Triệu Tử Thâm không thèm che dù mà một mình cười khúc khích đi bộ dưới mưa, không lâu sau tóc anh ta đều ướt đẫm hết.
Nếu anh ta không phải là phó chủ nhiệm khoa tim mạch ở thành phố Thông thì tôi cũng nghi ngờ tên này có phải đầu óc có vấn đề không.
A Báo và Kim Lão Tứ đứng nhìn theo anh ta từ phía sau, tôi lại càng đứng xa hơn quan sát đám người này.
Triệu Tử Thâm cũng rất lạ, chắc là uống say rồi nên càng đi càng thấy tối tăm, đường càng đi càng thấy nghiêng sang một bên. A Báo và Kim Lão Tứ đưa người đi theo anh ta, chắc là muốn tìm một góc khuất vắng người nào đó để nhân cơ hội đánh anh ta một trận nhưng vẫn rất sợ súng trong tay Triệu Tử Thâm.
Anh ta rẽ vào một con hẻm, những cục đá trên đường rất trơn nếu không cẩn thận cũng có thể trượt ngã. Trong con hẻm chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt, con hẻm rất yên tĩnh không có một bóng người nào mà chỉ có tiếng bước chân của chúng tôi và tiếng mưa rơi.
Đột nhiên Triệu Tử Thâm quay đầu lại đối mặt với A Báo đang đi theo phía sau.
Chúng mày còn đi theo tao à.” Câu nói này của Triệu Tử Thâm không có chút gì là say xỉn, anh ta hoàn toàn tỉnh táo!
Tôi có chút kinh ngạc và phản ứng của A Báo cũng không kém, hắn hậm hực nói: “ Triệu Tử Thâm, mày điên rồi ư. Bang Thanh Long bọn tao bị mày dí súng vào đầu mà mày muốn đi là đi ư?”
" Súng, à mày nói cái này à. Dí thì sao nào, hồi nãy sao không nói gì cả mà ngoan như một đứa cháu thế."
Mẹ mày!” Kim Lão Tứ hậm hực nói, “ Đừng sợ, hắn không dám nổ súng giết người đầu. Hắn là bác sỹ có công việc đàng hoàng mà.”
Không ngờ trước khi A Báo định nói thì Triệu Tử Thâm đã chủ động quăng súng sang một bên sau đó dẫm lên vài cái, chiếc súng đó đã bị hắn dẫm cho nát bét.
Triệu Tử Thâm cười phá lên: “Súng giả đấy."
Lúc này Kim Lão Tứ và A Báo mới biết mình bị lừa, mặt chúng đỏ ửng lên như đít khỉ. Chúng không chửi được câu nào nữa, hậm hực một hồi lâu rồi hét lên: “ Xông lên!"
Mấy chục người của bang Thanh Long lúc này đều nổi giận đùng đúng, chúng hận không thể xông lên xe xác Triệu Tử Thâm.
Triệu Tử Thâm không hề có chút sơ hãi mà còn đột nhiên tỉnh táo và ra tay đánh lại bọn người xông lên. Tôi xử lý đám người phía sau, mỗi người một vòng đánh vào điểm tử huyệt của chúng, những người này mất hết sức lực chỉ đành nắm rên hừ hừ trên mặt đất.
Tốc độ tác chiến như thế này đối với tôi dễ như trở bàn tay hơn nữa bây giờ tôi cũng không bị bao vây hai đầu nên rất Đức Hải dễ dàng đối phó.
Không lâu sau người của bang Thanh Long bị bị tôi hạ gục ba tên, lúc này chúng mới ý thức được tôi ở phía sau liền quay lại đối phó với tôi.
Triệu Tử Thâm cũng rất lợi hại, anh ta cũng bắt được vài tên, xem ra cũng là người luyện võ.
Lạ thật, thân thủ của anh ta cũng lợi hai mà bố anh ta còn bảo tôi chăm sóc anh ta làm gì nữa? Hắn đâu cần ai chăm sóc đâu, hắn không bắt nạt người khác là đã tạ ơn trời đất lắm rồi.
Nhưng người của bang Thanh Long đông như vậy nên tôi cũng không đánh lại được. Tôi và Triệu Tử Thâm cùng nhìn nhau, anh ta cũng rất ngạc nhiên không biết tại sao tôi lại giúp anh ta.
Kim Lão Tứ vừa nhìn thấy tôi mặt hắn liền tái xanh lại xém chút bị dọa cho khiếp vía, hắn thật không ngờ lại gặp tôi đây.
Hắn kéo A Báo lại rồi hoảng hốt lấy một chiếc còi ra rồi gắng sức thổi.
Một tiếng còi chói tai đột nhiên vang lên trong màn mưa đen tối ở trong con hẻm nhỏ.
Triệu Tử Thâm nháy mắt ra hiệu với tôi rồi hét lên: “ Chạy!"
Tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng Triệu Tử Thâm quay đầu chạy nên tôi cũng không chút do dự gì lập tức chạy theo.
Khi chạy ra đến cuối con hẻm tôi đoán xem Triệu Tử Thâm chạy hướng nào rồi đuổi theo về hướng anh ta sau đó xém chút đâm vào Triệu Tử Thâm đang chạy từ con hẻm ra.
Triệu Tử Thâm nhìn tôi một cái rồi - không kịp giải thích gì thêm liền bảo tôi chạy sâu vào trong con hẻm.
Con hẻm này rất tối hơn nữa đường cũng rất trơn, có một vài nơi chất đầy đồ lặt vặt. Nếu không phải Triệu Tử Thâm thông thạo địa hình thì chắc chắn tôi nhất định sẽ lạc đường.
" Chúng ở đâu rồi, bắt chúng lại ngay!” Nhưng tiếng la hét không ngừng vang lên sau lưng chúng tôi, Triệu Tử Thâm chạy đến nỗi thở không ra hơi nhưng nhìn thấy mặt tôi có vẻ như không có chuyện gì anh ta liền trợn ngược mắt lên.
" Mẹ nó, anh là siêu nhân hả.”
" Tôi đã từng đi lính."
Bên này!”
Triệu Tử Thâm lại tiếp tục kéo tôi vào một con hẻm hoang vu hơn, các ngõ hẻm của thành phố Thông rất phức tạp nếu người không biết đường đi vào đây thì đừng hòng ta ngoài được. Cho dù là người bản địa cũng hay bị lạc trong các con hẻm và tìm mãi không thấy lối ra.
Càng chạy tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn vì tiếng bước chân sau lưng không những không bị đánh lạc hướng mà dường như càng nhiều hơn. Ban đầu chỉ có vài người mà bây giờ biến thành vài trăm người, vậy những người này từ đầu mà đến chứ?
Triệu Tử Thâm dường như cũng không phải là muốn đánh lạc hướng chúng vì anh ta không hề có chút hoảng sợ mà ngược lại giống như đang dụ bọn chúng vào một nơi đặc biệt.
Chúng tôi chạy một lúc đột nhiên đường phía trước bị chặn lại bởi một bức tường rất cao, đây là hẻm cụt! một bức tường
Tôi cũng chạy hơi mệt rồi nên bèn hỏi Triệu Tử Thâm: “ Bây giờ làm sao đây? Hay là báo cảnh sát đi.”
Triệu Tử Thâm chỉ nói một từ: “ Qua!"
Anh ta chuyển hết những đồ vụn vặt ở góc tường ra, quả nhiên có một cánh cửa nhỏ. Anh ta mở ổ khóa ra sau đó bảo tôi cùng chui qua đó.
Tôi không kịp hỏi xem có chuyện gì thì thấy ở sau cánh cửa chật kín người, mấy người này đều chắp tay cúi chào Triệu Tử Thâm sau đó không nói gì thêm liền chui qua cánh cửa. Trên tay họ đều cầm dao dài, lưỡi dao lóe sáng trong màn đêm tối mịt mù.
Lúc này Kim Lão Tử và A Báo hận không thể xé xác tôi và Triệu Tử Thâm rồi vứt cho chó ăn, nhất là Kim Lão Tứ vì hắn đã thua hai lần dưới tay tôi rồi, mối thù nay đã sâu lại càng sâu!
Anh Kim, hình như bọn chúng chạy về bên kia rồi, hình như đó là ngõ cụt!”
Kim Lão Tứ vui mừng khôn xiết: " Mẹ nó hai con rùa rụt cổ này, hôm nay không giết được chúng tao sẽ viết ngược chữ Kim của tao! Đi theo tao!"
Hắn liền đưa theo vài trăm người vui mừng đi vào ngõ cụt.
Sau đó Kim Lão Tử liền ngây người ra.
A Báo cũng đứng ngây người.
Kim Lão Tứ vuốt hết nước mưa và mồ hôi trên mặt, sau đó mỉn cười ngại ngùng với hai mấy người to lớn đột nhiên xuất hiện ở con hẻm.
" Kim Lão Tứ à mày đừng sốt ruột, bọn mày muốn rút cũng không rút được nữa đầu” Tên kia cầm sống dao rồi vỗ lên mặt Kim Lão Tứ.
Kim Lão Tử khóc không ra nước mắt, hắn hành sự giang hồ sao lại xui xẻo thế chứ. Đánh nhau thì thua, gây chuyện thì bị người ta đánh lại còn bây giờ đuổi theo vây bắt thì lại lọt vào lưới của người khác.
A Báo lùi về phía sau vài bước, đám người của bang Thanh Long đứng chật ních con hẻm. Nhưng mà trăm binh chỉ có một tướng, khi tướng bị bắt rồi thì đại ca cũng phải lùi lại thôi, đám đàn em sao có thể ở lại nạp mạng chứ nên chúng cũng theo A Báo lùi về phía sau.
Nhưng lùi được một lát thì cả đám người đều đứng yên bất động.
Không biết từ lúc nào trong con hẻm đã có thêm vài trăm người, bọn chúng đều cười rất gian ác nhìn chằm chằm đám người đang bị bao vây.
đức Hải Kim Lão Tứ hầm hực một tiếng: " Trúng kế rồi!"
Nhưng tất cả đã muộn rồi, Triệu Tử Thâm vỗ vào vai tôi rồi nói: “ Người anh em, lúc nãy cảm ơn anh nhé. Chờ tôi giải quyết xong việc này lát nữa sẽ mời anh đi ăn.”
Sau đó anh ta hét lên: “ Mọi người ra tay đi! Có thể đánh thành thương tật cấp một thì không được thương tật cấp hai, để cho bệnh viện chúng tôi thêm chút công việc. Lên đi!”
Tiếng hét của Triệu Tử Thâm giống như là châm lửa vào củi khô khiến khí thế của mọi người dâng lên hừng hực. Hai nhóm người này xông vào nhau sau đó những tiếng hét chói tai không ngừng vang lên.
Tuy người của bang Thanh Long không ít hơn người của Triệu Tử Thâm nhưng người của Triệu Tử Thâm đánh phục kích hơn nữa còn bao vây đánh nên chiếm ưu thế hơn nhiều.
Tên Kim Lão Tứ này cũng rất nhát gan, vừa nhìn thấy tình hình này hắn đã thua mất một nửa khí thế rồi chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin nữa thôi.
Không lâu sau, đám người bang Thanh Long đều bị đánh tơi bời hết, còn có một vài người còn sót lại cũng không kháng cự nữa.
Tôi nhìn mà cảm thấy lạnh cả sống lưng, đứa con này của bác Triệu ghê gớm như thế cần gì tôi phải bảo vệ chứ. Nhưng mà xem ra dường như người trong bệnh viện đều biết Triệu Tử Thâm không hề đơn giản, không đến nỗi bác Triệu không biết chứ. Ông ấy còn bảo tôi đến bảo vệ con trai ông ấy, rốt cuộc là có mục đích gì?
Tôi có lòng tốt nên nhắc nhở một câu: " Người này là người của bang Thanh Long đấy, nếu anh làm gì thì bang Thanh Long sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Tôi vừa nói xong thì một tên râu quai nón đứng bênh cạnh Triệu Tử Thâm cười phá lên rồi nói: “ Người bang Hồng Đăng chúng tôi mà sợ bang Thanh Long sao? Bang chủ, anh nói xem đúng không?"
Triệu Tử Thâm mỉm cười: “ Khiêm tốn đi."