, chúng ta có chứng cứ rành rành." Ai là người nhà bệnh nhân?”
Chúng tôi đang nói chuyện thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sỹ vội vã chạy ra.
Sở Tiêu Tiêu quay đầu lại nói: " Chúng tôi không liên lạc được với người nhà bệnh nhân. Cảnh sát đã liên lạc rồi. Có chuyện gì các anh nói với cảnh sát đi.”
“ Có ích gì chứ! Thận của bệnh nhân vỡ rồi, có thể phải cắt bỏ thận, cần liên hệ với người nhà để ký tên gấp!”
" Bệnh nhân bị thương nặng thế sao? Khi nào thì có báo cáo tình hình thương tích?" Cảnh sát hỏi.
Bây giờ còn báo cáo gì nữa, người này đã bị như thế rồi. Bây giờ cứu người là quan trọng! Còn báo cáo khám nghiệm vết thương sau này sẽ có”
Cảnh sát hỏi xong rồi nói rằng người nhà họ Trần đang trên đường đến, bảo bác sỹ cố gắng cứu chữa đi, không cần lo lắng vấn đề ký tên. Anh ấy có thể ký thay và anh ta sẽ chịu trách nhiệm. Tiền viện phí cũng không cần lo lắng, cứ nhớ lấy mã số cảnh sát của anh ta, có gì thì đến tìm anh ta.
Bác sỹ lập tức ca ngợi cảnh sát là người quan chức làm việc vì dân, sau đó quay người đi vào phòng phẫu thuật.
Sau đó, khi cảnh sát quay qua nói chuyện với tôi, sắc mặt xám xịt, hừ lạnh một tiếng: “Anh đi theo chúng tôi. Lần này Trần Ngọc Châu bị thương rất nặng, anh là người bị tình nghi”
Tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cười lạnh một tiếng. Diễn trò gì thế chứ, nhà Trần Ngọc Châu có người quen làm các chức lớn nhỏ trong bệnh viện, con cưng của nhà họ Trần nhập viện mà không liên lạc được ư? Có thể có chuyện đó sao?
Còn nữa, tên cảnh sát này dám ký tên vào giấy bảo lãnh, còn dám dùng danh tiếng của mình để cọc tiền viện phí? Sau lưng không có người nhà họ Trần bày mưu tính kế ư, có thể sao, diễn trò gì vậy chứ?
Sở Tiêu Tiêu nhảy ra chặn giữa hai chúng tôi, nắm lấy cánh tay cảnh sát rồi nói: “ Anh làm gì thế hả? Trần Ngọc Châu muốn cưỡng hiếp tôi, Trương Siêu chỉ làm theo lẽ phải thôi. Có ai như mấy người không hả, không bắt người xấu ngược lại còn bắt người tốt!"
Lâm Phương hoảng hốt đứng một bên, không nói được câu nào cả, chỉ biết đau lòng đứng nhìn tôi.
Nhưng Sở Tiêu Tiêu lại giống như một con hổ mẹ, đến cảnh sát cũng không sợ, cô ấy túm lấy tên cảnh sát lôi xém chút tuột bộ đồng phục cảnh sát của anh ta.
Tôi toát hết mồ hôi lạnh, trong lòng nghĩ người phụ nữ này hổ báo quá, không biết cô ta có biết mình đang làm gì không, cô ta làm thế sẽ hại chết mình đấy.
Cô đang cản trở người thi hành công vụ đấy! Dám tấn công cảnh sát, nếu cô còn không buông tay tôi sẽ bắt cô lại ngay!” Cảnh sát cuối cùng cũng nổi giận.
Tôi đang lo lắng cho Sở Tiêu Tiêu, khi định mở miệng khuyên cô ta đừng làm bừa thì Sở Tiêu Tiêu lùi về sau nửa bước, gật đầu rồi chỉ vào mặt cảnh sát nói: "Anh đang ra oai với dân à. Được thôi, tôi sẽ không động vào anh, tôi sợ rồi. Mọi người lại đây mà xem, tên cảnh sát này dám uy hiếp tôi. Có một tên khốn muốn cưỡng hiếp tôi, anh trai này đã cứu tôi, bây giờ cảnh sát không bắt tội phạm mà bắt ân nhân của tôi vậy còn có đạo lý không chứ! Mọi người đến đây mà xem, cảnh sát ép chết người rồi, thành phố Thông này không có ai chủ trì công đạo nữa ư?"
Trời ơi, cô gái này sao có thể hổ báo như thể chứ.
Tôi thật sự dở khóc dở cười, đến Lâm Phương đứng bên cạnh cũng không biết làm sao cả. Có lẽ cảm thấy Sở Tiêu Tiêu làm thế mất mặt quá rồi.
Nhưng Sở Tiêu Tiêu không thèm để tâm chút nào, tiếp tục làm loạn lên. Người trong bệnh viện chắc ch sẽ không bỏ lỡ cuộc náo nhiệt này đâu, ai cũng cầm điện thoại ra quay. Sắc mặt cảnh sát xám xịt lại, hận không thể lột da Sở Tiêu Tiêu, nhưng đứng trước nhiều máy quay như vậy họ đâu dám làm bừa! Hơn nữa Sở Tiêu Tiêu ở cách họ rất xa, nói là thi hành công vụ cũng không được.
" Cô đang bôi nhọ người thi hành công vụ đấy!"
Sở Tiêu Tiêu khóc lóc đáng thương nói: “ Mọi người xem đi, họ đang ra oai với dân đấy!”
Tôi tưởng cô ấy chỉ làm loạn thế thôi, ai mà biết nhân lúc mọi người không chú ý, cô ấy nháy mắt với tôi. Người xung quanh đứng cách xa chúng tôi, không thể nghe được cuộc trò chuyện giữa chúng tôi.
Sở Tiêu Tiêu nói: " Mấy người cứ đưa Trương Siêu đi đi, nhiều con mắt đang nhìn như thế, lát nữa tôi sẽ tung bài lên mạng, nhân dân cả nước đều sẽ nhìn chằm chằm vào các người. Nếu Trương Siêu phải chịu khổ thì bộ đồ cảnh sát mấy người đang mặc cũng lột ra đi!"
