Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 169 Người đáng chú






**********



Nhưng lần này tôi đã chuẩn bị từ lâu. Khi tôi gọi cho Triều Tử Thêm, tôi đã có tính trước là tháng nhóc này sẽ đến tim toi






Tôi nói "Được rồi, tôi sẽ cho cầu thủ lao của cầu Đây là lần hợp tác duy nhất của chúng ta



Triệu Tử Thầm có chút phấn khích "Váng, anh Siêu, miễn là có câu này của anh Chúng ta phải làm gì tiếp theo? Chỉ cần có thể diệt trừ Khương Minh, anh bắt tôi làm gì cũng được cả. Tôi đã chuẩn bị xong rồi, dạo gần đây ý chỉ chiến đấu của các anh em rất cao, bang Thanh Long im hơi lặng tiếng một cách rõ ràng, đây là thu the xong lên tấn công bang Thanh Long."






"Thủ lao của cậu tôi sẽ đưa, Trương Siêu tôi sẽ không ăn quỵt, nhưng không phải bây giờ. Nếu cậu không tin tôi, tôi cũng không còn cách nào khác."



Triệu Tử Thầm cau mày: "Dù sao anh cũng phải tiết lộ chút gì đi chứ "






"Không thể tiết lộ trước, tiết lộ trước sẽ không linh



nghiệm." Tôi mim cười bí ẩn. Triệu Tử Thăm dò hỏi thêm hai ba lần nữa, thấy tôi không muốn nói mới đành thôi. Tôi hỏi cậu ta đã






ăn tối chưa, nếu chưa thì có thể ăn chung một bữa



cơm đạm bạc với chúng tôi






“Tôi đến tìm anh không phải để ăn cơm đạm bạc Triệu Tử Thâm nói: "Tôi có tin tức quan trọng cần nói cho anh."Thát ra tôi không muốn hợp tác sau với Triệu Tử Tham Anh chàng này thực sự rất thông minh, những nhược điểm của cầu ta cũng là quả thông mình. Qua lại với loại người này sẽ làm ít mà hiệu quá nhiều, nhưng phải đề phòng cậu ta cài bảy tối bất cứ lúc nào



Có điều tôi hơi chân chữ, cuối cùng vẫn không thể chống cự với tin tức của Khương Minh. Sớm hay muộn cũng có một ngày tôi phải tự tay tổng người này vào từ để bảo thủ cho bố mẹ tôi






"Cả câu nói có liên quan tới Khương Minh a?" Tôi



hỏi. Tôi sợ cậu ta sẽ làm gì không quan trọng để lừa bịp tôi Ai dè Triệu Tử Thầm lặc đầu "Nó liên quan đến anh"






"Liên quan đến tôi?"



Triệu Tử Thầm gật đầu rồi nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, cậu ta mới thì thầm vài câu vào tại tôi






Tôi càng nghe càng khó chịu. Tôi siết chặt năm tay, cảm thấy ngột ngạt không thể tả



"Cậu nói thật sao?" Tôi xác nhận một lần nữa.






“Thật trầm phần trăm. Trong bang Thanh Long có tại mặt của chúng ta, người của họ điều động thể nào đều không thể giấu được tôi"



Tôi tin những gì Triệu Tử Tham nổi, bởi vì lần nàocầu cũng biết rất có hướng đi của bang Thanh Long và đánh chúng không kịp trở tay






“Anh Sieu, cho dù anh có tin hay không, đến ngày mai là anh có thể xác minh lời nói của tôi là đúng hay sai, Tóm lại, anh hãy cẩn thận



Lòng tôi bối rối và cùng. Tất nhiên tôi biết Triệu Tử Thăm đến nói với tôi những điều này không phải để giúp tôi một cách và duyên vô có, mà là vì bản cho tôi một món nợ ân tình.






Nếu những gì Triệu Tử Thầm nói là sự thật thì ngày mai tôi sẽ phải nhờ sự giúp đỡ từ bang Hồng Đảng. Tuấn Nhiên bây giờ đã như thế, Hàn Khôn lại mất tích, người của Tuần Nhiên sẽ không để dàng sai khiến.



