*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Truyện88.vip trang web cập nhật nhanh nh*ất
“Núi Vô Tưởng là di vật của mẹ tôi, nó là của tôi. Tôi không quan tâm ai là Thần Bài, tối nay ai đánh bạc giỏi hơn thì tôi vỏ tay cho người đó, nhưng đó là của tôi”
"Cậu muốn làm cái quái gì? Đừng có làm bậy!”
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào ván bài, không ai để ý ông Mạc và tôi, một già một trẻ rời khỏi sòng bạc và đi lên tầng năm.
Cầu thang tầng nằm ngoài sòng bạc có người canh gác, đây là nơi trưng bày Núi Vô Tưởng. Tầng năm có thể nhìn thấy từ bên trong sảnh sòng bạc nhưng phải lên cầu thang từ bên ngoài.
Tôi ra khỏi cabin, gió lớn bên ngoài thổi vào mặt suýt quật tôi ngã. Lúc này tôi mới phát hiện ngoài trời đã mưa, sóng cao ít nhất bằng hai tầng lầu. Nếu không phải nhờ thuyền lớn, có lẽ thuyền của chúng tôi đã bị lật ngược.
Cả tôi và ông Mạc đều vấp ngã, tôi nắm chặt dây thừng trên thuyền, ông Mạc càng cừ hơn, ông ta cầm cây đàn nhị làm gậy chống nhưng lại đứng vững như con lật đật, không ngã xuống nữa.
"Chàng trai trẻ, sao cậu không nghe lời khuyên... Mau theo tôi trở lại.
Tôi cười khẩy: “Ông bác à, nếu ông vẫn muốn diễn tiếp, tôi sẽ nói rõ với ông. Nếu người trong giang hồ đều đến đây vì Núi Vô Tưởng, thể tại sao ông lại đến? Ông cũng vì Núi Vô Tưởng:
Ông ta cứ lải nha lải nhải với tôi, vừa giới thiệu, vừa nói thật vừa nói bóng nói gió, không phải vì muốn để tôi đi lấy Núi Vô Tưởng à?
Ông Mạc chợt dừng lại, tay chống đàn nhị cũng buông ra, lúc này sóng lớn lại ập tới, nước biển mặn chát dội vào nhưng ông Mạc đứng yên ở đó như đinh đóng cột, không hề chao đảo.
Giữa tiếng sóng biển cực to, tôi vẫn cảm nhận được một luồng sát khi đang áp chế thần kinh, tất cả đều tỏa ra từ trên người ông Mạc.
Tôi nói: “Tôi chỉ cần Núi Vô Tưởng, những thứ khác tôi không có hứng thú. Nếu thực sự có bí mật to lớn nào trong nó thì cũng không liên quan đến tôi, tôi không cần”
Ông Mạc lên tiếng: “Chàng trai à, sao lão phu có thể tin vào lời nói sáo rỗng đây.
"Tin hay không tùy ông, tôi cũng không còn cách khác, hoặc là bây giờ chúng ta đánh nhau một trận, kẻ què người bị thương"
Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Tru*yện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Tr*uyện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Ngay khi dứt lời, tôi lập tức xoay lưỡi dao của con dao xếp trong tay ra và đặt trên cổ họng ông Mạc, gần như cùng lúc đó, cây cung vĩ của ông ta cũng đặt trên cổ tôi.
Giữa cơn gió lớn, sóng biển rít gào, mạng của hai chúng tôi đều treo trên cùng một sợi dây.
Nhìn chúng tôi như không thể phân cao thấp, nhưng trong lòng thì tôi khiếp sợ cực kỳ. Tôi mới hơn hai mươi tuổi, nhưng ông Mạc đã gần bảy mươi, không ngờ động tác của ông ta lại nhanh như tôi
Hơn nữa, đây là dưới tình huống tôi có chuẩn bị trước.
Nếu thật sự lấy cứng chọi cứng, chỉ sợ khả năng tôi thua
sẽ cao hơn.
Tôi nghiền rằng, thử nói: “Ông gạt tôi ngay từ đầu không phải vì muốn để tôi lấy Núi Vô Tưởng giúp ông à? Tại sao không thể hợp tác chứ?"
Thật ra trong lòng tôi biết rất rõ, e là ông già này muốn tôi gây rối vào phút cuối, sau đó ông ta có thể đục nước béo cò vớt đi Núi Vô Tưởng.
Ông Mạc hỏi: “Trong chín gia tộc lớn đã có sáu nhà tới, cậu có lòng tin gì để lấy đi đồ ngay trước mắt biết bao nhiều người ?"
Tôi trả lời: “Đừng tưởng mấy người lăn lộn trong giang hồ thì rất ghê gớm. Nếu bàn về việc lấy thứ này đi mà thần không biết quỷ không hay, lính đặc công chúng tôi vẫn có kinh nghiệm nhiều hơn.
Tôi hít một hơi thật sâu và thử dùng dao xếp đẩy cung vĩ của ông Mạc ra, ông ta không chống cự
Tôi biết rõ, nếu vừa rồi hai chúng tôi đồng thời ra tay, ông
ta sẽ nhanh hơn tôi một chút, ông già vẫn nhường tôi.
"Ông bác à, hợp tác với tôi đi. Thứ tôi cần thậm chí không phải là di vật, mà là chân tướng”
Ông Mạc cũng không tình nguyện, nhưng ông ta không còn cách nào khác. Dưới tình huống cả sáu gia tộc đều ở đây, chẳng những tôi không có lòng tin lấy được đồ, ngay cả ông ta cũng không có.
Hơn nữa bây giờ chúng tôi đang ở trên vùng biển quốc tế, chúng tôi không thể đi đâu ngoài việc ở trên thuyền.
Cập nhật nhanh nhất trên Truyệ*n88.vip
Không khó để giành được Núi Vô Tưởng, nhưng nếu mọi người biết điều đó, chẳng mấy chốc chúng tôi sẽ trở thành kẻ địch cho cả thuyền công kích.
Ông Mạc nghĩ ngợi một lúc rồi đổi giọng điệu: “Chàng trai trẻ, phải kính già yêu trẻ, cậu không được lừa gạt người già."
Lão già thích làm bộ này, tôi rất muốn trợn mắt với ông ta.
Tôi quan sát địa hình, cầu thang tầng năm có camera và người canh gác, tất nhiên những người này chẳng là gì cả, tôi và ông Mạc nhắm mắt cũng giải quyết được.
Nhưng chúng tôi không thể lẻn vào mà không ai phát hiện.
Nếu không muốn kẻ nào biết thì chỉ có thể trèo vào từ bức tường bên ngoài, thuyền rung lắc rất mạnh, nó cũng không đáng sợ hơn vách tường thông thường.
Tay phải của tôi bị thương, ban nãy còn ngâm nước biển nên giờ nó đau cực kỳ, tôi đành trèo tường bằng một tay, nguy hiểm sẽ cao hơn, nhưng không còn cách nào khác.
"Chúng ta phải nhanh chóng lên tầng năm và lấy bức tranh đó trước khi trận đấu kết thúc. Nếu không, sau khi Nguyệt Mãn Cung giành được, cậu ta sẽ lấy đi món đồ bên trong bức tranh." Ông Mạc nói.
"Vậy chỉ có thể trèo tường. Với độ cao của tầng một, nếu rơi xuống biển thì chắc chắn sẽ chết.
"Cậu sợ à?” Ông Mạc hỏi.
Tôi cười: "Câu này của ông có thể lọt vào cuộc thi kế chuyện tiểu lâm hằng năm đấy. Ông giả, hồi tôi là lính đặc công, trình độ này coi như đất bằng thôi.
Tôi và ông Mạc đi vòng qua boong tàu ít người, sau đó đi thẳng lên lầu sáu. Nhảy từ tầng bốn lên sẽ khó hơn nhiều so với thả dây thừng từ tầng sáu
Tôi buộc dây thừng vào song cửa sổ, sau đó bám vào sợi dây và trượt từ từ xuống, khi đến tầng năm thì lăn vào trong.
Ông Mạc bắt chước làm theo rồi cũng vào tầng năm.
Tầng năm vô cùng yên tĩnh, nhưng số lượng nhân viên bảo vệ cũng rất nhiều, có lẽ còn nhiều hơn các tầng khác cộng lại.
Hai chúng tôi vừa tiếp đất đã thấy một gã bảo vệ đang tiến đến gần, tôi vội vàng kéo ông Mạc nấp vào.
Cập nhật nhanh nhất t*rên Truyện88.vip