Hổ báo, không chỉ là tính cách hổ báo mà còn rất oai hùng.
Tôi không phải nói móc Sở Tiêu Tiêu, trong lòng tôi thực sự có chút khâm phục cô ta.
Tôi không phải là người bảo thủ nhưng sống trong môi trường quân đội lâu như vậy rồi. Đều là đàn ông nên ai cũng giỏi chém gió, không tránh được việc luôn cảm thấy phụ nữ như những bông hoa yếu ớt cần được bảo vệ.
Tôi không ngờ Sở Tiêu Tiêu không hề ngu xuẩn như tôi nghĩ, cô ta cũng nhìn ra có vấn đề gì đó. Hơn nữa dùng chiêu này, chắc chắn tôi sẽ không phải chịu thiệt. Tuy nhiên tôi không phải chịu thiệt đâu, Hàn Khôn sao có thể để tôi chịu thiệt được.
Nhưng chiêu này của cô ta không thể lạm dụng được, dư luận có lợi nhưng dư luận cũng là tai họa.
Ở trong quân ngũ tôi cũng từng làm công tác tư tưởng, hiểu được sức mạnh của dư luận, nó có thể bị con người chi phối. Cô ta có thể tung tin thì người nhà họ Trần cũng nhờ người tung tin. Bây giờ cô ta không có tiền, nhà họ Trần bỏ chút tiền thuê người là có thể khiến vụ việc này đổi trắng thay đen do đó Sở Tiêu Tiêu cũng có thể từ người bị hại biến thành gái mại dâm. Tôi nói: “ Cảm ơn, cô yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu. Cô hãy giúp tôi liên lạc với một người. Cô biết nên liên lạc với ai mà. Cô nói với anh ấy một câu, chờ một chút.”
Lúc này tôi mới phát hiện ra thật ra Sở Tiêu Tiêu cũng rất sợ hãi, ánh mắt của cô ta rất hoang mang, trong hốc mắt còn có nước mắt.
Nhưng cô ấy cũng ra sức gật đầu.
Cảnh sát tức giận trợn mắt nhìn Sở Tiêu Tiêu, họ rất muốn đưa Sở Tiêu Tiêu đi nhưng trước mặt nhiều máy quay như thế họ không thể làm vậy được. Đưa tôi đi thì còn được, dù sao tôi cũng làm người khác bị thương. Nhưng đưa người bị hại như Sở Tiêu Tiêu đi thì sao mà chấp nhận được.
Mấy tên cảnh sát này cũng không phải là những tên tay sai ngu ngốc, làm cảnh sát không dễ dàng gì. Thế lực của nhà họ Trần ở thành phố Thông rất lớn nhưng ai muốn vì nhà họ Trần mà chặn lưỡi đao dư luận lại chứ. Lỡ làm dân chúng phẫn nộ, thì những kẻ cấp dưới như chúng sẽ bị bọn lãnh đạo lấy ra làm lá chắn ngay. Bọn chúng chỉ cần đưa tôi đi là được, những chuyện khác không cần làm.
Không có mấy ai trời sinh ra đã là người xấu, đa số con người làm việc đều dựa vào lợi ích mà thôi.
So với việc này mà nói thì việc khiến tôi lo lắng hơn đó là hôm nay nhiều máy quay như thế có quay được mặt tôi không. Cô tôi có nhìn thấy tôi không, nếu bà ấy biết tôi quay lại rồi...
Trái tim tôi như bị thắt chặt lại, tôi thực sự rất sợ hãi. Dạ dày của tôi cũng co bóp nhỏ lại, suýt chút vì bị đè nén quá mà nôn ra.
Cho dù cơ thể tôi trở nên khỏe mạnh, tôi trở nên giàu có, nhưng rất khó quên đi những bóng tối chôn giấu trong lòng tôi.
Đối với những đứa bạn học từng bắt nạt tôi, tôi có thể trả thù. Còn về cô tôi, bà ấy ghét tôi nhưng bà ấy cũng rất đáng thương, sao tôi có thể trả thù bà ấy chứ?
Tôi bị cảnh sát đưa lên xe, trên đường đi cảnh sát luôn tỏ ra bộ dạng như đang giải quyết việc công.
Tên Trần Ngọc Châu này ngu ngốc, nhưng bố hẳn lại rất thông minh.
Không biết rốt cuộc vết thương của Trần Ngọc Châu thế nào, cú đá đó thực sự cũng khá mạnh. Nhưng tôi đi lính năm năm luôn biết điều khiển lực mạnh nhẹ nên cú đá đó chắc chắn sẽ không đá vỡ thận của hắn. Nhưng tên ngốc Trần Ngọc Châu này đã bị tửu sắc làm hao mòn cơ thể từ lâu rồi, nói không chừng hắn đang giả bộ.
Cảnh sát lái xe ngồi nói chuyện qua lại với cảnh sát ngồi ở ghế lái phụ, có lẽ để trả thù sự hống hách hồi nãy của Sở Tiêu Tiêu nên cố ý dùng nhưng lời lẽ dơ bẩn để nói về cô ta.
"Tôi thấy là đây là một cái bẫy để tổng tiền, anh xem con kia nhìn có vẻ lêu lổng dâm đãng như thế, tôi không tin cô ta không làm gà” ( Gà ở đây chỉ làm gái)
Cô ta không phải là Sở Tiêu Tiêu sao, anh biết bố cô ta là ai không?”
Gà bố à? Ha ha ha.” Ha ha ha, anh kín mồm kín miệng chút đi kẻo bị lão đó đánh cho đấy. Bố cô ta là Sở Hoài Ân.”
"Sở Hoài Ân à, là tập đoàn Sở Thị phải không? Nghe nói năm nay Sở Hoài Ân đánh bạc ở Macao thua mất hàng nghìn tỷ mà không bù lỗ được nên các cổ đông trong công ty chúng đã báo cảnh sát rồi!”
Đúng thế, anh cẩn thận đi lạc đà gầy mạnh hơn ngựa đấy. Anh cứ luôn miệng trêu chọc con gái ông ta, cẩn thận chọc phải chó điên cắn anh một phát đấy."
Haha, tôi nói này, hay là lão Sở kia hết tiền rồi bắt con gái mình đi làm gái cao cấp thế. Trần Ngọc Châu là tên công tử nhà giàu, lão Trần cưng nhất đứa con này đấy.”
Trong lời nói của hắn đã để lộ quan hệ của hắn và ông Trần rất gần gũi, tên cảnh sát lái xe lập tức cảnh giác ho nhẹ một tiếng bảo tên kia đừng nói lung tung nữa.
Tên cảnh sát mồm miệng dơ bẩn kia liền hỏi: “ Này, cậu nói thật cho chúng tôi biết đi, có phải vậy không? Anh em tôi cũng rất tò mò, trong xe chúng tôi không có máy nghe trộm đâu. Cậu nói cho tôi biết cũng không coi đó là lời khai đầu.
Tôi không trả lời, hắn quay đầu lại nhìn thấy tôi đang nhắm mắt, liền ngạc nhiên chửi một câu: " Mẹ nó, còn ngủ được cơ à. Được được, muốn giả bộ thì cứ giả bộ đi. Lát nữa mày sẽ biết tay”
Tôi giả vờ như không nghe thấy gì.
Cách của Sở Tiêu Tiêu không có tác dụng gì cả nếu chuyện này không phải do một tay bố con Trần Ngọc Châu sắp đặt thì bằng chúng chúng tôi quay lại được cũng giúp tôi thoát thân. Nếu là do bố con họ thao túng thì ông ta sẽ không để yên đầu. Ông ta nuông chiều con trai như thế, sao có thể tha cho người đã đánh con trai ông ta bị thương chứ.
Tôi chỉ hi vọng Sở Tiêu Tiêu có thể nghe lời tôi nói, nói những lời tôi muốn nói với giám đốc Cù, sau đó giám đốc Cù sẽ thông báo với Hàn Khôn
Hi vọng Hàn Khôn có thể chờ một chút rồi hẵng ra tay vì tôi còn có việc quan trọng hơn cần sắp xếp. Rất nhanh sau đó xe dừng lại ở đồn cảnh sát, tôi bị lôi xuống xe rồi dẫn thẳng vào trại tạm giam.
Tôi cười rồi nói: " Đồng chí cảnh sát, không tra hỏi tôi xuyên đêm à?"
Tên cảnh sát kia lộ ra nụ cười rất gian tà, nhìn tôi từ trên xuống dưới, vẻ mặt rất đắc ý, cười lạnh rồi nói: " Sao mà được chứ, con Sở Tiêu Tiêu kia nói như thế chúng tôi sợ rồi. Cậu ở đây một đêm đi, ngày mai sẽ tra hỏi. Tối nay sẽ có người dạy dỗ cậu làm người đấy. Lão Cừu, anh chăm sóc tên này nhé, người mới đấy
Đó là tên phạm nhân ngồi sau lưng tôi, hắn ta nói xong liền đóng cửa sắt lại. Tôi có thể cảm giác được sau lưng tôi có một tên cao to đang đứng dậy với một sự áp bức đáng sợ.
Tên cảnh sát kia gõ vào thanh sắt rồi hỏi: " Nhìn mã số cảnh sát của tôi làm gì, muốn kiện tôi à? Tôi họ Chu, Chu Tiểu Cường, mời cậu đi kiện. Nhưng trước tiên hưởng thụ đi đã.
Sau đó hắn xoay người nói: “ Hôm nay mọi người nghe thấy động tĩnh gì cũng không được quản! Tắt camera cho tôi, hôm nay
camera trong khu chúng ta hỏng, bây giờ đi báo để sửa đi!” Mấy tên cảnh sát còn lại ngầm hiểu trong lòng rồi nói: “ Vâng!"
Bọn họ vừa mới đi, sau lưng liền có một cánh tay đặt lên vai tôi, không cần quay đầu lại nhìn tôi cũng biết tên này là lão Cừu.
Hơn nữa, không cần quay đầu lại tôi cũng biết sau lưng tôi có tổng cộng mười ba người đang đứng dậy và đang nhìn chằm chằm tôi.
Nhà họ Trần muốn xử đẹp tôi, sắp xếp "bạn cùng phòng" cho tôi chắc chắn đều là tội phạm lớn. Mấy người này ai nấy đều rất tàn ác, ở chung phòng với bọn này không chết cũng phải mất đi một lớp da.
Điều này càng khiến tôi càng thêm khâm phục cha Trần Ngọc Châu- đối thủ mà tôi chưa từng gặp mặt, tên này là một đối thủ rất thông minh.
Ông ta không tuỳ tiện trả thù tôi mà từng bước từng bước một, một bên thì tìm hiểu lý lịch của tôi một bên thì tìm cách hãm hại tôi. Ông ta cẩn thận hơn Trần Ngọc Châu nhiều, tôi nghĩ chắc chắn Trần Ngọc Châu đã nói với ông ta về quan hệ giữa tôi và Đại Long.
Tôi chợt nhớ đến nụ cười hung ác và âm thanh hằm hè xắn tay áo sau lưng.
Trước khi chúng mở miệng tôi liền nói: " Là Lão Cừu à, trước khi anh ra tay thì hãy nghe tôi nói một câu”
Tôi vừa nói xong, bọn chúng liền cười phá lên như nghe được chuyện buồn cười lắm.
Anh Cừu, anh nghe thấy không, hắn gọi anh là gì thế?"
" Haha, thằng nhãi này đúng là không biết sống chết là gì"
“ Hahaha, lâu rồi không gặp tên nào thú vị như thế này”
Tên cười to nhất là lão Cừu, hắn cười đến nỗi thở không ra hơi rồi Vỗ vỗ vai tôi nói: “ Được thôi, mày dùng miệng mày lau sạch bồn cầu đi, tao sẽ tha cho mày. Hahaha, mẹ nó, nực cười quá"
Tôi bình tĩnh nói: " Trước khi ra tay, anh nghe tôi khuyên một câu, đừng ra tay với tôi."
Ha ha ha ha!"
Sau đó tôi liền nắm chặt lấy cánh tay của Lão Cừu đang để trên vai tôi. Trong khi bọn chúng cười ngặt nghẽo thì hình bóng của Lão Cừu cao to như một ngọn núi đột nhiên bay vụt sang.
Tiếng cười vẫn chưa dứt, tôi lắc đầu rồi nói: “ Vì anh sẽ bị thương
Người Lão Cừu đập mạnh vào lan can sắt phát ra âm thanh rất lớn sau đó hắn đau đớn hét lên, đám người sau lưng hắn dần dần ngưng cười lại,
Tôi lắc lắc cổ rồi mới từ từ quay đầu lại mim cười chào hỏi "bạn cùng phòng": " Chào mọi người, chắc là phải ở chung với mọi %3D người vài đêm, thật ra con người tôi cũng rất tốt. Ở chỗ như thế này nên tôi cũng không nói câu rất vui được gặp mọi người nữa. Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi đi”
Mấy tên kia đều ngây người ra vì Lão Cừu là người to nhất ở đây. Hån như một con heo rừng nhưng trong vòng một giây heo rừng đã bị tôi hạ gục rồi.
Còn ai dám động đến tôi nữa?
" Ngồi xuống đi.”
Không biết có phải bị tôi dọa cho ngây người ra không, không ai dám ngồi xuống mà ai nấy đều đứng nhìn tôi. Trong trại giam đã tắt hết đèn, căn phòng tối tăm này yên tĩnh đến đáng sợ chỉ có Lão Cừu đang nằm rên hừ hừ dưới đất. Chỉ tiếc là hắn gọi thế nào cũng không có ai lại gần.
Lúc này tôi mới có cơ hội nhìn xung quanh trại giam. Ở đây có một cái phản rất rộng.
Tôi cười rồi nói: “ Hay là mấy người đừng ngồi nữa, tôi muốn đi ngủ. Nhường cho kẻ mới đến này được không?"
Thằng nhãi, mẹ mày, đừng tưởng mình tài giỏi lắm. Bọn tao cùng xông vào xử lý mày lẽ nào còn sợ mày ư?”
Tôi lập tức nhìn người đang nói kia, vốn đĩ tôi còn nghĩ xem tên này là ai, hắn bị tôi nhìn liền lùi về phía sau sợ sệt nhìn tôi. Thì ra hẳn là Lưu Hổ.
Lần trước tôi giao Lưu Hổ cho Hạ Cát Hoài. Hạ Cát Hoài đã đưa hắn đến đây còn đang thả hắn ra ư. Nhìn mặt hắn nhợt nhạt bầm tím chắc không phải là vết thương cũ bị tôi đánh mà là vết thương mới. Có lẽ vào đây cũng phải chịu khổ không ít đâu.
Lưu Hổ căm hận nhìn tôi nhưng hắn lại rất sợ tôi. Mấy người còn lại vốn dĩ không dám làm gì tôi rồi nhưng nghe Lưu Hổ nói thế lập tức gan dạ hẳn lên. Tuy không có ai dám xông lên nhưng đều vây quanh tôi, chuẩn bị tư thế để ra tay bất cứ lúc nào. Lưu Hổ rất đắc ý nghiến răng nhìn tôi. Tôi thật sự rất khâm phục tên này, nếu hắn dám khiêu chiến trước mặt tôi thì tôi còn nể han là anh hùng. Món nợ thời cấp ba tôi đã thanh toán hết rồi, tôi cũng không gây rắc rối cho hắn nữa nhưng hắn cứ lén la lén lút như thế khiến tôi rất coi thường hắn.
" Vị đại ca này cũng là hào kiệt trên giang hồ, càng nhiều bạn bè thì càng tốt mà. Hôm nay chúng ta đã đến nước này rồi, tôi và các anh không thù không oán hà tất phải làm khó tôi chứ."
Câu này của tôi khiến bọn lỗ mãng này đều ngây người ra, bọn chúng không ngờ tôi đã thắng trận lại đi nhận thua.
Tôi đỡ Lão Cừu dậy, cú ngã này của Lão Cừu không nhẹ chút nào. Khi đánh nhau người to con sẽ có lợi hơn giống như xe tăng hạng nặng vậy. Nhưng nếu xe tăng hạng nặng đổ xuống thì sẽ nghiêm trọng hơn người khác nhiều!
Nhìn có vẻ là tôi đỡ Lão Cừu nhưng tay lại dùng lực, hắn đau đến mức chịu không nổi mặt cứ nhăn nhó mãi.
Tôi nói: " Anh Cừu à, lúc nãy là do tôi không hiểu chuyện. Nhưng tôi đã từng đi lính năm năm còn làm lính đặc chủng một năm. Anh đụng tôi từ phía sau nên tôi chỉ là theo phản xạ phòng vệ thôi, anh đừng giận nhé”
Nghe nói tôi đã từng làm lính đặc chủng mấy người này đều hận không thể tự tát vào miệng mình.
Võ công của mấy tên lưu manh này có thể so với người được huấn luyện bài bản chứ?
Vai của Lão Cừu bị tôi bóp chặt đến nỗi đau mà không thể nói ra được. Lúc này hắn hận không thể tự đá mình vài cái, hắn biết hắn đang tự mình rước họa lớn rồi.
Tôi bóp mạnh vai Lão Cừu rồi nói: " Tên cảnh sát hồi nãy rất đểu cáng, hắn muốn xử lý tôi nhưng lại không tự mình ra tay, hắn tắt camera để mượn tay mấy anh giết người. Anh Cừu à, tôi đoán tối nay dù xảy ra chuyện gì thì bọn cảnh sát kia cũng không thèm quản đâu. Mấy anh đừng nghe người ta xúi giục, đến khi xảy ra chuyện rồi bọn kia nhất định sẽ lấy các anh làm lá chắn”
Gương mặt béo múp của Lão Cừu đang không ngừng run rẩy, câu nói của tôi đang cảnh cáo hån rằng không có ai quản lý thì tối nay tôi có thể giết chết hắn.
Tôi nói: " Anh Cừu chắc không phải người hồ đồ, anh phải bảo vệ tôi chứ."
Sắc mặt Lão Cừu thay đổi nhanh chóng, tôi không chỉ cho hắn một bậc thang mà cho hắn cả một cái thang máy. Hắn liền nói: " Ai dám bắt nạt anh, mẹ nó, em sẽ không để chúng yên đâu!"
Tôi nhìn về phía Lưu Hổ sau đó Lão Cừu cũng nhìn Lưu Hổ, tất cả mọi người đều nhìn Lưu Hổ.
Lưu Hổ ngây người ra nhìn trái nhìn phải rồi phát hiện ra mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: " Không, không phải... các anh...”
Mọi người đều chĩa mũi nhọn vào hắn, ép hẳn lùi về phía sau mấy bước đến khi lưng hắn dính sát vào bờ tường rồi vây chặt hắn lại.
Tôi thả vai Lão Cừu ra rồi còn tốt bụng đỡ hắn nằm xuống phản. Không phải tôi mềm lòng mà tôi còn ở đây vài ngày nữa, tôi không sợ mấy tên này nhưng tôi cũng phải nghĩ ngơi chứ không thể mở mắt cả ngày lẫn đêm được.
Mười mấy người vây quanh Lưu Hổ, trời đất tối thui nên tôi không thể nhìn thấy tình hình của Lưu Hổ. Chỉ có thể nghe mấy tiếng kêu van còn có tiếng khóc thét của Lưu Hổ.
Lão Cừu cứ căng thắng nhìn tôi sau đó dò hỏi: “ Anh à, sao anh lại vào đây?”
Tôi nói: “ Haha, anh cứ gọi tôi là Tiểu Siêu đi chứ so về tuổi tác và địa vị giang hồ thì tôi phải gọi anh một tiếng anh mới đúng.
Anh Cừu à, tôi bị người ta hãm hại, hôm nay đắc tội với anh rồi anh đừng để bụng nhé"
Lão Cửu lộ ra biểu cảm giống như “mẹ nó, ai mà dám chứ”, nhưng mấy câu này của tôi cũng rất hữu dụng đã khiến mặt hẳn dần hồng hào lên.
Bọn họ lăn lội giang hồ chỉ vì cái thể diện mà tôi đã cho hắn thể diện thì chỉ có lợi cho tôi chứ không mất mát gì.
Lão Cừu nói: " Cậu đã nói như vậy thì sau này tôi sẽ coi cậu như anh em! Ở trên giang hồ cậu cứ nói tên Lão Cừu này, ai dám đối đầu với cậu chính là đối đầu với tôi!"
Tôi biết hắn đang chém gió nếu không thì sao hắn phải vào trại giam này chứ?
Tôi đã từng gặp bọn xã hội đen trong thành phố Thông, tên đầu sỏ như Kim Lão Tử còn không sợ cảnh sát. Nếu thật sự có địa vị trong giang hồ thì sẽ không đến nỗi phải vào đây bóc lịch.
Nhưng tôi không vạch trần hắn mà tiếp tục nịnh hắn: “ Cảm ơn anh Cừu, tôi còn chưa hỏi anh sao anh lại vào đây.”
Lão Cừu vừa kiêu ngạo vừa chán nản nói: “ Haiz, đánh nhau đó. Bang Hồng Đăng bọn tôi thách đấu với bang Thanh Long kết quả không biết kẻ nào chơi xỏ báo cảnh sát, mấy tên cảnh sát liền đến bắt tôi lại."
Anh Cừu là người của bang Hồng Đăng à? Vậy anh có biết một người tên là chị Hồng không?”
Cậu quen chị Hồng à? Người anh em, đó là chủ nhân thứ hai của bang chúng tôi đó.”
Tôi đã biết chị Hồng này không phải nhân vật tầm thường, không ngờ cô ta lại có địa vị trong giang hồ như thế.
Có duyên gặp một lần." Tôi vừa nói xong mấy người kia chắc là đánh Lưu Hổ nãy giờ đều mệt rồi nên giải tán hết đến đứng cạnh chúng tôi nghe nói chuyện.
Mặt Lưu Hổ sưng lên như mặt heo, hắn ôm lấy đầu gối ngồi một bên vừa la hét vừa gọi mẹ.
Tôi chỉ liếc nhìn hắn một cái, hắn liền hoảng sợ cố gắng trốn vào trong góc.
Tôi nói với Lão Cừu: “Nói vậy thì bang Hồng Đăng và bang Thanh Long hiện tại đang như nước với lửa à?"
“ Mẹ nó, hơn cả nước với lửa nữa! Cậu không biết thôi trước đây bang Hồng Đăng và bang Thanh Long hòa đồng với nhau lắm. Nhưng không biết có chuyện gì mà người của bang Thanh Long cứ đến gây sự, anh em chúng tôi năm lần bảy lượt đánh nhau với chúng rồi!”
Mấy chuyện xã hội đen với nhau tôi không hiểu lắm nhưng tôi hỏi thế là vì tôi biết Lưu Hổ là người của bang Thanh Long nên tôi đang cố ý đe dọa hắn.
Quả nhiên, Lưu Hổ sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, từ trước đến nay hắn không hề để lộ thân phận của hắn nên Lão Cừu vẫn chưa xử lý hắn. Lão Cừu bị bọn bang Thanh Long hãm hại vào trại giam nếu biết hắn là người của bang Thanh Long, chắc chắn sẽ lập tức bẻ gãy một cái chân của hắn!
Lưu Hổ run cầm cập, hắn không biết lúc này tôi có nói ra thân phận của hắn hay không. Nhưng tôi cố ý không nói vì đánh hắn cũng không có ý nghĩa gì nữa. Tôi chỉ muốn hắn sợ hãi giống như có một thanh kiếm ở trên đầu mà chưa rơi xuống, nỗi sợ tâm lý này có thể khiến hắn phát điên.
Tôi biết suy nghĩ này của tôi rất biến thái nhưng xin lỗi nhé, tôi sẽ không bao giờ khoan dung với Lưu Hổ! Vì hắn đã làm hại tôi cả đời.
Quả nhiên, tôi và Lão Cừu cứ nói về bang Thanh Long, tôi cũng luôn liếc nhìn về phía Lưu Hổ và hắn đã đọc được suy nghĩ trong mắt tôi. Hắn giống như đang chờ chết nhưng con dao chặt đầu này cứ mãi không chịu rơi xuống, hắn bị ép đến nỗi sắp phát điên rồi.
“ Này, tôi nghe nói tên họ Khương kia quay về rồi."
Sắc mặt tôi vẫn bình thường nhưng tim tôi đập loạn lên, là họ Khương, lẽ nào là Khương Minh?
Lão Cừu nói: “ Tôi cũng nghe nói rồi, có thể lắm. Lần trước khi tôi gặp Kim Lão Tứ, Kim Lão Tứ còn công khai nói rằng đại ca Khương Minh quay lại rồi. Đó là một người rất đáng sợ, thành phố Thông tạm thời không yên ổn rồi."
Tôi không kiềm chế được hỏi: “ Khương Minh này rốt cuộc là ai?"
"Người anh em Tiểu Siêu à cậu không biết đâu, Khương Minh này vốn là đại ca thành phố Thông, là con nhà có quyền có thể đấy. Sau này không biết sao lại rời khỏi thành phố Thông nên thế lực ở thành phố Thông mới phân ra làm hai là bang Thanh Long và bang Hồng Đăng. Bang Thnh Long vốn là đại ca ở thành phố Thông còn bang Hồng Đăng chúng tôi được lập nên bởi những người hảo hán không chịu được sự bá đạo cậy thế của bang Thanh Long. Lúc đầu cũng có nhiều mâu thuẫn nhưng sau này được mấy người đức cao vọng trọng trong giang hồ hòa giải nên nước sông không hề phạm nước giếng. Đầu năm nay cứ có tin đồn Khương Minh quay về, Khương Minh muốn lấy lại thành phố Thông một lần nữa, tên khốn hắn đừng có mơ.”
Mấy người còn lại luôn miệng hùa theo còn Lưu Hổ thì không dám ho he gì.
Tôi gật đầu nhưng trong lòng không hề tin lời Lão Cừu nói, đều là dân xã hội đen nên chỉ là bang này chế nhạo bang kia mà thôi.
Nhưng địa vị của Khương Minh e là không phải giả, người bang Hồng Đăng đông như vậy, bang Thanh Long cũng rất đông, chuyện này không thể nào là giả được.
Khương Minh ngang tàn như thế, hắn có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Thông, thể lực ngày xưa của hắn mạnh hơn bây giờ nhiều. Hắn có thù oán với bố tôi, hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho bố tôi ư? Không thể nào. Trần Ngọc Châu chỉ là đố kỵ với tôi nên muốn dồn tôi vào chỗ chết. Khương Minh sẽ rộng lượng hơn Trần Ngọc Châu ư?
Mấy ý nghĩ bị một số chuyện dồn nén lại trong lòng bây giờ lại bung ra.
Chuyện của bố tôi là ngoài ý muốn hay là có người sắp đặt?
Năm đó sao Khương Minh lại rời khỏi thành phố Thông?” Tôi hỏi.
Đại Cừu lắc đầu nói: “ Chuyện này thì tôi không biết, đột nhiên hắn đi thôi, nghe nói là gây chuyện gì đó bị lão gia nhà hắn ép đi.”
" Hắn rời thành phố Thông khi nào?” Tôi lại hỏi.
“ Nhiều năm vậy rồi nên tôi không nhớ rõ nữa. Hơn nữa, thời gian đó Khương Minh rất im hơi lặng tiếng, lúc đó tôi còn chưa gia nhập giang hồ..”
Lời nói của Đại Cừu đang trốn tránh điều gì đó, tên lưu manh như hắn mà chưa tiếp xúc với thời bá chủ của Khương Minh ư. Nhưng bây giờ hắn đang đại diện cho bang Hồng Đăng thì sao có thể khen ngợi chí khí của bang Thanh Long mà hủy hoại uy phong của bang Hồng Đăng trước mặt tôi được chứ. ài
Trên giang hồ rất coi trọng thể diện nên tôi cũng không làm khó Đại Cừu nữa, tôi gật đầu sau đó không nhắc đến vấn đề này nữa.
Không ngờ Đại Cừu lại hỏi lại tôi: “ Tiểu Siêu à, sao cậu lại vào đây? Cậu rất có hứng thú với tên Khương Minh này thì phải?”
Tôi không nghĩ kĩ nên đã hỏi nhiều quá khiến tên Đại Cừu này nghi ngờ rồi. Trên giang hồ một thì đồn thành mười, mười thì đồn thành một trăm, lỡ như truyền đến tai Khương Minh thu hút sự chú ý của hắn thì không hay lắm vì hiện tại tôi vẫn chưa có sự chuẩn bị.
Nhưng tôi lại tỉ mỉ suy nghĩ một chút, biểu cảm trên mặt Đại Cừu rất phức tạp giống như vừa có chút sợ hãi vừa có chút căng thẳng. Trong chốc lát tôi đã hiểu thì ra hắn không nghi ngờ gì tôi mà e rằng hắn hiểu lầm tôi là người của bang Thanh Long.
Tôi uể oải vươn vai một cái rồi nói: “ Tôi bị người ta hãm hại nên mới vào đây. Tôi làm việc nghĩa đánh tên công tử nhà giàu Trần Ngọc Châu bị thương, bố hắn có quyền có thể nên đẩy tôi vào đây.”
Vừa nghe xong mắt Đại Cừu đỏ ửng lên, hắn không kìm được chửi mấy câu không trời có đạo lý, người có tiền không bằng cầm thú. Sau đó thở dài nói: " Thành phố Thông này có câu rằng: thà động đến Diêm Vương cũng đừng động đến nhà họ Trần ở thành phố Thông. Tên Trần Ngọc Châu mà cậu nhắc đến, bố hắn là Trần Như Hải. Ông ta rất mưu mô, thủ đoạn rất độc ác, nuông chiều con trai cưng nhất. Cậu không biết đâu tên Trần Ngọc Châu này không xem anh em giang hồ chúng tôi ra gì đâu, những chuyện xấu hẳn làm đếm không xuể!"
Mai Nhân cách của Trần Ngọc Châu rất rác rưởi, Đại Cừu vừa nhắc đến hắn thì mấy người xung quanh không ngừng hùa theo.
" Rốt cuộc là có chuyện gì thế?" Tôi hỏi.
Mấy tên hùa theo hồi nãy nhìn nhau nhưng không ai dám mở miệng nói, một lúc sau Đại Cừu nhổ một bãi nước miếng rồi nói: “ Sợ gì chứ? Người bang Hồng Đăng chúng ta mà sợ loại tiểu nhân đó sao?”
" Mấy chuyện ức hiếp người thì không nói nữa, không phải ba mươi thì cũng có đến hai mươi cô gái bị hắn làm nhục. Đương nhiên tên tiểu nhân này sẽ nói mấy câu như tự do yêu đương, phụ nữ cũng được sướng, không phải lỗi của hắn để che mắt người khác. Nhưng cậu không biết đấy thôi, năm ngoái Trần Ngọc Châu bỏ thuốc mê cưỡng hiếp một cô gái, ai ngờ cô ta có bầu với Trần Ngọc Châu. Khi cô ấy báo cảnh sát, kiện Trần Ngọc Châu bỏ thuốc mê cưỡng hiếp, cậu đoán xem thằng nhãi này nói thế nào?"
Tôi lắc đầu, tôi không có hứng thú đoán mấy chuyện này. Nhưng tôi cũng biết miệng Trần Ngọc Châu có thể nói được câu nào tốt đẹp chứ.
Đại Cừu còn chưa nói gì thì có một tên gầy gò như khỉ đứng bên cạnh nói: “Anh không ngờ được đâu! Trần Ngọc Châu nói cô gái đó là gái mại dâm, là bạn hắn bỏ tiền ra để chơi gái và hắn không hề có quan hệ gì với cô ta. Điều kì lạ hơn đó là vốn dĩ đã đưa bằng chứng cho cảnh sát rồi nhưng tất cả đều biến mất! Cho dù người bị hại bị cưỡng hiếp vẫn còn vết thương trên cơ thể nhưng cũng không có cách nào để chứng minh đã phát sinh quan hệ với Trần Ngọc Châu.”
Tôi ngạc nhiên h Tôi ngạc nhiên hỏi: " Chúng cứ đã đưa cho cảnh sát mà hắn cũng nhúng tay vào được ư?”
"Đúng thế! Thế lực của nhà họ Trần ở thành phố Thông rất ghê gớm!”
Tôi nghĩ nhà họ Trần sẽ có chút thủ đoạn nhưng không ngờ lại có bản lĩnh đó. Sớm biết như thế tôi đã dặn dò Sở Tiêu Tiêu và Lâm Phương đừng đưa camera quay lén cho cảnh sát nhưng bây giờ nghĩ đến cũng không kịp nữa rồi.
Đại Cừu nói tiếp: “ Cậu tưởng thế là xong ư? Cô gái kia cũng rất ngang ngược, quyết sinh đứa bé trong bụng ra sau đó xét nghiệm ADN để chứng minh đứa bé là con của Trần Ngọc Châu!”
“ Muốn dở thủ đoạn kéo nhau cùng chết ư. Cho dù Trần Ngọc Châu vì chuyện này mà bị tống vào tù nhưng tầm năm năm sau hắn cũng được thả ra. Nhưng cô ta muốn kéo hắn vào tù cả đời thì chắc chắn nhà họ Trần sẽ không để yên cho cô ta đâu."
Trần Ngọc Châu không bị tống vào tù thì e rằng chiêu này không có ích gì rồi. Ôi!
Đại Cừu nói tiếp: “ Cậu nói đúng, nhà họ Trần không bỏ qua cho cô ta và ngay cả đứa bé cũng không bỏ qua. Hai mẹ con họ đều chết trên bàn mổ bệnh viện ở thành phố Thông."
Tôi há hốc miệng cảm thấy đầu óc vang lên một tiếng đinh tai nhức óc, vội vàng hỏi: “ Trần Ngọc Châu làm ư?"
Đại Cừu cười lạnh nói: “ Haha, sự cố phẫu thuật, một ca khó sinh.”
" Sao lại như thế được chứ..."
" Cậu cảm thấy là do trời hay do người gây ra? Phụ nữ sinh con là đi vào Quỷ Môn Quan nhưng tại sao bác sỹ chủ trị của ca phẫu thuật này lại họ Trần, tên là Trần Mộng Vân.”
Tôi há hốc miệng không biết nói gì cả, cổ họng tôi dường như bị bóp chặt thậm chí dạ dày liên tục co giật xém chút nôn ra.
Tôi đã từng ra chiến trường, từng gặp nhiều nguy hiểm nhưng cũng không làm tôi sợ sệt đến mức này. Hồi nãy tôi có cảm giác như có một luồng gió lạnh thổi qua sống lưng tôi.
Súng lửa trên chiến trường cũng không đáng sợ bằng sự thâm hiểm độc ác của con người.
" Một thi thể hai mạng người, bố mẹ cô ấy là người ngoại tỉnh sau khi đến đây để nhận thi thể cũng biến mất luôn, nghe nói nhà họ Trần cho một số tiền lớn. Người anh em à, cậu là hảo hán đấy. Bọn mày nghe cho rõ đây sau này tao là Lão Đại, Trương Siêu là Lão Nhị, ở trên giang hồ Trương Siêu là tao, bọn mày phải gọi là anh Hai! Người anh em yên tâm đi người nhà họ Trần cũng sợ làm lớn chuyện lắm. Tên Trần Như Hải này làm việc giống như chuột vậy, không đến đường cùng hắn sẽ không ra tay đâu. Chỉ cần ra khỏi đây sau này bang Hồng Đăng sẽ thu nhận cậu!”
Hắn nói xong tôi cảm thấy có chí khí hẳn lên vừa cảm kích vừa xúc động, có lẽ đây là cái gọi là chí khí giang hồ!
Tên hồi nãy đứng bên cạnh nói: “ Anh Hai, anh đắc tội với nhà họ Trần rồi, phải làm sao đây? Chắc chắn nhà họ Trần sẽ tìm cơ hội trả thù hay là tìm chị Hồng bàn bạc xem, chị Hồng quen biết nhiều người lắm!”
Tôi bèn nói: “ Các anh em không cần lo lắng cho tôi đâu, hôm nay cũng muộn rồi mọi người nghĩ ngơi đi. Vài ngày nữa nhà họ Trần sẽ ngoan ngoãn thả tôi ra thôi.”
Không cần nhìn sắc mặc của họ tôi cũng biết họ đều tưởng tôi đang chém gió nhưng điều tôi nói đều là sự thật. Không những tôi cần nhà họ Trần thả tôi ra mà còn bắt Trần Như Hải và Trần Ngọc Châu đích thân đến mời tôi ra.
Tôi nằm xuống đi ngủ, bỏ lại mấy người kia đang ngơ ngác nhìn nhau.
Tôi nằm xuống rồi nghĩ, tên nhà giàu như Trần Ngọc Châu có thể giở thủ đoạn phóng hỏa giết người đó. Còn tên bá chủ một tay che trời ở thành phố Thông như Khương Minh có thù oán với bố mẹ tôi, cứ như vậy là xong sao?
Tôi dần dần ngủ thiếp đi, không biết thiếp đi bao lâu rồi chỉ cảm thấy hình như có người đang đứng trước giường cúi đầu xuống nhìn tôi.
Tôi chờ một lúc thì người kia cầm lấy gối nhẹ nhàng đặt lên mặt tôi, hai tay hắn run lên bần bật nhưng vẫn cố gắng hết sức để ấn mạnh gối xuống.
“ Mày, mày chết đi, đừng hét lên, đi chết đi, ngoan ngoãn đi chết đi.”
Tôi không cần nhìn, dựa theo cảm giác giơ tay nắm lấy hai bả vai của tên kia sau đó rướn người lên phía trước, đầu tôi thoát ra khỏi cái gối đó. Đồng thời người tôi nhảy lên như một con mực, hai chân đạp thắng vào mặt tên kia.
Lưu Hổ hét lên một tiếng, hắn lùi vể phía sau vài bước. Lúc đó những người khác cũng tỉnh dậy rồi, họ lập tức xúm lại hỏi xem xảy ra chuyện gì.
Tôi vừa xoa cổ vừa nói: “ Tên này muốn bức chết tôi."
Lão Cừu cởi áo hai tay hắn duỗi ra, những đường gân xanh trên mặt không ngừng chuyển động, hắn tức đến nỗi cổ đỏ ửng lên: “ Mẹ mày, mày to gan đấy, tao sẽ lấy mạng mày!”
Lưu Hổ bị dọa cho mềm nhũn chân tay, mặt của hắn bị đánh cho người không ra người nữa rồi, hai vệt máu mũi vẫn còn đọng lại trên mặt, một bên mặt sưng húp lên, hai mắt thì thâm đen.
Lưu Hổ biết rõ lần này Lão Cừu không phải trêu đùa hắn nữa!
Em sai rồi ạ, em sai rồi, Trương Siêu, cậu nói giúp tôi một câu với! Chúng ta, chúng ta là bạn học mà!”
Lão Cừu ngây người ra: “ Thì ra hai người quen nhau à? Thì ra hai người từng có thù oán với nhau.”
Lưu Hổ như bắt lấy được ngọn cỏ cứu mạng, vội nói: “ Đúng, đúng ạ. Anh Cừu, đây là chuyện giữa bọn em, anh đừng quan tâm. Em và Trương Siêu quen nhau từ trước rồi, lúc học cấp ba bọn em học chung một lớp nhưng có chút mâu thuẫn nho nhỏ. Trương Siêu, cậu... cậu cũng không muốn tôi nói ra chúng ta có thù oán gì trước mặt mấy anh em này chứ.”
Vốn dĩ tôi không muốn giết hắn vì giết người thì phải đền mạng nên tôi chỉ cần dạy dỗ hắn một chút là được rồi chứ không cần đến cái mạng quèn của hắn.
Nhưng câu nói này của hắn khiến ngọn lửa trong tim tôi bùng cháy lên.
Tôi hừ một tiếng rồi nói: " Không cần mày nói, để tao giúp mày. Bố mẹ tao mất sớm nên tao sống với cô tao, cô tao ngược đãi tạo xém chút dìm chết tạo trong bồn cầu. Chuyện này bị chúng mày đồn đại nói là tao thích uống nước bồn cầu! Hồi học cấp ba tao chỉ nói chuyện với Lâm Phương một câu mà tên Trần Ngọc Châu kia ghen tức nên bảo mày kêu người đến đánh tao trong nhà vệ sinh còn muốn ấn đầu tao xuống bồn tiểu uống nước. Lúc đó tao không ngừng cầu xin mày, bộ dạng đó chắc là nực cười lắm khiến mày đến bây giờ vẫn chưa quên nổi.”
Tôi càng nói mắt tôi càng lạnh lẽo, một ý nghĩ trong đầu tôi dần dần lộ ra, tôi phải giết hắn, tôi phải giết hắn!
Tôi xông lên nắm lấy tóc hắn ấn đầu hắn xuống bồn cầu bẩn thỉu. Bồn cầu này mười mấy người dùng chung cũng không có người cọ rửa, còn có một vài màu sắc không biết là của thứ gì trên đó, có thể tưởng tượng được nó bẩn đến mức nào.
Lưu Hổ hét lên một tiếng nhưng không biết làm thế nào cả, mặt hắn đang bị tôi ra sức ấn xuống.
Tôi nói: “ Lưu Hổ, mày đã từng bắt nạt tao, tao có thể tha thứ cho mày năm đó tuổi trẻ bồng bột. Nhưng nhiều năm vậy rồi mà mày cứ không chịu quên đi ngược lại còn lấy ra để sỉ nhục tao, không có chút hối hận gì. Mày tưởng chuyện này có thể khiến tao sợ ư? Không, khoảng thời gian đó khiến tao bị lăng nhục, tao không muốn nhắc đến nhưng không phải tao sợ. Mà là tao đang cho mày một cơ hội, cũng như cho tao một cái cớ để không giết mày!”
Lưu Hổ không ngừng run rẩy, chắc hẳn bị tôi dọa chết khiếp rồi. Hắn không nói nên lời nữa chỉ có thể thở hổn hển thì thầm với tôi: “ Không, không phải, tôi sai rồi...”
Tôi lạnh lùng nói: “ Mày đã nhắc đến nó là do mày tự rước lấy.”
Nói xong tôi nắm lấy tóc hắn rồi ấn đầu hắn vào bồn cầu bẩn thỉu, Lưu Hổ ra sức vùng vẫy trong tuyệt vọng.