Hạ Cát Hoài có thể đưa cho tôi thêm vài người, nhưng xã hội đen ở thành phố Thông cũng không sơ cảnh sát.






Triệu Tử Thâm đứng một bên chờ đợi. Mặc dù cậu ta không nói gì, nhưng tôi đã hiểu ý của cậu ta



Tôi nói: "Được rồi, sự hợp tác của chúng ta có thể biến thành hai lần. Trương Siêu tôi có nợ thi chắc chân sẽ trả"






Triệu Tử Thầm cười: “Anh Siêu đừng nghĩ tôi tế đến vậy. Lần này tôi thực sự muốn giúp anh, bản nợ ân tình cho anh chỉ là một việc tiện tay mà thôi



“Cái khác không cần nhiều lời. Tôi tự có suy tinh.Chỉ mong ngày mai không phải gặp rất






Tôi vậy tay, chỉ muốn quay đầu bước đi.



Triệu Tử Thăm đứng sau lưng hết lên: "Anh Siêu anh không thể tuyệt tình như vậy chứ, dùng xong là vứt người ta đi. Anh đi ăn gì thế ? Tôi muốn ăn chuc






Tôi hét to: "Món ăn vặt huyện Sa



Tâm trạng của tôi rất tệ, Thanh Thanh cũng đã nhìn ra.






Khi tôi quay trở lại bên cạnh xe, tôi chợt nghĩ, tại sao hồi nãy tôi phải bỏ qua người Thanh Thanh để giúp cô ấy tháo dây an toàn chứ? Rõ rằng đi vòng qua bên kia, mở cửa xe là có thể thao được rồi.



Xem ra câu thấy sắc là mờ mặt người xưa nói thực sự không lừa tôi.






Cũng may có nước đi của Triệu Tử Thảm, nếu không tôi thực sự không biết mình sẽ làm gì. Bảy giờ tôi cần phải nhờ đến Sở Tiêu Tiêu. Nếu cô ấy đang ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không giống như một con chó đực không ai cần, thấy phụ nữ là tim đập nhanh hơn.





Vốn dĩ tôi muốn Sở Tiêu Tiêu trở lại bên tôi sớm, nhưng nghĩ đến những lời Triệu Tử Thâm vừa nói với tôi, tôi hy vọng cô ấy sẽ không quay lại bên canh tôi nhanh như vậy, ít nhất ở nhà sẽ an toàn hơn.Chuning 169 Nordange






Toi hom ay, có lẽ là do tam trang tôi không tốt, sau đó tôi cứ im lặng, Thanh Thanh thì cứ nhìn lên tối suốt quãng đường. Sau khi đến nơi, cô ấy còn hỏi toi làm sao vậy? Tại hả miệng nhưng vẫn không thể nói với cô ấy về chuyện này.



Về tới nhà, tôi đặt đầu xuống gối là ngủ thiếp đi mãi đến tần sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên, tôi van không tỉnh, cuối cùng nhờ tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi






"A lo?"



"Anh yêu, anh đã đến dưới lâu nhà em chưa? xong rồi






Tôi thầm nghĩ đây là ai? Đừng nói là cuộc gọi lừa đảo đấy. Tôi bèn giơ điện thoại ra nhìn, là số của Lâm Phương



“Lâm Phương?"






"Chúng ta đã nói là sẽ làm người yêu một ngày. anh quên rồi hả?" Lâm Phương ai oán nhắc nhở



Tất nhiên là tôi quên, hơn nữa đã hoàn toàn quân béng chuyện này.






Làm Phương nhắc mới làm tôi nhớ lại. Dù sao tôi cũng đã hứa với cô ấy, không nên thất hứa. Thế là tôi bảo Lâm Phương đợi thêm chút nữa, tôi sẽ đến ngày.



Tôi đi xuống lầu mới nhỏ ra mình không có bằng lái, xe thì đã để Thanh Thanh lại đi, tôi trợn trònhuong TÙ Niêu dùng như






mát.



Nhưng tôi nghĩ lại, dù sao bang lai cũng do Lâm Phương xẻ việc này không thể trách tôi. Hơn nữa, mặc dù đã hứa với Lâm Phương làm người yêu giả một ngày, nhưng diễn kịch là diễn kịch, không cần quả thật






Tôi gọi xe qua điện thoại, sau đó nhanh chống vệ sinh cá nhân.



Làm linh sẽ không chăm chút nhiều như những người đàn ông khác, chẳng mấy chốc tôi đã ra ngoa






Sau khi xuống lầu và lên xe, bác Cam gọi tới.



"Hôm nay cháu vẫn đến công ty a?" Bác Cam hỏi.






Tôi nghĩ thầm, e là hôm nay không rảnh. Tôi bèn nói với bắc Cam mình không tới.



Bác Cam nói: "Haiz, cháu không tới ả, bác cứ tướng cháu sẽ đến công ty chứ






"Có chuyện gì với kiểm toán hả? Tối qua Liễu Vinh tới gây rối?" Tôi vội hỏi,



"Kiểm toán thì không có chuyện gì, vô cùng thuận lợi, Liễu Vinh cũng không tới gây rối... Chẳng qua. " Bác Cam thở dài một hơi. "Có lẽ do bác giả nên bị hồ đồ rồi, bắt đầu trở nên đa nghĩ. Bắc cảm thấy quả bất thường, làm sao có thể thuận lợi như vậy được.Tôi cười khối Bac Can yên tâm đi, không thuận lợi vây đau






“Sao bác lại có cảm giác lời nói của châu có hàm ý nhỉ?" Bác Cam hỏi: "Bác cứ cảm thấy có gì đó không ăn. Liêu Vĩnh không dễ đối phố như vậy. Chúng ta phải cẩn thận, chắc chắn cậu ta đang giấu chiều đấy



Tôi an ủi bác Cam vài câu, sau đó cười khó cúp máy. Đương nhiên là tôi hiểu những gì bác Cam . πόι.






Chẳng mấy chốc, đã đến dưới ám Phương, Lam Phương bảo tôi lên lầu để đón cô ấy



Sau khi Lâm Phương không có việc làm, có ấy không còn sống trong ngôi nhà thuế nữa, nhưng hợp đồng thuê vẫn chưa hết hạn, vì vậy đồ đạc vẫn còn trong đó.






Tôi không muốn tới nhà cô ấy vì cô ấy sống chung với bố mẹ và em trai Lâm Khang. Tôi không muốn gặp bất kỳ thành viên nào trong gia đình của cô ấy.



Nhưng Lâm Phương bắt tôi lên lầu, tôi đành phải đi lên đón cô ấy. Nếu không đồng ý, cô ấy sẽ làm nũng với tôi nữa.






Tôi nghĩ mãi không ra, tôi đã từng năm mơ cũng muốn nghe thấy Lâm Phương làm nũng với tôi, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy phiền.



Khi đi lên, tôi thấy trong hành lang có mấy chữ được quét bằng sơn màu đỏ, tất cả đều là nợ thìtrả tiền, giết cả nhà văn văn.






Đặt nhiên, cánh cửa cửa một gia đình ở tầng ba mở ra. Lúc trước tôi thường xuyên đến nhà Lâm Phương và đã gặp gia đình này vài lần, coi như quen biết sở SỞ



"Ôi chao, là câu ở Trương Siêu, đã lâu không gặp" Khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ của ông chủ trở nên hiền lành hơn chút.






“Xin chào chủ Lý



"Haiz, cậu đến tìm Lâm Phương phải không? Câu có thể giúp tôi khuyên cô ấy vài câu để cô ấy dọn khỏi nơi này không? Cậu nhìn hành lang này đi, đầy những từ như thế, ai chịu nối? Chúng tôi cũng phải sống con trai tôi còn rất nhỏ, ngày nào cũng rất sợ hãi bởi những từ đó. Thật đáng sợ, thống cảm cho chúng tôi chút đi! Mau khuyện cô ấy dọn đi được không? Chúng tôi thực sự không chịu nổi nữa! Một ngày làm cô gái nhỏ, ngày ngày làm người dạng cho, sao nợ mãi không trả? Quá không biết xấu hổ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK