Mục lục
Mãnh long quá giang Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 204 Hãm hại






**********












Cô ấy có thể buông bỏ tất cả, nhưng tôi không tin cô ấy buông được đứa em trai vô dụng của mình. Cả đời này của Lâm Phương đã bị Lâm Khang hủy hoại, Lâm Khang đang hút máu trên người cô ấy, nhưng đây cũng do Lâm Phương cam tâm tình nguyện.






Lâm Khang chắc chắn là người Lâm Phương lo lắng nhất. “Đúng, chúng ta đi tìm Lâm Khang! Cả đời này của Lâm Phương đều bị Lâm Khang hại. Nếu không có Lâm Khang, Lâm Phương sẽ không trở nên như bây giờ, trước đây cô ấy không phải là người như vậy! Đi!” Sở Tiêu Tiêu nói.



Tôi bảo Sở Tiêu Tiêu đừng kích động, rồi tiếp tục hỏi qua điện thoại: “Chắc hẳn Lâm Khang thuộc đối tượng chú ý đặc biệt của các cậu nhỉ, cậu có biết cậu ta thường đi đâu không?” “Mấy chuyện này phải hỏi tổ dân phố. Có điều thế nào cậu ta cũng phải về nhà, tôi sẽ cho người theo dõi sít sao cậu ta tại nhà, sớm muộn gì cũng có tin tức.”“Ừ, vất vả rồi người anh em. “Hai ta cần gì phải nói vất vả hay không, nếu cậu thực sự áy náy trong lòng thì chuyển cho tôi chút tiền là được, ha ha ha." “Làm sao một cảnh sát nhân dân vẻ vang như cậu lại có thể nhận tiền hối lộ chứ?" “Anh trai của tôi ơi, mau mau đến hối lộ tôi đi, đừng có thương hại tôi chỉ vì tôi là kiều hoa.






Thằng oắt con này lảm nhảm với tôi một hồi, sau đó tôi dặn dò thêm lần nữa là cần phải giữ bí mật chuyện này, tạm thời không thể lộ ra ngoài, cậu ấy bảo tôi yên tâm, chắc chắn sẽ không để lộ phong thanh.



Vài tháng trước, tôi gặp lại Lâm Phương và phát hiện cô ấy làm chung công ty với tôi, còn sống đối diện nhà tôi, có ai ngờ rằng sẽ có kết cục như bây giờ?






Tôi vừa cúp máy của Hạ Cát Hoài thì điện thoại Sở Tiêu Tiêu reo lên, khi nhìnthấy số điện thoại, mặt mày cô ấy lập tức tái mét, sau đó cầm điện thoại đi tới một chỗ cách tôi rất xa mới bắt máy.



Có chuyện gì vậy? Là cuộc gọi như thế nào mà không thể để tôi nghe?






Chẳng mấy chốc, Sở Tiêu Tiêu kích động nói vào điện thoại vài câu rồi cúp máy quay lại: “Là bố em gọi đến.” “Nếu nhà em có chuyện gì anh có thể giúp, anh sẽ.



Tôi chưa nói hết thì Sở Tiêu Tiêu đã ngắt lời tôi: “Anh đừng nói nữa, chừa cho em chút mặt mũi đi.” “Anh chỉ muốn giúp em thôi.” “Trương Siêu, anh không hề biết bố em muốn gì, anh cũng không hiểu ông ấy. Một khi anh đồng ý với yêu cầu đầu tiên của ông ấy, thì sẽ có vô số cái yêu cầu chờ đợi chúng ta. Anh đừng xen vào nữa có được không? Đừng làm em mất hết mặt mũi. “Được thôi.”Bình thường cô ấy hay hi hi ha ha với tôi, nhưng bây giờ không giống như đang nói đùa, tất nhiên, tôi sẽ không để cô ấy chịu đựng chuyện này một mình, tôi sẽ tìm cơ hội cho người điều tra xem đã xảy ra chuyện gì.






Tiệc sinh nhật kết thúc hoàn toàn thì đã chín giờ tối, khi thằng nhóc Thái Tiểu Băng nắm tay Lâm Nguyệt Nhi đi ra, mặt cậu ta đỏ bừng, khóe miệng như sắp chạm tới mang tai. “Đội trưởng, tui, tui... “Tui cái đầu cậu, Lâm Nguyệt Nhi là một cô gái tốt, cậu phải đối xử tốt với cô ấy. Sau này cậu nghiêm túc lại đi, game cũng đừng chơi nữa, tiết kiệm tiền cho bạn gái cậu, đừng có lúc nào cũng muốn lấy bắp cải thảo qua loa cho xong vào ngày lễ tình nhân” “Vâng, thưa đội trưởng!” “Trông ngu chưa kìa, mau đưa người ta về đi. Xong rồi ghé qua chỗ tôi một chuyến, tôi có thứ muốn đưa cho cậu.”“A này, đội trưởng, như thế cũng quá không có lý rồi...”



Tôi lườm cậu ta: “Hai người mới ở bên nhau ngày hôm nay, cậu còn muốn buổi tối phát sinh chuyện gì nữa? Cái thằng xấu xa, đầu cậu chứa gì thế hả? Đàng hoàng một chút cho tôi, đưa người về rồi quay lại.”






Cùng lúc đó, tôi cũng đưa Sở Tiêu Tiêu về nhà.



Sở Tiêu Tiêu không cho tôi vào nhà, cô ấy không muốn để bố cô ấy gặp tôi. Thấy cô ấy quá lo lắng nên tôi cũng nghe theo, chỉ quấn lấy cô ấy một lát rồi lái xe rời đi.






Khi đi đến cửa khu biệt thự, tôi tắt đèn xe, rồi lặng lẽ lái xe trở ngược lại.



Môi trường trong khu biệt thự này rất tốt, đâu đâu cũng là cây xanh. Nếu không bật đèn xe vào ban đêm, người ở xa sẽ không thấy được. Ban nãy đưa Sở Tiêu Tiêu về, tôi đã nhìn thấy xe của Sở Hoài Ân không có ở nhà, có vẻ như ông ta vẫn chưa về.Chắc là Thái Tiểu Băng và Lâm Nguyệt Nhi còn phải dính lấy nhau một lúc nữa, thằng nhóc này không nỡ đi sớm, thay vì quay lại đợi Thái Tiểu Băng, tôi nên ở lại đây đợi Sở Hoài Ân hơn.






Tôi và Sở Hoài Ân chỉ mới gặp nhau hai ba lần, trong ấn tượng thì ông ta là người lịch sự, nho nhã và rất có phong độ quý ông, hoàn toàn khác với Trần Như Hải mặt mày gian xảo kia.



Tập đoàn Sở thị từng là công ty bất động sản nhưng sau đó chuyển sang tài chính, cũng là doanh nghiệp nổi tiếng ở thành phố Thông, không hiểu sao chỉ trong một đêm tin tức phá sản đã lan truyền rộng rãi.








Bên ngoài có tin đồn Sở Hoài Ân đánh bạc ở Ma Cao thua mấy trăm triệu, đây là số tiền Tập đoàn Sở thị cấp vốn, lúc đó uy tín của Sở Hoài Ân mất sạch, giả cổ phiếu của Tập đoàn Sở Thị liên tục giảm mạnh, rất khó để xoay chuyển.



Tôi không tin vào truyền thuyết này, Sở Hoài Ân thực sự không giống người nghiện cờ bạc.Người ta thường nói rằng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, có thể Sở Hoài Ân là một người giống Nhạc Bất Quần, nhìn phong độ thanh thoát, chính trực thế thôi, nhưng thực chất là mặt sói dạ thủ, không phải người tốt gì.






Sau khoảng nửa tiếng chờ đợi, một chiếc đèn xe rọi tới từ phía xa.



Khu biệt thự này không đông lắm, giữa hai ngôi biệt thự cách nhau một khoảng khá xa, có thể chắc chắn là xe đang chạy về phía nhà của Sở Tiêu Tiêu.






Xe của tôi đậu ngay phía tây nhà Sở Tiêu Tiêu, chiếc xe đó đang chạy đến từ phía đông.



Tôi vội vàng xuống xe, đội mũ rồi cúi đầu đi về hướng tây. Ngay sau đó, chiếc Aston Martin lướt ngang qua tôi.






Dù chỉ là thoáng qua nhưng tôi vẫn nhìn thấy người trên xe, điều này khiến tôi rất ngạc nhiên.



Người lái xe là Sở Hoài Ân, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là người ngồibên ghế phụ.






Người này không phải ai khác mà chính là Hàn Khôn, người mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay nhưng không thấy bóng dáng và được cho là đã mất tích ở Đan Mach.



Sao Hàn Khôn lại xuất hiện ở đây?






Kể từ khi xuất ngũ, tôi vẫn chưa gặp lại Hàn Khôn, chú ấy đã đến Đan Mạch vào mấy tháng trước, tôi chưa bao giờ hỏi Hàn Khôn đến Đan Mạch để làm gì, cứ tưởng rằng chú ấy đi nghỉ ở Đan Mạch.



Nếu không nhờ Cam Linh lỡ miệng nói, tôi sẽ không hề biết mỗi năm Hàn Khôn phải đến Đan Mạch vài tháng, không đơn giản là đi nghỉ.






Chuyện này không chỉ có Cam Linh, ngay cả Liễu Vinh cũng biết.



Chẳng bao lâu sau đó, tin tức Hàn Khôn qua đời truyền đến từ Đan Mạch, nếu tôi không học ngành Traceology trong quân đội và có kinh nghiệm nhất định về trinh sát hình sự, tôi đã bị đánh lừabởi bản báo cáo khám nghiệm tử thi từ nước ngoài.






Tôi vẫn luôn nghi ngờ bản báo cáo khám nghiệm tử thi giả là do Liễu Vinh làm ra, có thể ông ta đã muốn ra tay với Hàn Khôn, nhưng Hàn Khôn tránh được, Liễu Vinh không còn cách nào, đành phải làm một bản báo cáo khám nghiệm tử thi giả để làm lung lay lòng quân của Tuấn Nhiên.



Nhưng tôi không thể nào ngờ rằng sau vài tháng, Hàn Khôn lại xuất hiện trong xe của Sở Hoài Ân với bộ dạng nguyên vẹn, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không giống đã từng bị hãm hại, không khác mấy so với những lần tôi gặp chú ấy trước đây.






Tại sao lại như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK